Trong đình viện, Trầm Hương đang sấp mình ngồi xiên xẹo trên bàn đá tập viết.
Phía đối diện, là hai ngươi Thanh Tâm và Tước Nhi.
- Bút phải cầm cho chắc!
Trầm Hương vội vàng nâng tay cầm bút lên cao nửa phần.
- Ai dạy ngươi thế ngồi lạ lùng như vậy?
Trầm Hương vội vàng ngồi thẳng dậy.
- Rung chân là thế nào? Nào có ai vừa viết chữ vừa rung chân?
Trầm Hương vội vươn tay ấn chắc đầu gối.
Hai hàng lông mày nhíu lại đến nỗi tưởng vặn được ra nước, lại không lá gan cãi lại, chỉ biết chịu đựng.
Tước Nhi ở bên nhìn mà không nhịn được che miệng cười khanh khách.
Lúc xưa, cũng có một người từng dạy nàng như vậy, lúc ấy là ở Đâu Suất Cung.
Khi đó, nàng còn tưởng mình là “Tước Nhi”, cả ngày chỉ nghĩ tới sẽ có một ngày được nhìn thấy con khỉ trong mộng kia, đáng tiếc
Sau tiếng cười ngắn ngủi, ánh mắt Tước Nhi dần trở nên hiu quạnh.
Hiện nay thân làm quản sự Đâu Suất Cung, nàng có được thọ mệnh vô tận. Nhưng thọ mệnh vô tận đó rốt cục để làm gì, chính nàng cũng nói không rõ.
Chuyện cũ như mây khói
- Đứa nhỏ này sao thế không biết…
Thanh Tâm vỗ mạnh thước lên bàn. Tức giận nói:
- Cha hắn là thầy dạy chữ, thế mà mấy tuổi rồi, cư nhiên chữ nghĩa chẳng được bao nhiêu.
Trầm Hương thoáng rụt rụt cổ, không dám lên tiếng.
Nhìn hàng chữ ngoằn ngèo như giun dế dưới bút Trầm Hương, Thanh Tâm cả giận nói:
- Trước khi tới đây ngươi từng viết chữ bao giờ chưa?
- Hồi bẩm sư phó.
Trầm Hương cẩn thận đáp nói:
- Viết qua Có điều giấy đắt quá, cha ta không cho viết nhiều.
- Chỉ có giấy mới viết được?
Sắc mặt Thanh Tâm càng lúc càng khó coi:
- Thẻ tre không được? Cùng lắm thì cầm khúc gỗ viết xuống dưới đất. Nhất định là ngày thường lười biếng không luyện chữ!
Tước Nhi lại nhịn không được bật cười:
- Quên đi, chẳng phải lúc nhỏ Thanh Tâm muội muội cũng ham chơi? Trầm Hương giống sư phó, cũng là hẳn nên.
Nói rồi, Tước Nhi đứng dậy rút đi tập giấy dưới bút Trầm Hương, đặt ở trong tay nhìn một hồi, nói tiếp
- Hơn nữa, chữ này thật ra không đến nỗi tệ, luyện từ từ, sau này sẽ càng tốt.
Trầm Hương nhấc bút lông lên, rón rén ngước nhìn Thanh Tâm.
Thoáng trầm mặc chốc lát, Thanh Tâm bĩu môi trừng Trầm Hương một cái. Nói:
- Hôm nay luyện đến đây cái đã, đến nội thất luyện năm trăm lần thổ nạp (hít thở). Trước lúc hoàng hôn tất phải hoàn thành.
Trầm Hương vội gật đầu, nhanh chân chạy vào trong nhà, mãi lúc lâu mới nhớ ra bút lông còn ở trên tay, lại tất tả chạy về mang đi giấy và bút mực.
Bước chân nhẹ như chuột, lo sợ nhất thời không cẩn thận lại chọc khiến Thanh Tâm quở trách.
Nhìn theo lưng ảnh Trầm Hương. Tước Nhi thở dài một hơi nói:
- Giờ làm sư phó, mới biết cái khổ của người sư phó?
Lườm Tước Nhi một cái, Thanh Tâm thong thả nói:
- Chủ yếu là đồ đệ này không cố gắng.
- Vậy ư?
Tước Nhi cười khanh khách nói:
- Một đứa nhỏ mới năm tuổi, ngươi hi vọng hắn biết được bao nhiêu chữ? Lại không phải thần đồng. Hơn nữa, lúc ngươi năm tuổi, cũng có khá hơn chút nào đâu.
- Tước Nhi tỷ!
Thanh Tâm phồng má nói:
- Ngươi có thể đừng nhắc chuyện lúc ta còn bé trước mặt hắn được không? Ta còn phải làm sư phó nữa đấy.
- Được được được, sau này không nhắc nữa.
Tước Nhi che miệng cười lên.
Thanh Tâm phốc một tiếng, cũng cười theo.
Trong đình viện, hai người ngồi bên bàn đá, trò chuyện thân thiết như tỷ muội ruột thịt.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, tán lá trên chạc cây khẽ rung động.
Hồi lâu, Tước Nhi nhẹ giọng hỏi:
- Phía hắn, ngươi không tới nữa à?
- Không.
Thanh Tâm lắc lắc đầu, nhìn ánh mây phiêu đãng trên thiên không, thì thào nói:
- Đi cũng ích gì? Hắn đã hận ta thấu xương.
- Sao thế được?
- Ta cũng không biết, tóm lại là phi thường phi thường chán ghét. Kỳ thực ta cũng có hơi chán ghét chính bản thân mình
Mím môi, Thanh Tâm thong thả nói:
- Quên đi, bị chán ghét cũng tốt, dù sao hắn không tới tìm ta, ta cũng không đi tìm hắn Hai bên bình an vô sự.
Cúi đầu, hai tay Thanh Tâm xoa nắn vào nhau, nhẹ giọng nói:
- Ta vốn nghĩ Nghĩ chỉ cần để hắn đừng đi Linh sơn. Hắn hồi đầu, ta cũng có thể an tâm. Chỉ cần Thời gian đủ lâu, mọi người đều quên, sự tình cũng nhạt. Chẳng qua ta quá ngây thơ rồi, hắn căn bản không nghe ta. Chuẩn xác mà nói, thì hắn như tảng đá dưới hầm cầu, vừa thối vừa cứng, ai nói cũng không nghe, cũng chẳng ai ngăn trở được hắn. Hơn sáu trăm năm qua đi, ngoài mặt thì có vẻ thu liễm một chút, kỳ thực bản chất vẫn vậy.
- Có lẽ Phong Linh, hoặc Tước Nhi thực sự có thể khuyên được?
Thanh Tâm ngước đầu nhìn Tước Nhi một cái, chớp chớp mắt nói:
- Ngươi biết ta không phải Chỉ là có ký ức mà thôi, một lần chuyển thế, đã thành người khác. Một khi nói toạc ra
Chậm rãi khép mắt lại, Thanh Tâm thấp giọng nói:
- Một khi nói toạc ra, ta không biết phải đối mặt hắn thế nào, hắn cũng không biết phải đối mặt ta ra sao Làm vậy có nghĩa lý gì không? Đương sơ Phong Linh còn lo lắng bị hắn đánh đi địa hồn, giờ ta cả lý do để lo lắng đều không có Lúc hồn phi phách tán, địa hồn đều hủy, còn đâu nữa mà đánh.
- Vậy hiện tại ngươi tính thế nào?
Thanh Tâm lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ, cái gì đều không làm mới là tốt nhất. Tu Bồ Đề sư phó dặn ta chờ hắn lấy kinh thành công rồi nói cho hắn Nhưng ta không muốn.
Khẽ nghiêng mắt sang, Tước Nhi chú ý thấy lúc nàng nói lời này, hai tay siết chặt vào nhau.
Trầm mặc hồi lâu, Thanh Tâm nhẹ giọng nói:
- Tước Nhi tỷ, ngươi cùng theo Thái Thượng sư phó lâu vậy rồi, có thể tiêu trừ ký ức chuẩn xác được không?
- Ngươi muốn tiêu trừ ký ức hai đời trước?
Thanh Tâm gật gật đầu.
- Không làm được.
Tước Nhi khẽ lắc đầu nói:
- Chuyện này, trong thiên hạ, toàn Đạo môn chắc chỉ có sư phó, Tu Bồ Đề tổ sư có thể làm được. Những người khác mà loạn động tay chân, sẽ có ẩn hoạn rất lớn. Ký ức, tình cảm, đều là những thứ vô cùng phức tạp, không thể tự tiện động vào.
Nói xong, Tước Nhi cẩn thận liếc nhìn Thanh Tâm.
Có một thoáng chốc nào đó, Tước Nhi đọc được một tia thần thái thất lạc trong mắt Thanh Tâm. Chẳng qua, gần gần chỉ chợt lóe mà thôi.
Rất nhanh, Thanh Tâm đã trở lại như thường, hít một hơi thật sâu, tùy tiện nói:
- Không sao, không cắt bỏ được, thì ta tự mình nghĩ cách quên đi. Chỉ cần không để ý, dù nhớ cũng đã có sao? Đúng không? Một năm không quên thì mười năm, mười năm không quên thì một trăm năm, một trăm năm không quên thì
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “quang” một tiếng, một thân ảnh từ trời giáng xuống vững vàng đặt chân lên bàn đá bên cạnh hai người.
Hầu tử nhìn quanh bốn phía một lượt, thuận miệng nói:
- Ta tới tìm Trầm Hương, không liên quan tới các ngươi.
Nói xong, xoay người nhảy xuống bàn đá, đi vào trong nội thất.
Bỏ lại Tước Nhi và Thanh Tâm sửng sờ ở đương trường.