Đại Bát Hầu

Chương 665: Tục mệnh và hắc sắc ngọc giản



Huyền Trang trầm mặc, triệt để trầm mặc.

Nhất thời, không khí bốn phía trở nên vô cùng quỷ dị. Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh, ai nấy đều quay sang nhìn Tiểu Bạch Long, ngay cả Đà Khiết cũng không ngoại lệ.

- Làm sao, ta nói sai ư?

Tiểu Bạch Long sắc mặt tức tối định nói gì thêm, Đà Khiết nằm ở một bên chợt giơ tay khẽ níu hắn lại.

Nhất thời, Tiểu Bạch Long sửng sốt.

Nghiêng mặt qua chỗ Huyền Trang, Đà Khiết nhẹ giọng nói:

- Huyền Trang pháp sư, biểu ca ta Không phải cố ý. Ngài đừng trách hắn.

- Không!

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu:

- Hắn nói chẳng có gì sai cả, nếu không phải bần tăng tự cho là có các ngươi che chở, lạm phát thiện tâm, sự tình sao sẽ đi tới bước này? Nói đến cùng, nỗi khổ của bọn họ, đều bởi bần tăng mà ra.

Nhìn Tiểu Bạch Long, Huyền Trang lúng túng cười cười, không nói gì thêm.

Cái cười khẽ này, ngược lại khiến Tiểu Bạch Long có phần ngượng ngùng.

Kỳ thực có ai ngờ được sự thể sẽ đến bước này đâu? Đừng nói trong bọn họ chẳng ai tu Ngộ giả đạo, dù có tu, chẳng lẽ nhất định biết được ở Xa Trì quốc có người chuẩn bị giăng bẫy bọn họ?

Nói đến cùng, đây thật ra là một lần ngoài ý không ai ngờ, không ai muốn thấy, quở trách lẫn nhau, vốn chẳng nghĩa lý gì.

Huyền Trang không nhắc lại, chúng nhân, tự nhiên đều không nói gì thêm.

Trong cảnh an tĩnh, thời gian trôi đi từng chút từng chút một, khí tức của những tăng nhân bị cảm nắng dần dần nhỏ yếu, mà Huyền Trang, chỉ biết lẳng lặng ngồi nhìn.

Mỗi lần tiếng thở dốc nặng nhọc phía đối diện truyền tới. Hệt như tiếng quở trách đập vào tim hắn.

Địa phủ, trong lầu các nho nhỏ, Chính Pháp Minh Như Lai và Địa Tạng vương lặng lẽ nhìn nhau.

- Phật pháp, tất phải biện, không biện không minh. Nhưng càng chú trọng “hành”.

Cúi đầu. Địa Tạng vương vươn tay gạt ra đống thẻ tre đại biểu cho nỗi khổ trong lòng đám người Huyền Trang đang đặt trước mặt Chính Pháp Minh Như Lai, lại mang tới bốn phiến thẻ tre, đặt từng phiến xuống, nói:

- Phàm nhân có sinh lão bệnh tử, bệnh mà không được cứu trị, phải sống trong dày vò, ấy là “bệnh khổ”. Chúng tăng sợ sệt yếu hèn, cam thụ lao dịch, ấy là “tử khổ”. Hai điều này, đều xuất pháp từ “sinh khổ”. Đổ hết tội lỗi của nỗi khổ lên đầu Huyền Trang, ấy là “oán tăng hội khổ” Đây chính là bốn khổ của tăng nhân Xa Trì quốc. Ngươi đoán, Kim Thiền tử cuối cùng có thể phá giải được không?

Nhìn đăm đăm bốn phiến thẻ tre trên bàn, Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi lắc đầu:

- Không biết.

- Bần tăng cũng không biết.

Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:

- “Hành” mà xem thôi. Nếu Kim Thiền tử thật có thể phá giải khốn hoặc môn đời của Phật pháp. Bần tăng tự nhiên từ thiện như lưu. Nếu không được, cũng tiện thể đứt đi niệm tưởng của chúng đệ tử Phật môn. Từ nay về sau, chặng đường tây hành của Kim Thiền tử, bần tăng sẽ dõi theo từng bước.

Chính Pháp Minh Như Lai bật cười đành chịu:

- Ngươi cứ phải muốn làm cho ra nhẽ.

Địa Tạng vương cũng cười lên, nhàn nhạt đáp nói:

- Phật pháp, quý ở chữ “chân”. Nếu không chân nghĩa, chứng tới làm gì?

Trong quốc đô Xa Trì quốc, một đứa hầu bước nhanh đi qua lối mòn hẹp dài trong đình viện, bước tới trước mặt Đa Mục Quái, hai gối quỳ đất.

- Bẩm quốc sư. Vừa nãy ngoài cửa tới một vị tăng nhân. Nhờ tiểu nhân chuyển lời cho quốc sư, còn có, đưa thêm cả thứ này.

- Tăng nhân?

Đa Mục Quái cúi đầu xoa vuốt chén trà, không nhìn đứa hầu lấy một khắc, thong thả nói:

- Đã bắt lại chưa?

- Chưa

- Chưa?

Đa Mục Quái lập tức nhướng mày lên.

Đứa hầu ấp a ấp úng nói:

- Tiểu nhân vốn cũng định bắt lại, đưa tới giam ở Tề Vân đài, nhưng tăng nhân nói xong lời kia. Người đã biến mất tăm. Tiểu nhân tìm mãi mà không được.

- Biến mất tăm?

Ba tên đạo sĩ đứng ở bên cạnh tức thì cả kinh.

Biến mất, chứng tỏ đối phương có pháp lực. Trong Xa Trì quốc xuất hiện tăng nhân đã thành Phật thân? Tức là Tây phương cũng đã can dự.

Ba tròng mắt nhất tề trông sang Đa Mục Quái.

Lúc này, tay Đa Mục Quái bưng chén trà ngưng lại giữa trời, lông mày cau chặt, tựa hồ đang suy tư gì đó.

- Hắn, sai ngươi chuyển giao thứ gì cho bản tọa, còn nữa, nhờ ngươi chuyển lời gì?

Đứa hầu vội vàng từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc giản màu đen, hai tay trình lên, nói:

- Tăng nhân nói Tăng nhân nói, người mà quốc sư một mực sợ hãi, chẳng bao lâu nữa sẽ trở về. Thời cơ không thể mất, để quốc sư ngài Tự lo cho tốt.

Nói xong, đứa hầu vội cúi đầu xuống.

Đa Mục Quái tiếp lấy ngọc giản, tròng mắt híp thành một khe nhỏ, ba tên đạo sĩ ở bên lại ngơ ngác nhìn nhau.

- Ngươi lui xuống trước đi.

- Dạ.

Đứa hầu đứng dậy giật lùi hai bước, xoay người rời đi.

Đợi đứa hầu đi rồi, ba tên đạo sĩ lập tức nghị luận.

- Chuyện gì vậy? Người hắn nói, không lẽ là chỉ Đại Thánh gia? Nếu Đại Thánh gia sắp trở về, vậy chúng ta đúng là

- Đánh rắm! Nếu Đại Thánh gia sắp trở về, người Phật môn sao lại hảo tâm đưa tin cho chúng ta?

- Nói không chừng Trong Phật môn cũng có phái hệ? Ngươi nghĩ mà xem, trong yêu quái chúng ta có phân biệt phái hệ, Thiên Đình cũng có phân biệt phái hệ. Dù trên Linh sơn có phân chia phái hệ, đấu đá lẫn nhau, cũng là điều hợp tình hợp lý.

- Đúng là nói hươu nói vượn! Phật Môn có phái hệ chi tranh, ngươi tưởng Phật Đà đều là sơn đại vương chắc! Còn phái hệ chi tranh? Nếu Phật môn như thế, năm đó sao Đại Thánh gia lại bại?

- Đại Thánh gia bại bởi Như Lai, chứ đâu phải bại bởi Phật môn. Ngươi nói thế không hợp lý.

- Ta nói không hợp lý? Lúc rảnh rỗi ngươi nên tìm vài bản kinh Phật lật qua xem thử! Đồ bất học vô thuật!

- Nói ta? Ngươi lật chưa? Ngươi lật chưa?

- Đừng cãi nhau nữa!

Đa Mục Quái trùng trùng vỗ chưởng lên bàn đá.

Lập tức, ba tên đạo sĩ vội ngậm miệng, ai nấy đều mở to hai mắt trông hướng Đa Mục Quái.

- Đừng cãi.

Giận trừng ba tên đạo sĩ một lượt, Đa Mục Quái hít sâu một hơi, im lìm ngồi đó, tiếp tục suy xét ngọc giản trong tay.

Ngọc giản màu đen này nhìn có vẻ tương tự ngọc giản màu trắng bình thường vẫn dùng, nhưng rõ ràng không phải cùng một loại. Áp đến bờ môi, lại không thấy truyền đến tin tức.

Đa Mục Quái ẩn ước cảm giác được trong đó cất chứa linh lực nhỏ yếu. Hẳn là loại pháp bảo nào đó mới đúng. Nhưng mà Cách dùng thế nào?

Tạm thời vứt ngọc giản sang một bên, có tăng nhân đưa tới thứ này, ý gì đây?

Người Phật môn đưa tin Có thể xuất phát từ hảo tâm? Đa Mục Quái không tin.

Có điều, nếu không phải hảo tâm, lại có ý đồ gì? Chẳng lẽ muốn dụ hắn động thủ sớm?

Theo như những gì hắn thấy được trước mắt. Vì chuyện nước uống, trong đám người Huyền Trang đúng là đã xuất hiện chút mâu thuẫn, nhưng tạm thời chưa quá nghiêm trọng. Quan trọng hơn là, Đa Mục Quái căn bản không biết lúc nào mâu thuẫn mới có thể khuếch đại bùng phát. Cứ vậy chờ đợi, thật ra Đa Mục Quái thấp thỏm hơn bất kỳ ai.

Nếu Phật Môn thật muốn can dự để đám người Huyền Trang thuận lợi thông qua, bọn họ hoàn toàn có thể trắng trợn hiện thân. Chỉ cần bọn họ xuất hiện, không cần nhiều, dăm ba Phật Đà là đủ rồi. Đảm bảo bên mình lạc hoang mà chạy.

Nếu không chuẩn bị can dự, vì sao bọn họ lại đưa tin cho mình?

Nhất thời, Đa Mục Quái không khỏi hồ đồ.

Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn thử rót tí ti linh lực vào trong ngọc giản.

Lúc này, trời mới chập tối, tùy theo thời gian đẩy dời, chúng tăng nhân bị cảm nắng trong quảng trường đã nguy tại sớm tối.

Tiểu hòa thượng khi trước chạy tới trước mặt Huyền Trang. Quỳ xuống dập đầu nói:

- Phụ mẫu đều mất khi đệ tử còn nhỏ, toàn nhờ sư phó một tay nuôi nấng. Sư phó, chính là phụ mẫu tái sinh của đệ tử. Hiện nay tính mạng sư phó lâm nguy, nếu Huyền Trang pháp sư nguyện ý ra tay cứu giúp, kiếp sau dù đệ tử phải làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp đại ân cho pháp sư!

Huyền Trang thoáng mở mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ đang bò rạp dưới đất, đôi tay siết rồi lại buông, ngay cả dũng khí đỡ đối phương dậy đều không có.

Nhất thời, lại có phần hoảng loạn.

Hắn nhìn đăm đăm tiểu hòa thượng nói:

- Nguyên soái. Bần tăng có chuyện muốn nhờ, chẳng biết có được hay không.

Thiên Bồng quay đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái:

- Nói đi.

- Cầu nguyên soái tục mệnh cho chúng tăng.

Nói xong, Huyền Trang xoay người, khấu bái thật sâu. Tiểu hòa thượng thấy thế, cũng vội quay sang vái Thiên Bồng.

Vừa xá, những người khác đều hơi kinh hãi, chỉ riêng Thiên Bồng là thần sắc như thường, lặng lẽ nhìn hai người.

Do dự hồi lâu, Thiên Bồng bước lên đỡ dậy Huyền Trang và tiểu hòa thượng.

- Linh lực tục mệnh, tịnh không phải không thể, chỉ là, cuối cùng vẫn không giải được khốn cục thiếu nước. Hơn nữa, kéo càng dài, linh lực hao phí càng nhiều.

Quay đầu nhìn lướt qua mười mấy tăng nhân bị cảm nắng lại không ai chăm sóc bên cạnh, Thiên Bồng lại nhìn đám tăng nhân tán lạc nơi xa, nhẹ giọng nói:

- Thời gian càng dài, linh lực hao phí sẽ càng nhiều. Đến khi ấy, sợ rằng cả sức đột vây đều không có.

- Bần tăng hiểu, chỉ là Bần tăng thực không ngoan tâm nhìn bọn họ chết đi

Huyền Trang nắm chặt tay Thiên Bồng, nói:

- Nếu trên đường chứng đạo, bần tăng thấy chết mà không cứu, chứng đạo ích gì? Dù đến Tây Thiên, rốt cục vẫn bại!

- Ngươi không nghĩ thử mà xem, nếu chúng ta cạn sạch linh lực, đến lúc đó đối phương cường công thì biết lấy gì ra tự bảo?

Tiểu Bạch Long ở bên chợt nói:

- Nếu không được, thì đứng có gắng. Chờ Đại Thánh gia trở về. Chỉ cần Đại Thánh gia trở về, lấy thực lực hắn, chút chuyện cỏn con này có đáng là gì

Nói xong, Tiểu Bạch Long phất phất tay, vẻ mặt khinh miệt.

Huyền Trang vẫn nhìn đăm đăm Thiên Bồng.

Hồi lâu, Thiên Bồng gật đầu, xoay người đi tới chỗ mấy tăng nhân.

- Cứ làm thế đi. Chẳng qua, một khi đối phương có dị động, lúc ấy chỉ có thể lập tức báo cho hầu tử. Bằng không, chỉ cần không cẩn thận, đừng nói bọn họ, cả chúng ta đều phải táng thân nơi này.

Nhìn theo lưng ảnh Thiên Bồng, Huyền Trang hai tay hợp mười, vái một cái thật sâu.

Trong đình viện, một con quạ đen nương theo bóng đêm khe khẽ đáp xuống trước người Đa Mục Quái, hóa làm nhân hình.

- Đại nhân, Thiên Bồng Nguyên Soái chính đang dùng linh lực tục mệnh cho đám tăng nhân!

- Cái gì?

Vừa nghe, ba tên đạo sĩ lập tức sững sờ.

- Bọn họ không ngu vậy chứ? Ngươi có thấy rõ ràng?

- Tận mắt nhìn thấy!

- Đại nhân!

Tên đạo sĩ râu quai nón lập tức xoay người chắp tay nói:

- Bọn họ cư nhiên dám dùng linh lực tục mệnh, đợi đến bình minh, linh lực của Thiên Bồng Nguyên Soái tất sẽ thừa lại không nhiều!

- Đúng vậy, đại nhân!

Đạo sĩ áo bào xám vội vàng hùa theo:

- Điều chúng ta một mực sợ hãi chính là cường công không thành, bọn họ kéo dài thời gian, triệu hồi Đại Thánh gia. Nếu không có Thiên Bồng Nguyên Soái, chỉ cần chúng ta khuynh tận toàn lực, khi đó chắc cả cơ hội triệu hồi Đại Thánh gia bọn họ đều không có! Thời cơ không thể mất a!

- Không, không cần chờ đến bình minh.

Trải ngọc giản màu đen trong tay ra trước mặt ba người, Đa Mục Quái nhẹ giọng nói:

- Loại ngọc giản này là dùng để phong bế ngọc giản bình thường. Không cần linh lực hắn hao hết, chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian, chúng ta liền có thể động thủ.