Trước cửa phòng trống rỗng, hầu tử lẻ loi đứng đó.
Quay đầu trông hướng Lưu Ngạn Xương đang nằm, nhấc chân muốn đi vào, lại dừng chân.
Khắc này, hắn đột nhiên không biết mình nên làm thế nào, cảm giác như mất mát gì đó.
Địa Tạng vương xuất hiện ở đây, còn nhất thiết phải tra xem ký ức Lưu Ngạn Xương? Dù nhìn thấy, làm sao biết đó là thật hay giả?
Ngẩng đầu ngưỡng vọng thiên không, khẽ thở dài một hơi, hầu tử mờ mịt.
Hắn không hiểu vì sao Địa Tạng vương làm vậy, nhưng hắn biết, nếu Địa Tạng vương có thể ra tay, vị sư phó kia của mình, khẳng định cũng có thể ra tay.
Nếu ký ức Lưu Ngạn Xương là giả, vậy ký ức của Trầm Hương tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, cũng có thể là giả.
Đáp án chính xác, chỉ có thể tìm được ở chỗ Dương Thiền.
Nghĩ đến đây, hắn chợt bật cười, cười khổ.
Bất luận là Tu Bồ Đề, Lão Quân, hay là Địa Tạng vương,lời của những người này, không câu nào là hắn có thể tin tưởng. Nhưng lúc này hắn lại nhịn không được tin tưởng câu nói sau cùng của Địa Tạng vương.
“Kỳ thực, điều gì, cũng có khả năng là giả. Điều gì, cũng có khả năng là thật. Then chốt là ngươi tin cái nào, lại không tin cái nào Bằng không, đợi ngài làm sáng tỏ mọi thứ, bản tâm, lại càng mờ rít.”
Đúng vậy, quanh đi quẩn lại, tất cả mọi thứ đều có thể là giả. Hầu tử không muốn tin tưởng Trầm Hương là con của Dương Thiền, lại không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Thời này khắc này, điều duy nhất trong đầu hắn tuyệt không dao động, chính là tin tưởng Dương Thiền sẽ không lừa mình.
Cô gái cao ngạo kia. Không đáng phải lừa mình. Chỉ cần đi tới trước mặt nàng, mình có thể biết được hết thảy chân tướng.
Hắn quay đầu trông hướng Hoa Sơn.
Nhưng mà, chẳng lẽ mình phải tới gặp nàng vào lúc này?
Gặp nàng, câu đầu tiên nên nói thế nào?
Địa Tạng vương đã ra tay, chứng tỏ muốn bảo hộ Dương Thiền thông qua cách tránh mà không gặp đã không thể được. Chỉ cần có tất yếu, có lý do, Phật môn sẽ không chút do dự cuốn nàng vào.
Nhưng mà Mình cứ vậy đi gặp nàng ư?
Cách biệt hơn sáu trăm năm quang âm, hầu tử rất muốn rất muốn, rất muốn gặp mặt, câu đầu tiên nói với nàng sẽ là:
- Ta đã giải quyết hết thảy vấn đề, những thứ nên chém đứt đều đã chém đứt. Từ nay về sau, tuyệt không rời đi nữa.
Có điều. Nếu lúc này đi qua, hắn chỉ có thể hỏi nàng:
- Mẫu thân của Trầm Hương rốt cục là ai?
Hắn hỏi không ra miệng, lúc này, một tân lang bỏ lại thê tử ngay trong hôn lễ như hắn, không tư cách chất vấn bất kỳ điều gì.
Trong đình viện nho nhỏ, hầu tử cứ vậy thẫn thờ đứng đó, mắt nhìn về hướng Hoa Sơn, do dự.
Một mảnh lá khô từ trên tán cây lặng không tiếng thở rơi rụng xuống.
Xa Trì quốc.
Trong quảng trường. Một tên tiếp một tên tăng nhân ngã gục rồi hôn mê dưới ánh mặt trời chói chang. Mỗi lần có người ngã xuống, đều cuộn lên một hồi rối loạn.
Ngã xuống giữa trời nắng chang chang này, cơ hồ đồng đẳng với tử vong. Đây là nhận thức chung của mọi người ở đây.
Dần dần, hạt giống sợ hãi bắt đầu nẩy mầm trong lòng chúng tăng.
Hết thảy, Huyền Trang đều xem ở trong mắt.
- Không thể biến ra chút nước ư?
- Có thể.
Thiên Bồng đáp gần như ngay lập tức:
- Nhưng vô luận cơm canh biến ra bao nhiêu đều không giải được đói, nước biến ra, tương tự cũng không giải được khát. Đến sau cùng, chẳng qua là ảo giác thôi.
- Vậy phải làm thế nào?
Thiên Bồng nhìn lướt qua từng dãy tên nhọn nơi xa, thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia không ở đây, nếu muốn cứu bọn họ. Cách duy nhất chính là chúng ta dẫn ngươi cường hành đột vây. Những người này rõ ràng là nhắm vào chúng ta. Chúng ta không còn, bọn họ cũng mất đi giá trị. Như thế, tuy không dám chắc bảo đảm an toàn, nhưng ít nhất Cũng là hi vọng.
Huyền Trang thoáng ngơ ngác.
Tuổi còn trẻ, từng tập võ, những điều này khiến thân thể hắn cường kiện hơn tăng nhân bình thường không ít. Nhưng. Rốt cục vẫn trong phạm trù phàm nhân. Thời này khắc này, kỳ thực tình trạng của hắn cũng chẳng đỡ hơn bao nhiêu.
Nếu hắn cũng ngã xuống vì cảm nắng, Thiên Bồng hẳn sẽ không chút do dự cõng hắn đột vây. Đến lúc đó, trong quảng trường này, tất sẽ máu chảy thành sông.
Khẽ nhìn Huyền Trang một cái, Thiên Bồng nói tiếp:
- Đương nhiên, chúng ta mà đột vây, tử thương là khó miễn. Còn cái chuyện cầm tặc trước cầm vương thì thôi đi, kẻ chủ sự đằng sau đến nay còn chưa lộ diện, một khi chúng ta không ở bên cạnh. Ngược lại có khả năng khiến ngươi thân hãm hiểm cảnh.
Nhìn từng khuôn mặt gần như hư thoát lại vẫn tràn đầy địch ý nơi không xa, Huyền Trang do dự.
Đạo phổ độ, tại ở cứu chúng sinh thoát ly bể khổ. Nhưng mà, mặc dù vì cứu người, nhưng liệu hắn có quyền lực thay bọn họ lựa chọn sinh tử ư?
Khẽ cúi đầu, Huyền Trang im lìm ngồi đó.
Trời chiều dần ngã về tây.
Ngay khi chúng tăng đang thoi thóp một hơi, mấy tên binh sĩ chợt đẩy tới một chiếc thùng gỗ chứa đầy nước.
Lập tức, toàn bộ quảng trường đều sôi trào.
Đám tăng nhân ngươi đẩy ta chen, sấp mình trên xích sắt bị phơi nắng bỏng rát, vươn tay về phía thùng gỗ.
- Cho ta nước! Cho ta miếng nước!
- Được cứu rồi! Được cứu rồi!
Tiếng xích sắt “leng keng” truyền khắp quảng trường.
Từng đôi tròng mắt vừa đói vừa khát trợn trừng như chuông đồng.
Trông thấy nước vẩy ra từ thùng gỗ trên xe, tướng lĩnh râu quai nón đứng ở ngoại vi lập tức sửng sờ.
Không đợi hắn kịp nhấc chân bước ra ngăn trở, một tên văn lại nét mặt gầy gò đã đi tới trước mặt.
- Đây là lệnh của quốc sư.
Tên râu quai nón kinh ngạc hỏi:
- Vì sao?
Văn lại quay đầu nhìn đám tăng nhân đang sôi trào trong quảng trường, nói:
- Không ăn cơm ít ra còn có thể kiên trì mấy ngày, nhưng nếu không nước uống Cùng lắm chỉ giữ được hai ba ngày. Những người này còn sống mới có tác dụng, nếu chết rồi, các ngươi đỡ được mấy người kia?
Nói rồi, văn lại đánh mắt về phía đám người Thiên Bồng.
Râu quai nón lập tức tỉnh ngộ, lia lịa gật đầu:
- Thế, quốc sư nhưng còn có mệnh lệnh nào khác không?
- Đợi!
Văn lại nhổ ra túi nước bên hông, giơ lên uống một hớp, thấp giọng nói:
- Đợi đến người kia chịu không được, tự nhiên sẽ có sơ hở.
- Ti chức hiểu rồi!
Cách qua hàng xích sắt, từng đôi tay vươn ra giống như chim non ngao ngao đợi mớm.
Đẩy xe gỗ đi, mấy tên binh sĩ dùng một loạt ống trúc chứa nước chuyển vào trong, tấn tốc kích lên một trận tranh giành.
Rất nhanh đám tăng nhân phát hiện mỗi một ống trúc chỉ chứa nước chưa đến một phần ba, thậm chí không đủ cho một người giải khát, mà ống trúc trên xe có gần mấy trăm chiếc. Nơi này lại có hơn ngàn tăng nhân, trong khi binh sĩ không chịu về lại một chuyến, chuyển thêm nước tới
Rất rõ ràng, bọn họ tịnh không muốn mỗi người đều được uống nước.
Thế là tranh giành càng thêm nghiêm trọng, vì chen được vị trí, thậm chí bắt đầu đánh nhau bể đầu chảy máu.
Trong cảnh hỗn loạn, một tên hòa thượng nhỏ tuổi nhặt lên ống trúc bị đánh rớt dưới đất. Vội vã chạy đến bên cạnh sư phó đã hôn mê. Không đợi hắn kịp đưa lên mớm, một đôi tay to tướng đã giành lấy ống trúc.
- Người sắp chết tới nơi rồi, ngươi còn đưa nước cho hắn làm gì?
Tên to béo kia hung hăng trừng tiểu hòa thượng một cái, vươn tay muốn nhổ nắp ống trúc.
Tiểu hòa thượng gấp đến độ nước mắt lạch cạch chảy xuôi, lại không làm gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn tên to béo nhổ nắp ống trúc, dốc nước trong ống vào mồm.
Đúng lúc này, Quyển Liêm đột nhiên từ đằng sau trùng trùng đẩy tên to béo một cái, lật tung cả người ra đất. Ống trúc rời tay bị Quyển Liêm vững vàng tiếp được.
Ngay sau đó, Quyển Liêm vươn tay khẽ hấp, nước vãi ra liền bị hút về trong ống.
- Ngươi muốn làm gì?
Từ dưới đất, tên to béo cuống cuồng bò dậy, kinh hoảng nhìn Quyển Liêm.
Quyển Liêm không nói lời nào, đập nắp ống trúc lại, vươn tay đưa cho Huyền Trang sau lưng, Huyền Trang lại chuyển cho tiểu hòa thượng.
Từ đầu tới đuôi, Quyển Liêm không thèm nhìn tên to béo lấy một lần.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng tên to béo không dám động thủ cùng Quyển Liêm, quay sang tiếp tục tranh đoạt lượng nước có hạn.
Cảnh hỗn loạn vẫn đang diễn ra bốn phía.
Tiểu hòa thượng nâng ống trúc lên, mắt mong đợi nhìn Huyền Trang, dè dặt nói:
- Đại sư Có cần, chia cho ngài một ít?
- Không cần.
Huyền Trang chậm rãi lắc đầu.
Lúc này. Quyển Liêm đã chen vào trong chúng tăng, cũng học theo bộ dạng đám đông, vươn tay về hướng binh sĩ phát nước.
Đúng như ý liệu, binh sĩ kia khẽ khàng tránh ra Quyển Liêm.
Quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, Quyển Liêm lắc đầu đành chịu, vội vàng chạy tới ôm tiểu hòa thượng kia lên.
Nhất thời, tiểu hòa thượng quá bất ngờ, bị dọa cho ngẩn ngơ. Miệng há hốc đủ nhét nguyên một cái cam.
- Bọn họ không phát nước cho ta, ta mang ngươi vào. Ngươi lấy nước, ta bảo hộ ngươi.
Ôm theo tiểu hòa thượng, Quyển Liêm tấn tốc gạt ra chúng tăng ngăn ở trước người, mấy lượt đi đi về về, liền kiếm tới gần mười mấy ống trúc.
Nhìn một loạt ống trúc chồng bên cạnh Huyền Trang, chúng tăng nhân đỏ cả mắt. Nếu không phải có Thiên Bồng ở bên coi chừng, hơn nữa bọn họ đều đã kiến thức qua thực lực Thiên Bồng, có lẽ sớm đã bổ nhào tới cướp.
- Tam thái tử?
- Làm gì?
- Gom mấy người say nắng mà không ai chăm sóc lại đây.
Tiểu Bạch Long nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng uể oải đứng dậy.
Không lâu sau, mười mấy tăng nhân sớm đã mất đi tri giác, bao gồm cả sư phó của tiểu hòa thượng đã được an trí đến bên cạnh Huyền Trang.
Lúc này, nước đã phát xong, rối loạn cũng kết thúc, nhưng mà, đối với chúng tăng, nguy cơ tịnh chưa giải trừ.
Tuy tổng cộng phát ra bảy tám trăm ống trúc, nhưng số thực sự được uống nước, lại mới chỉ không đến ba trăm.
Trong quảng trường, một bên là đám tăng nhân tụ lại với nhau, từng đôi tròng mắt nhìn chằm chằm mười mấy ống trúc mà Quyển Liêm cướp tới, nuốt khô nước bọt. Một bên kia, là mấy tăng nhân nằm rải rác và đám người Huyền Trang.
Không lâu sau, Huyền Trang bắt đầu mớm nước cho những tăng nhân bị say nắng mà không ai chăm sóc.
Tiểu Bạch Long dứt khoát cướp đi một ống trúc đưa cho Đà Khiết, Đà Khiết lại không uống, mà đặt ở một bên.
Rất nhanh, số nước thừa lại đều hao hết, Huyền Trang đã mớm cho tất cả, nhưng không ai tỉnh lại.
Thiên Bồng ở bên thong thả nói:
- Loại chuyện này, trước kia khi còn chưa lên Thiên Đình nhậm chức ta đã gặp qua. Ngươi làm vậy cũng vô dụng. Sợ rằng bọn họ không căng nổi đến ngày mai đâu. Ngươi hẳn nên giữ nước lại, lưu cho người còn tỉnh táo.
Huyền Trang thẫn thờ ngồi đó, nhìn đăm đăm chúng tăng nằm im lìm trước mặt, nghe phía đối diện truyền đến từng hồi tiếng khóc nỉ non.
So với trước, lúc này đã không chỉ đơn thuần là đói khát, do trường rối loạn vừa nãy, tăng nhân trong quảng trường dù được uống nước, lại hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Thậm chí có mấy người trong đó đã thoi thóp một hơi.
Hồi lâu, Huyền Trang mở miệng nói:
- Bần tăng vẫn cho rằng, nhân mạng không phân quý tiện, không thể dùng cân nhắc lợi hại để quyết định lấy hay bỏ. Mạng bần tăng, mạng những người khác, mạng của chúng sinh tam giới, đều không thể trao đổi như hạt châu trên bàn tính. Nhưng, nếu lấy mạng bần tăng đổi mạng chúng nhân, bần tăng lại cảm thấy, đáng giá.
Thiên Bồng nhíu mày nhìn sang.
Thoáng dừng chốc lát, Huyền Trang nói tiếp:
- Đại Thánh gia đang làm chuyện rất trọng yếu đối với hắn, Huyền Trang không tiện áp đặt suy nghĩ bản thân, hướng hắn cầu trợ ngay giữa lúc này. Dù triệu hắn về, sự tình không làm xong, hắn cũng phải đi thêm lần nữa. Đến khi ấy, đối phương tất lại đến, chẳng qua là hại thêm càng nhiều người Nhưng đột vây, khẳng định cũng là không được. Chúng ta đột vây khỏi nơi này, đến khi ấy đúng là bọn họ có khả năng không còn ở cùng chúng ta mà bị liên lụy. Nhưng càng có khả năng sẽ bị xử tử. Bởi vậy Vẫn nên thử tìm kẻ chủ sự. Đợi sắc trời tối chút liền động thủ. Dù có nguy hiểm, cũng phải thử một lần. Rốt cuộc, đã không thể đợi thêm.