Vừa nghe hầu tử hỏi tới phụ mẫu, Trầm Hương lập tức cảnh giác mở to hai mắt.
Giày vải nhỏ nhắn hơi dịch ra sau hai bước, thẳng đến dựa lên Tước Nhi sau lưng mới ngừng lại.
- Sao vậy?
Tước Nhi khom người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Trầm Hương mở to hai mắt, dè dặt nói:
- Hắn Hắn hỏi cha mẹ ta làm gì?
Nghe được lời này, hầu tử súc mày.
- Làm sao, không thể nói tên họ phụ mẫu ngươi cho người khác?
Trầm Hương chớp chớp mắt, trong nhãn thần tràn đầy địch ý.
- Chắc là mới rồi Ngộ Không sư thúc dọa hỏng hắn. Rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ.
Vu Nghĩa ở bên lặng lẽ pha một chén trà đẩy sang, nhìn về phía Tước Nhi, khẽ gật gật đầu.
Tước Nhi cũng lặng lẽ đáp lễ, khom người ngồi quỳ gối xuống.
Nâng chén trà lên, Tước Nhi nhẹ giọng nói:
- Chẳng phải vừa nãy sư phụ ngươi đã nói rồi sao? Đại Thánh gia muốn hỏi điều gì, nói cho hắn là được.
- Nhưng mà Hắn hỏi cha mẹ ta
- Hỏi cha mẹ ngươi thì sao? Ngươi tưởng ta sẽ làm gì với cha mẹ ngươi?
Hai tay hầu tử chống lấy bắp đùi, mỉm cười nhìn Trầm Hương:
- Ta nói này, đứa nhóc mới mấy tuổi như ngươi, sao giới tâm nặng vậy? Tới, nói cho sư thúc, tính danh phụ mẫu, nhà ở phương nào. Tí nữa sư thúc mua kẹo cho.
Biểu tình kia, thực sự không khác gì đám buôn người lừa bán trẻ nít.
Nói rồi, hầu tử còn vươn tay muốn sờ mặt Trầm Hương, sợ đến nỗi Trầm Hương vội xoay người, rút chân bỏ chạy.
Không đợi hai người còn lại tại hiện trường kịp phản ứng. Hầu tử đã vươn tay, hấp cả người Trầm Hương trở về.
- Sư phó cứu ta --! Cứu ta --!
Giữa lúc hoảng loạn, Trầm Hương cả kinh kêu lên.
Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hoảng của hai người, hầu tử một tay nắm lấy mạch môn Trầm Hương. Một tay bóp chặt yết hầu, áp chặt cả người đứa nhỏ xuống dưới đất.
“Quang” một tiếng nổ vang, cửa lớn mở rộng.
Thanh Tâm nắm lấy bội kiếm phong trần mệt mỏi chạy tới. Vừa vào cửa, bắt gặp hầu tử đè rạp của người Trầm Hương xuống, tức thì sững sờ.
Vu Nghĩa cả kinh đến nỗi làm rớt chén trà trong tay, “choang” một tiếng, nước trà vãi ra đầy đất.
- Sư phó Sư phó cứu ta
- Ngươi Ngươi muốn làm gì?
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Thanh Tâm giận trừng hầu tử, “cheng” một tiếng, rút ra bội kiếm.
Tước Nhi vội vàng giang tay ngăn giữa hai người:
- Nhanh thu kiếm lại, Đại Thánh gia không có ác ý.
- Không ác ý?
Cách qua Tước Nhi. Thanh Tâm dùng kiếm chỉ vào hầu tử quát lớn:
- Không ác ý sao lại làm thế với Trầm Hương? Tưởng ta không có mắt chắc?
Linh lực bắt đầu hội tụ. Tình tự Thanh Tâm rất kích động, vành mắt hẵng còn sưng đỏ.
Mắt thấy thế cục sắp vượt tầm khống chế, Vu Nghĩa vội vàng nắm chặt cổ tay hầu tử, khẽ lắc đầu nói:
- Ngộ Không sư thúc
Ngửa đầu lành lạnh nhìn Thanh Tâm một cái, lại cúi đầu nhìn Trầm Hương bị mình sít sao áp chặt dưới đất, khổ sở giãy dụa, sớm đã khóc đến không thở nổi, rồi quay đầu nhìn Vu Nghĩa một cái. Cuối cùng hầu tử lỏng tay ra.
Vừa lỏng tay, Trầm Hương lập tức cả lăn lẫn bò trốn tới sau lưng Thanh Tâm.
- Đừng sợ, có sư phó đây rồi.
Ném kiếm xuống, Thanh Tâm một mặt an ủi Trầm Hương, một mặt giận trừng hầu tử.
Hầu tử trải ra hai tay, mặt không biểu tình nói:
- Ta không làm gì cả, một không đánh hắn, hai không mắng hắn. Chỉ là hắn đột nhiên xoay người bỏ chạy, ta mới ra hạ sách chế trụ hắn thôi.
Đối với lời của hầu tử, Thanh Tâm không tin. Nàng cúi mặt xoa đầu Trầm Hương nói:
- Trầm Hương ngoan, nói cho sư phó. Con khỉ điên kia làm gì với ngươi? Đừng sợ, có sư phó làm chủ cho ngươi.
- Hắn Hắn hỏi tên họ cha mẹ ta.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Sau đó liền móc tay ta.
- Này này này, ngươi nói cho rõ ràng.
Hầu tử chỉ vào Trầm Hương quát:
- Ngươi chạy ta mới móc tay ngươi, ngươi không chạy ta cần gì phải móc? Nói lung tung, cẩn thận ta thịt ngươi luôn đấy, ranh con!
Vừa quát, Trầm Hương lập tức sợ đến nỗi ngưng lại nghẹn ngào, mím môi mở to tròng mắt kinh hoảng nhìn hầu tử. Giây phút sau. Trầm Hương “Oa” một tiếng, khóc càng thêm lợi hại.
Thanh Tâm hung hăng trừng hầu tử một cái, dắt tay Trầm Hương muốn đi ra ngoài.
Bỗng đột nhiên, hầu tử vỗ chưởng xuống đất. Chỉ nghe “quang” một tiếng nổ vang, một mặt hộ thuẫn cự đại chắn lấy đường đi của Thanh Tâm.
Thanh Tâm dừng chân.
Ở đằng sau, hầu tử hung hăng gầm nói:
- Đứng lại, chờ ta hỏi xong lời muốn hỏi, các ngươi mới được đi.
- Ngươi định động thủ ở đây?
Vu Nghĩa vội vàng sáp tới bên cạnh hầu tử:
- Ngộ Không sư thúc, ngài cũng đừng
- Ta biết, yên tâm đi. Muốn đánh, ta cũng xách đi ra rồi đánh, tuyệt không nện đồ đạc của ngươi.
Nói rồi, hầu tử từ từ co tay lại, nhìn Thanh Tâm nói:
- Hồi đáp vấn đề mà ta hỏi hắn, các ngươi muốn đi đâu ta đều không quản. Bằng không, dù sư phó có tới, các ngươi cũng đừng hòng đi.
Lời này vừa thả xuống, Thanh Tâm lại vẫn không lùi nửa bước, tiếp tục ôm lấy Trầm Hương.
Vu Nghĩa đành chịu lau mồ hôi.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề vuốt râu dài, khẽ ngẩng đầu lên, nửa buổi, hai hàng lông mày chẳng những không giãn ra, ngược lại càng cau chặt.
Trong đại điện, hầu tử nhìn Trầm Hương, vươn tay vỗ vỗ nền đất bên cạnh:
- Lại đây, đem lời nói rõ ràng. Ta chỉ hỏi hỏi mà thôi, tuyệt không làm gì ngươi đâu?
Trầm Hương kéo lấy mép váy Thanh Tâm, tay siết chặt lại.
Cúi đầu nhìn Trầm Hương một cái, Thanh Tâm chớp chớp mắt nói:
- Ngươi hỏi phụ mẫu hắn làm gì?
- Ngươi đừng quản, biết ta muốn hỏi là được rồi. Nếu còn không được, ta đành phải mang hắn đi. Giờ hắn không có nửa điểm linh lực, tra ký ức một cái là biết hết.
- Nếu ta không cho thì sao?
- Vậy ta chỉ có thể giở biện pháp mạnh.
Vu Nghĩa một bên lau mồ hôi, một bên nhìn tới nhìn lui trên thân hai người. Tước Nhi thì dứt khoát đứng im ở đó, không nói lời nào. Cảnh này, nàng cũng không biết nên nói gì mới phải.
Hầu tử vốn đâu phải người dễ khuyên nhủ, tính tình Thanh Tâm cũng chẳng khác là bao. Nói đến cùng, hai người kia đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
Cứ thế giằng co. Hồi lâu, Thanh Tâm mới chậm rãi quay đầu lại, lành lạnh nói:
- Ngươi muốn hỏi cũng được, nhưng ta tất phải chứng kiến.
- Được!
Hầu tử phất phất tay nói:
- Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát không thể cho người biết.
Nghe vậy, Vu Nghĩa làm như vô ý liếc nhìn Tước Nhi một cái. Khẽ thở phào.
Tình hình này có vẻ sẽ không xảy ra ẩu đả.
Dắt tay Trầm Hương, Thanh Tâm từng bước quay về, co gối ngồi xuống, lại khắc ý giữ một cự ly tương đối với hầu tử.
- Trầm Hương, nói cho hắn đi.
- Sư phó
- Không sao, nói cho hắn, không sao đâu.
Cảnh giác nhìn hầu tử một lúc lâu. Cuối cùng Trầm Hương phồng má thấp giọng nói:
- Cha ta. Gọi là Lưu Ngạn Xương.
Vừa nghe cái tên này, tâm tạng hầu tử lập tức lộp bộp một tiếng, mở to tròng mắt quát:
- Vậy mẹ ngươi?
Trầm Hương sợ đến nỗi giật lui một bước.
Thanh Tâm quơ tay ôm lấy.
- Không sao, nói cho hắn. Nói xong chúng ta liền đi.
Trầm Hương lặng lẽ gật đầu, ấp a ấp úng nói:
- Mẹ ta Ta không biết tính danh.
- Cái gì? Ngươi không biết?
Hầu tử sững sờ, hung hăng nói:
- Sao tên họ mẹ mình mà ngươi có thể không biết?
- Ta thật sự không biết Mẹ ta chết sớm, cha ta không nói. Ta làm sao biết?
“Oa” một tiếng, Trầm Hương lại khóc lên.
- Mẹ ngươi chết Chết rồi?
Khóe mắt hầu tử thoáng co giật.
- Tốt rồi tốt rồi, đừng khóc. Trầm Hương ngoan.
Thanh Tâm một bên an ủi Trầm Hương, một bên quay đầu hỏi:
- Chúng ta có thể đi được chưa?
Hầu tử nhè nhẹ khoát tay, triệt trừ hộ thuẫn. Tròng mắt trợn trừng như chuông đồng, không ngừng đảo quanh, tựa hồ đang suy nghĩ lung lắm.
Dắt tay Trầm Hương, Thanh Tâm thẳng thừng rời đi, không quay đầu lấy một lần.
Đợi Thanh Tâm đi rồi, Vu Nghĩa thấy hầu tử tựa hồ vẫn chưa hoãn thần lại được, nhẹ giọng hỏi:
- Ngộ Không sư thúc tìm phụ mẫu Trầm Hương, là vì cớ gì?
- Không có gì.
Hầu tử đưa tay vuốt mặt. Tròng mắt vẫn ừng ực đảo quanh.
Trong người mình còn giữ trâm cài của Dương Thiền. Nếu Dương Thiền thật đã xảy ra chuyện, Nhị Lang thần có khả năng không nói cho hầu tử, nhưng Thanh Tâm chắc không đến nỗi cầm lấy trâm cài để hắn nhận Trầm Hương làm đồ đệ, dạy thành rồi dặn Trầm Hương đi cứu…
Nói như vậy, Dương Thiền không phải là mẫu thân của Trầm Hương mới đúng.
Như thế, sự tình về cơ bản đã được xác định, nhưng tay hầu tử vươn ra bưng lấy chén trà rõ ràng vẫn đang run rẩy.
Nhấp một ngụm rồi thả xuống. Vu Nghĩa lại giúp hắn chuốc đầy.
- Ngộ Không sư thúc đang nghĩ điều gì?
Hầu tử chậm rãi lắc đầu.
Người có đôi lúc kỳ quái thế này, chuyện trước giờ vẫn luôn sợ hãi cuối cùng được xác định là không phải, nhưng lại cứ nghi tâm không thôi, liều mạng muốn tìm ra lỗ thủng.
Có lẽ Bởi đối với hầu tử, chuyện này thực sự quá trọng yếu.
Nhìn đăm đăm lá trà phiêu đãng trên mặt chén, hầu tử cứ vậy im lìm ngồi đó.
Không lâu sau, hầu tử lại ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, cúi đầu chăm chăm nền đất, đôi tay nắm rồi buông, buông rồi lại nắm, cứ thế lặp lại. Hai hàng lông mày từ đầu đến cuối nhíu lại gắt gao.
Bộ dạng đứng ngồi không yên kia, ngay cả Vu Nghĩa nhìn mà cũng cảm thấy không được thoải mái.
Ngay khi Vu Nghĩa đang chuẩn bị tiếp tục mở miệng hỏi dò, hầu tử đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Các ngươi nói xem Liệu có phải mẫu thân hắn không chết, nhưng cha hắn lừa hắn, nói mẫu thân đã chết rồi?
Vừa nghe, Tước Nhi và Vu Nghĩa đều bị hỏi sững sờ.
Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề vuốt râu dài, khẽ bật cười.
Quay lưng, hắn nhấc chân phi tốc đi ra cửa điện, hóa thành một đạo bạch quang bay vút về hướng Hoa Sơn.
Hoa Sơn, trong động phủ lấp lánh tử quang, Dương Tiễn lẳng lặng đứng đó.
- Hắn xuất hiện rồi.
- Ta biết.
Dương Thiền ngồi ngay ngắn trên ghế đá băng lãnh, nhìn đăm đăm sàn đá trống trơn trước mặt, khẽ gật đầu.
- Nhưng hắn không nói muốn tới.
- Ta biết.
- Hắn Chắc là có điều cố kỵ.
Dương Tiễn nhẹ giọng thán nói:
- Nghe nói, đang trên đường hộ tống Kim Thiền tử tây hành, muốn cùng Như Lai biện pháp. Nếu biện pháp thắng, Đạo tâm Như Lai sẽ phá.
Khóe môi Dương Thiền thoáng nhếch lên, lại không cách nào phù hiện ý cười.
- Ngươi muốn ra ngoài không?
Trầm mặc hồi lâu, Dương Thiền khẽ lắc đầu.
- Lần sau ta trở lại thăm ngươi. Gần đây vì chuyện của hắn, tam giới có phần động đãng, không thể không xử lý một ít sự vụ bị chiến, sẽ hơi bận.
Dương Thiền không trả lời.
Dương Tiễn lặng lẽ nhìn đăm đăm muội muội, hồi lâu, xoay người rời khỏi động phủ.
Trong động phủ rộng rãi, lại chỉ thừa mỗi Dương Thiền lẻ loi ngồi ở kia, làm bạn với nỗi cô đơn, chờ đợi dằng dặc bấy lâu.