Mạt dương quang sau cùng phía trời tây dần dần tan biến, tầng mây giữa thiên không như được khảm viền vàng. Từ Tà Nguyệt Tam Tinh Động dõi mắt nhìn ra xa xa, cảnh tượng rất là tráng quan.
Mấy con chim sẻ bay qua đỉnh đầu, về tổ.
Thanh Tâm đang đứng trước lầu các, Trầm Hương thì ngồi xếp bằng, diễn luyện kết quả tập thổ nạp mấy ngày nay.
Tu Bồ Đề từ từ bước tới.
Thanh Tâm thoáng do dự một lát, rồi cũng xoay người hành lễ:
- Đệ tử Thanh Tâm, tham kiến sư phó.
Trầm Hương vội vàng bò xuống khỏi ghế đá, khom người quỳ đất, dập đầu hành đại lễ với Tu Bồ Đề.
- Đứng lên, miễn lễ.
Phất động tay áo, Tu Bồ Đề ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nhìn Thanh Tâm.
Thanh Tâm cúi đầu liếc mắt, mặt không biểu tình. Hệt như nhìn mà không thấy.
Hít một hơi thật sâu, Tu Bồ Đề quay sang trông hướng Trầm Hương:
- Thời gian qua, tu hành có tiến triển gì không?
Trầm Hương mím môi, ngẩng đầu trông hướng Thanh Tâm.
- Sư tôn hỏi ngươi, nên đáp thế nào, thì cứ đáp thế ấy.
Thanh Tâm nói.
Cúi đầu, Trầm Hương ấp a ấp úng nói:
- Hồi bẩm sư tôn, đệ tử Cũng không biết có tiến triển hay không.
- Vẫn chưa cảm giác được linh khí?
Tu Bồ Đề vuốt râu dài nói.
Trầm Hương lặng lẽ gật đầu.
- Phàm nhân tu tiên, nếu không nhờ thiên phú dị bẩm, thời gian ngắn ngủi như thế, có thể cảm giác được linh khí, ấy mới kỳ quái.
Nói rồi, Tu Bồ Đề từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình màu trắng đưa cho Trầm Hương:
- Đan này, sư phụ ngươi từng dùng qua. Có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho việc cảm nhận linh khí.
Trầm Hương lại ngẩng đầu trông hướng Thanh Tâm.
- Sư tôn thưởng ngươi đan dược, ngươi nhận đi.
Nghe vậy, Trầm Hương mới cung kính tiếp lấy chiếc bình trong tay Tu Bồ Đề, ôm ở trước ngực.
Tu Bồ Đề khẽ bật cười, nói:
- Ngươi niên kỷ còn nhỏ. Chuyện tu hành quý tại kiên trì. Dù là Hành giả đạo, cũng phải tích lũy ngày đêm, mới có ngày thành tựu được. Chớ gấp ở nhất thời.
Trầm Hương mím môi, lặng lẽ gật đầu.
- Tạm thời lui ra. Ta có chút lời muốn nói với sư phụ ngươi.
Trầm Hương lần nữa ngẩng đầu trông hướng Thanh Tâm.
Thấy Thanh Tâm gật đầu, hắn mới lùi ra sau hai bước, hành lễ với Tu Bồ Đề, sau đó cầm bình đan dược đi ra.
Trong đình viện chỉ thừa lại Tu Bồ Đề và Thanh Tâm.
Thanh Tâm ngước đầu. Mặt không biểu tình nói:
- Sư phó có thể lời dài nói ngắn được không. Đệ tử còn có chuyện cần làm.
Vừa nghe, Tu Bồ Đề lập tức cười khổ.
Hắn khẽ giương tay, trên bàn đá tức thì xuất hiện một bộ chén trà xếp đặt ngay ngắn.
- Làm sao, cả uống trà với sư phó cũng không chịu?
- Đệ tử không dám.
- Ngươi không dám? Ngươi còn có gì không dám. Ngay cả thủ quân Nam Thiên môn đều biết Thanh Tâm thượng nhân không sợ trời không sợ đất, dù là Ngọc đế đều phải nể ngươi vài phần tình mọn.
Nói rồi, Tu Bồ Đề cười lên ha ha. Thanh Tâm lại không cười. Ngược lại nhíu mày chặt hơn.
Rất nhanh, Tu Bồ Đề đã pha trà xong, châm đầy một chén, đẩy tới trước mặt Thanh Tâm.
Nhưng Thanh Tâm tịnh không vươn tay đi tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn đăm đăm.
Gió đêm xuyên thấu tường rào đình viện, nhè nhẹ thổi tới.
Tu Bồ Đề co tay lại, hai mắt từ từ khép hờ, tử tế cảm thụ mát lành trong gió, giống như một lão giả ngủ gật, thân mình đung đưa, nhẹ giọng thán nói:
- Nghe bảo. Ngươi và sư huynh, lại có chuyện không thoải mái?
Thanh Tâm khẽ lườm hắn một cái.
Đây là biết rõ còn cố hỏi. Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, có chuyện gì trốn qua nổi mắt hắn?
- Ngươi biết hôm nay vì cớ gì mà sư huynh ngươi gấp gáp vậy không?
Thanh Tâm không đáp lời, chỉ lặng lẽ đứng đó, lắng nghe.
- Bởi vì, một ít chuyện xưa. Tóm lại, vi sư có thể cam đoan với ngươi. Hắn không phải cố ý tới trêu chọc ngươi, cũng không phải cố ý đến gây phiền hà cho Trầm Hương.
- Sư phó, có thể nói rõ ràng chút được không?
Tu Bồ Đề nhướng mắt lên, tự tiếu phi tiếu nhìn Thanh Tâm.
Vừa nhìn, Thanh Tâm lập tức súc mày càng chặt. Vội vàng quay mặt qua chỗ khác, tiếp tục làm bộ thờ ơ.
- Vi sư nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ đến giờ, tuy hiện tại thân mang ký ức ba đời, vi sư không khả năng hiểu rõ tâm tình ngươi như trước, nhưng trong ba đời kia, chỉ có mình Tước Nhi là vi sư chưa từng tiếp xúc. Hơn nữa, bất kể biến đổi như nào, ngươi cũng vẫn là Thanh Tâm.
Nói rồi, Tu Bồ Đề giương mắt lên, nâng chén trà nhấp một ngụm:
- Trà này không tệ, mấy ngày trước Ngọc đế vừa sai người đưa tới. Tuy trà của Thiên Đình trước nay chẳng ra làm sao, nhưng lần này đúng thật không sai. Ngươi không nếm thử?
Thanh Tâm không nhìn Tu Bồ Đề, nói:
- Nếu sư phó biết đệ tử là Thanh Tâm, không phải Phong Linh, cũng không phải Tước Nhi, vì sao còn muốn bắt đệ tử đi làm chuyện đệ tử không nên làm?
- Cái gì là nên, cái gì là không nên?
Tu Bồ Đề đặt chén trà xuống, thở dài một hơi, nói:
- Vi sư biết, ngươi không nguyện đi lại quá gần với vị sư huynh kia. Thứ nhất, bởi trong lòng ngươi thì ngươi vẫn là Thanh Tâm, không phải Tước Nhi, cũng không phải Phong Linh. Thứ hai, bởi vì kết luận mà tây phương Như Lai từng nói Trong trái tim hầu tử tịnh không có ái tình, ngược lại trên Nguyệt Thụ từng nở hoa với Dương Thiền. Ngươi tuy hiếu thắng, lại không nguyện thả xuống, đi tranh đoạn cảm tình kia.
Thanh Tâm vẫn lặng lẽ đứng đó, tần suất chớp nháy của hai mắt rõ ràng tăng nhanh một ít.
- Chẳng qua, có chút chuyện, đều là bất đắc dĩ.
Tu Bồ Đề nhẹ giọng nói:
- Hiện nay, trong Minh Vân kính của vi sư còn bảo tồn hồn phách chín vị sư huynh của ngươi. Không phá không lập, phá sau đó lập. Tưởng muốn nghênh tới một mảnh tân khí tượng, rốt cục phải có chút hy sinh.
- Sư phó, đệ tử không hiểu.
- Không hiểu cái gì?
- Đệ tử không hiểu, tân khí tượng có thật trọng yếu vậy không?
Tu Bồ Đề thoáng ngước đầu.
Thanh Tâm khẽ cúi đầu.
Lần này, nàng không trốn tránh ánh mắt Tu Bồ Đề, hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.
Hồi lâu, Tu Bồ Đề cười khẽ, cúi đầu xoa vuốt chén trà, nhẹ giọng nói:
- Tân khí tượng rất trọng yếu, đừng nói đối với tam giới, đối với bất kỳ ai trong chúng sinh, đều quá trọng yếu. Trong này bao gồm cả vi sư, cả ngươi.
- Sao đệ tử lại không nhìn ra nó trọng yếu đến thế?
- Đó là bởi ngươi còn trẻ.
Tu Bồ Đề nhíu mày. Cười hì hì nhìn Thanh Tâm, nhìn khiến Thanh Tâm rất không thoải mái.
Hồi lâu, Tu Bồ Đề nhẹ giọng thán nói:
- Có chút chuyện, dù hiện tại vi sư có nói cho ngươi, chắc ngươi cũng không hiểu được. Chẳng qua Ngươi đã thấy vi sư cầu ai bao giờ chưa?
Hai hàng lông mày Thanh Tâm nhíu chặt lại, đến nỗi có thể nặn được ra nước.
- Vi sư không cầu người. Dù mở miệng cầu trợ, đó cũng là giao dịch, không phải thỉnh cầu từ một phía.
Tu Bồ Đề đỡ lấy đầu gối, lắc lắc đầu nói:
- Chỉ riêng đối với ngươi Thứ nhất, vi sư đã thiếu nợ ngươi rất nhiều. Thứ hai, vi sư không cho được điều ngươi thật sự muốn. Bởi vậy, chỉ có thể cầu. Cầu một lần. Không thành. Giờ tới lần thứ hai, chắc rằng, cũng không thành. Bởi thế, chắc ngươi biết tân khí tượng kia, trọng yếu cỡ nào.
Lời nói đến đấy, chỉ thấy Thanh Tâm chợt xoay người, quay mặt hướng Tu Bồ Đề chắp tay nói:
- Sư phó. Nếu không còn gì khác, đệ tử xin được cáo từ.
Vừa nghe, Tu Bồ Đề lập tức sửng sốt, đành phải thu thần cười khổ nói:
- Vi sư còn chưa nói tới chính đề, tính nôn nóng này ngươi học từ ai vậy?
- Tính cách đệ tử trước giờ vẫn thế, hẳn sư phó phải sớm biết rồi chứ.
- Thôi thôi.
Hết cách, Tu Bồ Đề đành khoát khoát tay nói:
- Vi sư đi qua, là để nói với ngươi hai chuyện. Thứ nhất, tuy ngươi không cho rằng mình là Tước Nhi, là Phong Linh. Nhưng một khi sự tình nói toạc ra, con khỉ kia tất sẽ nhận ngươi. Đến lúc đó, nếu ngươi muốn làm gì, tuy chưa chắc hắn đã thuận theo, nhưng nhiều ít sẽ lắng nghe. Cái đó hữu dụng hơn chính ta nói cùng hắn nhiều lắm. Vi sư phí hết tâm lực hi vọng thúc thành việc này, đúng vậy, chính là để cài dây cương lên con ngựa hoang là hắn. Bằng không, giờ có Phật môn áp chế thì còn đỡ, nếu không còn áp chế từ Phật môn Hắn họa hại khả năng không chỉ là tam giới, mà còn chính hắn.
- Thứ hai là gì?
Thanh Tâm mặt không biểu tình hỏi.
Tu Bồ Đề ho khan hai tiếng, nói tiếp:
- Thứ hai là, ngươi đừng tiếp tục nghĩ cách ngăn trở hắn tây hành. Đừng nói là ngươi hiện tại, dù hắn biết ngươi là Tước Nhi Phong Linh chuyển thế, sợ rằng cũng không khuyên nổi. Dù khuyên nổi, hắn cũng sẽ niệm niệm không quên. So với ngăn trở hắn tây hành, còn không bằng ngươi tỏ rõ thân phận. Nhỡ xảy ra chuyện, ngươi còn có thể ở bên khuyên nhủ một chút.
- Sư phó tới đây là để nói hai điều này?
Thần tình Thanh Tâm vẫn lãnh như băng, không nguyện nói nhiều.
Tu Bồ Đề đành chịu, ngẩng đầu ngưỡng vọng thiên không, thong thả thán nói:
- Vi sư muốn nói, chỉ chừng đó thôi Địa Tạng vương đã ra tay, tiếp theo, đường bọn họ đi e rằng không dễ.
- Địa Tạng vương?
Thanh Tâm thoáng sửng sốt.
Dưới trời đêm, rất nhiều người trong đám tăng nhân phía đối diện đã ngủ thiếp đi.
Huyền Trang từ từ nghiêng mặt sang, trông hướng chúng nhân.
Quyển Liêm thoáng súc mày, Hắc Hùng tinh chớp chớp mắt, Thiên Bồng khẽ cúi đầu, không nói lời nào. Tiểu Bạch Long thì dứt khoát bật cười.
- Ta, phản đối.
Chúng nhân đều liếc nhìn Tiểu Bạch Long, Huyền Trang cũng vậy.
Ngao Liệt khoanh chân ngồi xuống, thong thả nói:
- Biện pháp lý tưởng nhất, là ngươi cứ uống nước đi, ráng chịu đựng hai ngày. Đại Thánh gia nhất định sẽ không rời đi quá lâu, một khi Đại Thánh gia trở về, mọi vấn đề liền được giải quyết dễ dàng.
- Thế bọn họ làm thế nào?
Huyền Trang chỉ vào đám tăng nhân nói:
- Bần tăng có thể chịu đựng được mấy ngày, nhưng bọn họ thì sao?
- Quản bọn họ làm gì?
Tiểu Bạch Long cười lên khinh thường:
- Lúc mới đầu chẳng phải là bởi ngươi muốn xem tình cảnh của tăng nhân tại Xa Trì quốc, đến sau là ngươi muốn muốn cứu bọn họ, giờ rơi đến cảnh này, nói đến cùng, chẳng phải là bởi cái gọi là “thiện tâm” của ngươi? Ngao Liệt ta không hiểu ba chuyện phổ độ Phật pháp, nhưng ta biết, khốn cảnh hiện tại, căn bản là bởi lòng dạ đàn bà của ngươi mà thành. Nếu giờ chiêu “cầm tặc trước cầm vương” đi đứt, xảy ra chuyện. Khi ấy, tây hành cũng xong, không chỉ bọn họ xui xẻo, mà ngươi cũng xui xẻo, chúng ta đều xui xẻo theo. Ngươi hiểu không?
Phen lời không chút khách khí này vừa nói ra, sắc mặt Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm đều khẽ biến. Chỉ có Thiên Bồng là thần sắc như thường, nhưng mà, lần này hắn tịnh không có mở miệng che chở Huyền Trang như trước.
Huyền Trang hít một hơi thật sâu, hai tay hợp mười, ngồi thẳng lưng nói:
- Phổ độ chúng sinh, điều căn bản nhất, chính là trợ giúp người khác. Nếu nhìn mà không thấy, vậy bần tăng có khác gì chúng Phật Đà tây phương?
- Có khác biệt.
Tiểu Bạch Long chậm rãi cười nói:
- Khác biệt chính là, Phật Đà không cứu người, nhưng cũng không hại người. Ngươi muốn cứu người, kết quả, lại hại người. Bởi thế, ta phản đối. Bởi vì ta không muốn trở thành một trong những kẻ bị hại.
Lập tức, Huyền Trang sắc mặt sá dị, bị bức vào góc chết, á khẩu không đáp được.