Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Thanh Tâm đương trường vỗ án mà lên:
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Hầu tử dừng chân, từ từ quay đầu lại, thong thả nhìn Thanh Tâm:
- Làm gì? Ta tìm Trầm Hương, đâu phải tìm ngươi.
Tước Nhi khẽ kéo kéo chéo áo Thanh Tâm, lại bị Thanh Tâm đẩy ra.
- Đây là chỗ của ta!
- Ta biết.
- Chỗ của ta, há dung ngươi xông loạn?
- Ta cứ xông đấy, ngươi định làm thế nào?
Lúc nói chuyện, hầu tử đã rút Kim Cô bổng khỏi tay, nắm trong tay.
Nếu đã náo cương, không bằng trực tiếp xé phá da mặt, như thế cũng đỡ phải lúng túng. Đây là cách nghĩ của hầu tử.
- Ngươi!
Thanh Tâm tức thì điên lên, giận trừng hầu tử quát:
- Ngươi còn dám gây sự tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động?
- Cũng không phải lần đầu tiên gây sự tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, lúc ta đại náo Thiên cung ngươi còn chưa ra đời.
Tiện tay vung côn, hầu tử trùng trùng dộng mạnh xuống đất, vẫy vẫy tay hỏi Thanh Tâm:
- Có muốn thử không?
Tước Nhi hoảng loạn nhìn tới nhìn lui trên thân hai người.
Thanh Tâm nghiến răng ken két, đôi mắt long lanh giận trừng hầu tử, hai hàng lông mày cau chặt như muốn rỉ máu.
- Làm sao? Không dám? Không dám thì ở yên đấy cho ta tìm Trầm Hương.
Quay đầu nhìn vào trong nhà, hầu tử thong thả hỏi:
- Hắn ở trong, ta biết, không cần ngươi bồi đâu.
Nói xong, còn cười hì hì nhìn Thanh Tâm một cái.
Cái nhìn này, lập tức khiến Thanh Tâm cảm giác khí huyết dâng lên.
Nàng xoay người bạt lấy bội kiếm. Trong cơn hoảng loạn. Tước Nhi vội vươn tay ấn chặt.
Khẽ cúi đầu, hai mắt Tước Nhi mở to lắc lắc đầu ra hiệu cho Thanh Tâm, lại lúng túng cười cười, quay đầu nói với hầu tử:
- Đại Thánh gia, đến cùng là sư huynh sư muội. Cần gì phải nóng tính như thế. Một lời không hợp liền muốn động thủ, cần gì?
Hầu tử chậm rãi co tay lại, hỏi:
- Sao ngươi cũng tới đây?
Tước Nhi khẽ khom lưng hành lễ, nói:
- Ta và Thanh Tâm muội muội xưa nay vẫn giao hảo, đến thăm nàng, ôn chuyện, cũng là điều bình thường.
- Nếu các ngươi đã muốn ôn chuyện, vậy cứ tiếp tục. Ta đi tìm Trầm Hương.
Nói xong. Hầu tử liền muốn xoay người.
- Đứng lại!
Một tiếng kêu dứt, hầu tử lần nữa dừng bước lại, lười nhác móc móc lỗ tai, quay đầu, vẻ mặt khá là bực bội.
- Ngươi tìm hắn làm gì?
- Hỏi chút chuyện
- Hỏi chuyện gì?
- Không cần ngươi quan tâm.
- Ta là sư phó hắn!
- Thì sao?
Hầu tử nghiêng đầu, lần nữa vẫy vẫy tay với Thanh Tâm:
- Tới, đánh thắng ta, ngươi nói thế nào cũng được. Đánh không thắng, thì im, đừng càm ràm nhiều thế.
- Ngươi!
Tròng mắt Thanh Tâm trợn tròn. Cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Tay nắm chuôi kiếm khẽ dùng sức, Tước Nhi cả kinh, vội vươn tay ấn lại.
- Đừng Đừng
Trong đình viện, hai người cứ vậy gườm gườm nhìn nhau.
Sắc mặt hầu tử toàn là vẻ khiêu hấn, Thanh Tâm dường như sắp khóc.
- Ngươi có ý gì? Ta đã không đi tìm ngươi, ngươi còn tới đây làm gì?
- Nơi này là sư môn của ta, ta không thể tới ư? Đừng quên, ta còn là sư huynh ngươi. Ta làm gì, đâu tới lượt ngươi quản?
- Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi!
- Không muốn nhìn thì cút. Có ai ngăn đâu.
Trong cơn giận dữ, Thanh Tâm lại muốn rút kiếm, Tước Nhi vội ấn chặt lấy nàng.
Luận tu vị, Tước Nhi vẫn cao hơn Thanh Tâm một ít.
Giữa lúc cấp bách, Thanh Tâm giãy dụa kêu nói:
- Buông ra! Ta muốn giết hắn!
- Buông nàng ra.
Hầu tử hờ hững Kim Cô bổng chỉ vào Tước Nhi, nhếch môi nói:
- Thả nàng ra, để ta nhìn xem nàng định giết thế nào.
- Đại Thánh gia, nàng là sư muội ngươi.
- Vậy ư?
Hầu tử nhìn Thanh Tâm, tự tiếu phi tiếu nói:
- Nói đi thì cũng phải nói lại, đương sơ lúc ta nhập môn các sư huynh đều muốn khảo nghiệm một thời gian. Ta lại chưa khảo nghiệm nàng bao giờ. Vậy có tính sư muội không? Rút kiếm ra, đánh với ta một trận, có thể tiếp được năm chiêu, ta thừa nhận ngươi là sư muội.
- Đại Thánh gia!
Đúng lúc này, một đám đạo đồ tuôn vào đạo quan.
Những đạo đồ kia nhìn thấy hầu tử, ai nấy đều cả kinh.
Một lối đi tấn tốc được nhường ra, ở đầu mút thông đạo, Vu Nghĩa và Vũ Huyên một trước một sau chạy tới nơi này.
- Đệ tử Vu Nghĩa, tham kiến Ngộ Không sư thúc.
- Đệ tử Vũ Huyên, tham kiến Ngộ Không sư thúc.
Từ đằng xa bọn họ đã hành lễ với hầu tử, chúng đệ tử còn lại thấy thế cũng vội chắp tay.
- Đệ tử tham kiến sư thúc tổ.
Thấy cảnh này, Thanh Tâm đành phải buông lỏng chuôi kiếm trong tay, bất phẫn nghiêng mặt đi.
Vành mắt thấp thoáng lệ quang.
Đối với Thanh Tâm mà nói, đám đông trước mắt đều vãn bối, thất thái trước mặt bọn họ, rốt cục là chuyện không hay.
Tương tự, hầu tử cũng thu lại Kim Cô bổng.
Tuy so với Thanh Tâm thì Vu Nghĩa và Vũ Huyên là vãn bối, nhưng lại đều là cố nhân, lưu chút tình mọn vẫn là điều nên làm.
Nhìn chúng nhân, hầu tử nhăn mày thán nói:
- Biệt lai vô dạng, hiện nay hết thảy trong giám vẫn tốt cả chứ.
- Nhờ phúc Ngộ Không sư thúc, hết thảy đều an lành.
Vu Nghĩa bước nhanh đi tới trước mặt hầu tử, lại cúi người hành lễ.
Lễ xong, hắn làm như vô ý liếc sang Thanh Tâm đang tức tối đến mặt mũi đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
- Ngộ Không sư thúc đột nhiên trở về, không biết có chuyện gì?
- Có chút chuyện, muốn tìm đứa nhóc gọi là Trầm Hương hỏi xem.
- À?
Vu Nghĩa nhìn về hướng phòng ốc Trầm Hương đang ở, nghiêng người, vươn tay làm tư thế “mời”, nói:
- Ngộ Không sư thúc khó được mới trở về một chuyến, không bằng theo Vu Nghĩa đến đại điện uống chén trà xanh. Về phần Trầm Hương, đệ tử sẽ sai người mời tới, được không?
- Lão đầu tử có ở trong quan?
- Có. Sư thúc muốn tới thỉnh an sư tôn?
- Hắn nói muốn gặp ta ư?
- Sư tôn chưa từng đề cập.
- Nếu vậy, thì thôi đi.
Nghiêng mặt liếc Thanh Tâm một cái, hầu tử cười hì hì nhấc chân lên, tùy ý bước theo Vu Nghĩa tới đại điện.
Ở đằng sau, Thanh Tâm oán hận nhìn theo lưng ảnh hắn.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề chính đang chơi đùa chuôi pháp khí trong tay.
Hắn khẽ nhướng mắt lên nhìn về hướng hầu tử đang đứng một cái, tâm sinh nghi hoặc.
Hầu tử vừa đi, đám đông liền từ từ rời khỏi đình viện của Thanh Tâm. Sân viện vốn đang kín người hết chỗ thoáng chốc liền chỉ thừa lại ba người.
Vũ Huyên chậm rãi đi tới bên cạnh Thanh Tâm, hành lễ nói:
- Thanh Tâm sư thúc bớt giận, Ngộ Không sư thúc tính tình vẫn luôn như thế. Nhưng ta nghĩ, chắc hắn không có ý xấu nào đâu.
- Không có ý xấu?
Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống ghế đá, nước mắt nín đã lâu chợt trào ra như đê vỡ.
- Sư thúc đây là
Nhất thời, đầu óc Vũ Huyên ông lên một tiếng. Trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thanh Tâm có bộ dạng này.
- Không sao. Ngươi về trước đi. Ta khuyên nàng được rồi.
Ngước đầu nhìn Vũ Huyên một cái, Tước Nhi khoát tay ra hiệu cho nàng lui đi.
Thanh Tâm chà lau lệ ngân trên mặt, miệng lầu bầu mắng:
- Con khỉ chết tiệt! Con khỉ chết tiệt! Ta đã trốn tránh rồi, hắn còn muốn thế nào
- Nhưng mà
Vũ Huyên dè dặt nói:
- Ngộ Không sư thúc nói muốn gặp Trầm Hương.
Ngay khi đang nói chuyện, cửa phòng chợt đẩy ra.
Trầm Hương bước nhanh chạy đến trước mặt Thanh Tâm, đưa lên thứ gì đó.
Chúng nhân định thần nhìn kỹ, phát hiện chỉ là một miếng vải.
Tay áo Trầm Hương thiếu mất một góc.
Thanh Tâm sửng sốt, Tước Nhi sửng sốt. Vũ Huyên cũng sửng sốt, ba người đều nhìn chằm chằm Trầm Hương, nhìn khiến Trầm Hương mặt mũi đỏ hồng.
Hắn cúi đầu, lắp bắp nói:
- Xin lỗi Sư phó, đệ tử thực sự không tìm được khăn tay Đành phải, đành phải cắt xuống tay áo.
Vừa nghe, Thanh Tâm nín khóc mỉm cười, dưa tay ôm Trầm Hương vào trong ngực.
- Không sao, sư phó không trách ngươi. Sư phó cũng không dữ với ngươi đâu.
- Thật ư?
- Thật.
Thấy thế, hai người bên cạnh khẽ thở phào.
- Vậy Hiện tại để ta dẫn Trầm Hương đi gặp Ngộ Không sư thúc?
- Không đi.
Thanh Tâm trừng Vũ Huyên một cái.
- Không đi E là không hay cho lắm? Ngộ Không sư thúc thật không dễ dàng mới về đạo quan một lần. Nếu đã tới, nhất định là có chuyện gấp
- Chuyện gấp cũng không đi!
Trầm Hương tức giận nói:
- Ai bảo hắn bắt nạt sư phụ ta.
Nhìn bộ dạng đôi sư đồ cùng chung kẻ thù này, Vũ Huyên chỉ biết thở dài một hơi, trông hướng Tước Nhi.
- Ngươi đi trước đi.
Tước Nhi nói.
Vũ Huyên khẽ gật đầu với Tước Nhi, lại quay sang hành lễ với Thanh Tâm:
- Đệ tử cáo từ.
Nói xong, xoay người lui ra ngoài cửa.
Lúc này, trong đại điện. Một chén trà xanh nóng hổi được đẩy đến trước mặt hầu tử.
- Mời sư thúc.
Hầu tử nâng trà lên ngửi ngửi, khẽ nhấp một ngụm liền đặt xuống, nhẹ giọng thán nói:
- Ta không biết phẩm trà.
Nghe vậy, Vu Nghĩa cười cười, nói:
- Không biết phẩm, sao không học xem thế nào?
- Học làm cái gì? Phụ dung phong nhã?
- Cũng không hoàn toàn là phụ dung phong nhã.
Vu Nghĩa vuốt râu dài nói:
- Đạo giáo ta không phải Phật môn, nhập Đạo, lại không cần tứ đại giai không. Thế gian này sao mà lắm sắc màu, có người thích trà, có người thích rượu, có người thích cờ, có người thích thư pháp Ai ai cũng có sở thích riêng. Sư thúc đã thành Thiên Đạo, dù không có Bàn Đào quỳnh tương cũng trường sinh bất lão. Thọ mệnh dài lâu, nếu không có sở thích gì, chẳng phải nhàm chán?
Vừa nghe, hầu tử bỗng bật cười, chỉ vào Vu Nghĩa nói:
- Trước kia ngươi rất nghiêm túc, làm sao, giờ cũng chuyển sang ham thích mấy trò của lão đầu tử?
Vu Nghĩa khẽ cười cười.
- Trước kia tuổi trẻ, giờ niên kỷ lớn, đúng không Đều hơn tám trămtuổi rồi? Đã là lão đầu, ham thích chút trò vui của lão đầu, có gì không thể?
- Đúng, đúng, đúng.
Hầu tử lại nâng chén trà lên, tử tế phẩm một ngụm:
- Đều là lão đầu cả, ta cũng hơn tám trăm tuổi. Chỉ đáng tiếc Hơn tám trăm tuổi, lại vẫn không cách nào hưởng thụ thiên luân chi nhạc, có vô số chuyện quấn thân. Chờ ta rảnh rỗi, nhất định sẽ tới tìm ngươi học. Đến lúc đó, ngươi nhớ phải dạy ta đấy.
Vu Nghĩa vội chắp tay, cười hì hì hành lễ với hầu tử:
- Vu Nghĩa không dám.
Không lâu sau, Tước Nhi dắt Trầm Hương từ từ đi vào đại điện, bước tới trước mặt hầu tử.
Gặp hầu tử, Trầm Hương ngoan ngoãn cúi đầu, trong nhãn thần lại tựa hồ có phần địch ý.
- Cha ngươi tên gì? Mẹ ngươi tên gì?
Khẽ liếc nhìn Trầm Hương, hầu tử vừa hỏi, vừa ra vẻ hờ hững nâng chén trà lên thổi thổi, nhưng đồng thời lỗ tai cũng thoáng dỏng lên.