Đại Bát Hầu

Chương 669: Chán sống rồi ư?



Đám tăng nhân sớm đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sững sờ, bọn họ muốn chạy, nhưng căn bản không đường để chạy.

Tường rào xích sắt quanh bốn phía đã được tháo đi, nhưng đám binh sĩ lại dùng thuẫn bài dựng lên tường đồng vách sắt, vây cho nước tiết không thông.

Kịch chiến thực sự mới vừa vặn bắt đầu.

Chỉ thấy mảnh lớn mưa tên từ sau tầng quân trận bay vút lên trời, vung vẫy đổ xuống nơi đám tăng nhân đang đứng.

Quyển Liêm muốn hồi viện, nhưng Lộc tinh khóe miệng còn đang rỉ máu sớm đã chắn giữa hắn và chúng tăng. Ở đằng sau, Đa Mục Quái đang ngồi trên lưng ngựa, khẽ cười nhạt, khiến Quyển Liêm không dám khinh cử vọng động.

Tiểu Bạch Long kéo lấy Huyền Trang, giằng co cùng đạo sĩ râu dê.

Thiên Bồng kéo lê thân xác mệt nhoài, từng bước tiến về phía trước, đáng tiếc sớm đã chẳng làm được gì.

Giữa lúc hoảng loạn, Hắc Hùng tinh trong trạng thái bản tướng vội chạy về, tính thử dùng thân mình ngăn trở mưa tên. Nhưng cùng khi đó, cự hổ đang triền đấu với hắn đã bổ nhào tới, đánh lật hắn xuống đất.

Hai con cự thú tức thì lao vào nhau cắn xé, cát bụi mịt mù, đất rung núi chuyển. Mấy tiếng gào thét vang vọng khắp thiên địa.

Mưa tên không che không ngăn trùng trùng nện xuống, chỉ chớp mắt, quảng trường đã thành một mảnh huyết bạc, khắp đất đều là tăng nhân rên la vì trúng tiễn.

Huyền Trang nhìn mà thẫn thờ, tròng mắt trợn trừng như chuông đồng, lại không phát ra nửa điểm tiếng vang, phảng phất quên mất tự thân đang giữa cơn nguy khó, phảng phất bị nhiếp đi hồn phách.

Kèn lệnh thổi lên.

Đại đao binh đi ở tiền phương lũ lượt ngửa lên trời huýt dài, cơ thịt căng phá khải giáp. Bọn họ mọc ra móng vuốt, dài ra đuôi, nét mặt phù hiện vẻ hung tợn, hóa ra yêu thân.

Từng đôi tròng mắt khiến người không rét mà run nhất tề trông hướng Huyền Trang.

Thuẫn bài dựng dọc tuyến đầu quân trận tấn tốc mở ra giống như từng phiến cánh cửa, vô số trường thương binh xếp đội xông ra. Sánh bước cùng yêu quái đã hóa thành yêu thân ở tiền phương, từ từ tiếp cận Huyền Trang.

Thiên Bồng cười lên đành chịu.

Huyền Trang vẻ mặt ngốc trệ, ánh mắt còn đang ngừng ở máu tươi loang ra dưới thân đám tăng lữ.

Tiểu Bạch Long kinh hoảng chứng kiến hết thảy, ở phía đối diện, trên đầu đạo sĩ râu dê từ từ mọc ra hai chiếc sừng sơn dương uốn khúc.

- Đầu hàng đi, chịu đựng chốc lát, liền được giải thoát. Đừng giãy dụa vô ích.

- Ngươi đừng mơ --!

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Bạch Long tấn tốc mọc lên từng phiến bạch lân. Khẽ lộn mình, hắn ôm chặt Huyền Trang trong cơn đờ đẫn, hóa ra long thân, xung thiên mà lên.

- Muốn đi? Không dễ vậy đâu!

Sơn Dương tinh giơ tay lên, đầu mút phất trần đột nhiên lộ ra lưỡi bén, biến thành một cây sóc (giáo)! Ngay sau đó, hắn tấn tốc hóa thành một đạo ảo ảnh đuổi theo.

Theo sau sát gót, không biết từ lúc nào, trong quân trận đã toát ra rất nhiều yêu quái, giương cánh xông lên.

Quyển Liêm cũng muốn bay lên giúp đỡ. Nhưng trong nháy mắt đằng không, lại bị Lộc tinh dùng roi da cuốn lấy chân, cường hành kéo về.

Kịch chiến như lửa như đồ.

Ngao Liệt hóa thành bạch long ôm lấy Huyền Trang bay lượn tới lui giữa không trung. Yêu quái quấn quanh bốn phía như bầy ong mật, điên cuồng lao tới cắn xé, bức bách, dựng nên một lao tù vô hình, khiến Ngao Liệt dùng đủ mọi cách mà không thoát ra được.

Từng vạt máu tươi vung vẫy mà xuống.

Hắc Hùng tinh đè ấn Hổ tinh xuống đất, vừa muốn tung ra một kích trí mạng, nhưng chỉ nháy mắt, đuôi mãnh hổ đã quất tới mắt hắn.

Cơn đau đớn đến quá bất chợt, khiến hắn phải buông ra hùng chưởng, không thể không lùi ra sau. Đầu vai bị đối phương hung hăng cắn xé một miếng.

Lúc hắn giãy dụa đứng lên, bốn phía đã bị nhóm lớn yêu quái vây kín.

Số tăng nhân còn lại bị bức vào trong góc quảng trường, sau lưng, là tầng tầng lớp lớp thuẫn bài, không đường để lui.

Thiên Bồng ôm lấy Đà Khiết đi giữa chúng tăng, nhẹ giọng nói:

- Giúp ta chăm sóc hắn.

Nói xong, cũng không quản chúng tăng hồi đáp. Thiên Bồng đi tới vòng ngoài, trực diện với từng dãy trường thương binh đang ép tới gần.

- Các ngươi cho là, không có linh lực, ta không cách nào chiến đấu ư?

Hắn không gấp không chậm vén lên tay áo.

Một tên trường thương binh gào thét đâm tới.

Hắn lắc mình tránh qua mũi thương, vươn tay rút ra trường kiếm trên eo trường thương binh, cả người lướt qua đối phương.

Chỉ thấy trường thương binh còn chưa chạy được mấy bước, hộ giáp trên eo đã rạn nứt, ngay sau đó, trên dưới toàn thân đều nứt theo.

Đủ loại khí quan nội tạng hòa lẫn với huyết thủy vãi đầy mặt đất.

Đám yêu quái chính đang từng bước ép sát Thiên Bồng và chúng tăng lập tức sững sờ.

Cái gì thế này? Chẳng phải hắn đã hao hết linh lực?

Chống mũi kiếm xuống đất, Thiên Bồng rung rung đứng đó.

- Cả kinh?

Ngẩng đầu lên, hắn khẽ bật cười:

- Trước kia khi ta còn chưa biết cái gì là linh lực, cũng không ít yêu quái chết dưới đôi tay này.

Trước trận chiến Phong Thần, khi còn chưa tu tiên, trừ môn đồ Xiển giáo, hắn là chiến tướng chiến công hiển hách trong đại quân Chu triều. Tình trạng ấy, tiếp diễn mãi đến khi trận chiến Phong Thần kết thúc.

- Hắn sắp không chịu được rồi, đừng sợ!

Có người thấp giọng nói.

Bước chân vốn đã dừng, lại một lần nhấc lên.

Trong quần yêu có năm ba kẻ khua múa binh khí xông hướng Thiên Bồng.

Một mũi trường thương trực tiếp đâm tới ngực Thiên Bồng.

Ngay nháy mắt đó, Thiên Bồng dùng kiếm nhè nhẹ đẩy đi mũi thương, sát na giao thác mà qua, đầu yêu quái kia bay vút lên trời, thậm chí cả cơ hội kêu thảm đều không có.

Lại một thanh trường kiếm rơi vào tay Thiên Bồng.

Rất nhanh, Thiên Bồng hai tay hai kiếm tung hoành giữa chúng yêu.

- Đừng cho hắn có dịp thở dốc! Lên hết cho ta --!

Tức thì, mấy chục yêu quái xông lên, nhất thời, máu thịt ngổn ngang!

Thân mình Thiên Bồng linh xảo tới lui giữa quần yêu, từng tên từng tên yêu quái lần lượt đổ gục.

Máu tươi men theo khe hở trên gạch đá dưới đất từ từ tràn ra.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, đám yêu quái lùi ra sau, để lại mảnh thi hài lang tạ.

Thiên Bồng vẫn đứng đó.

Hắn thân trúng vô số vết đao. Lại cứ đứng sừng sững.

Vứt trường kiếm đã sứt mẻ trên tay, hắn nhặt lên một thanh khác từ dưới mặt đất nhầy nhụa máu, dùng tay áo lau sạch, siết lấy.

- Kiếm này, đúng là bỏ đi. Kém đồ của Hoa Quả Sơn năm xưa nhiều lắm.

Trên khuôn mặt trắng bệch, ý cười vẫn thế:

- Đương nhiên, các ngươi cũng thua kém tiền bối Hoa Quả Sơn rất nhiều.

Chúng yêu hít sâu một hơi khí lạnh.

Không ai ngờ được sẽ có cảnh như này, Thiên Bồng đã hao hết linh lực, dùng thân pháp kiếm kỹ đơn thuần, bằng sức của một người bức lui yêu quân, bảo hộ chúng tăng nhân còn sót lại.

Đám tăng nhân phía sau nhìn mà ngây dại.

- Lên, lên. Giết hắn! Linh lực không còn, hắn chỉ là phế nhân thôi!

Nháy mắt, lại có rất nhiều yêu quái tuôn hướng Thiên Bồng.

Trong quần yêu như cuồng triều, Thiên Bồng khua múa song kiếm, du nhận có thừa, kiềm chế sít sao bọn họ.

Đồng thời với đó, Hắc Hùng tinh cũng bị công kích một đợt tiếp một đợt đẩy ngã xuống đất.

Mãnh hổ thể lượng tương đương như hắn cắn chặt lấy hùng chưởng, đám tiểu yêu đông như kiến quăng ra dây thừng. Một đầu dây thừng là móc câu ba ngạnh sắc bén, trực tiếp chế trụ da thịt Hắc Hùng tinh, hạn chế động tác của hắn.

Quyển Liêm phải đồng thời ứng đối va chạm từ Lộc tinh, đánh lén từ Đa Mục Quái, còn có vô số ám tiễn của đám tiểu yêu, sớm đã không cố cập được nhiều.

Giây phút sau, thân mình Tiểu Bạch Long từ trên thiên không trùng trùng nện xuống, hất lên từng trận cát bụi.

Nháy mắt, Thiên Bồng, Quyển Liêm, Hắc Hùng tinh đều dừng tay. Kinh hoảng quay đầu.

Toàn bộ yêu quân, bao gồm Đa Mục Quái đều sửng sốt.

Đợi cát bụi tán đi, hiển hiện ra trước mắt là một thân xác chất đầy vết thương.

Không dưới trăm vết đao kiếm, thậm chí còn có trường thương và tên nhọn đã đứt đi một nửa, lại vẫn cắm sâu vào trong nhục thể.

Trên thân xác có mảnh lớn tơ nhện quấn quanh, mắt thường khó mà phát giác.

Máu tươi tuôn ra tẩm ướt mặt đất.

Một đạo bạch quang chớp qua, Tiểu Bạch Long hóa thành nhân hình, Huyền Trang một mực được hắn dùng móng vuốt ôm ở trước ngực lồm cồm bò dậy.

- Bảo hộ Huyền Trang pháp sư --!

- Giết hòa thượng kia --!

Gần như đồng thời, song phương cùng hô lên.

Khắc sau. Tất cả lực lượng đều đổ về nơi Huyền Trang đang đứng

Thiên Bồng chớp qua mấy tên tiểu yêu, tay nắm song kiếm gồng chút sức lực sau cùng lao tới

Hắc Hùng tinh không nhìn thiết trảo đâm sâu trong da thịt, vung sức xông đâm, máu tươi vẫy xuống

Quyển Liêm một tay bổ xuống, trực tiếp chém đứt đôi tiểu yêu chắn trước người, xông hướng Huyền Trang

Hổ tinh bổ nhào theo

Lộc tinh nhắm chuẩn hai sừng về phía Huyền Trang, vung chân cuồng chạy

Dương tinh tay nắm trường sóc từ trên không trung đáp xuống

Còn có vô số tiểu yêu tưởng như vô cùng vô tận ùa tới.

Từ dưới đất lung lay đứng dậy, Huyền Trang mặt đầy vết máu.

Đưa mắt nhìn lại, chứng kiến gần như tất cả mọi người đều xông tới bên này, nét mặt ai nấy đều vặn vẹo.

Thổ địa dưới chân lầy lội, hút no máu tươi, thế giới chìm trong màu đỏ hồng.

Cúi đầu, hắn trông thấy Ngao Liệt đang thoi thóp một hơi.

- Đây là, chúng sinh tam giới

Thời này khắc này, trên mặt hắn không có sợ hãi, không có phẫn hận, có chăng, chỉ là vẻ đành chịu, bi ai.

Trong cảnh hỗn loạn, Đa Mục Quái cắn răng, sử ra tất cả lực lượng kéo căng cứng, ngắm chuẩn yết hầu Huyền Trang.

- Yêu tộc vạn tuế --!

Đã không đường để lui.

Đi tới tận đầu, có lẽ không chỉ tính mạng Huyền Trang, còn cả, chặng đường tây hành chứng đạo.

Cũng trong cảnh hỗn loạn ấy, Huyền Trang từ từ khép mắt lại, hai tay hợp mười.

- Nam

Đa Mục Quái buông ra ba ngón, mũi tên thoát dây mà ra, lấy tốc độ cực nhanh lao vút đi.

- Mô

Hắc Hùng tinh và Hổ tinh một mặt xông hướng Huyền Trang, một mặt sử ra tất cả lực lượng va đập đối phương, mỗi lần va đập, có thể thấy được rõ ràng từng tấc cơ thịt trên thân hai con bàng nhiên cự thú khẽ run động, máu tươi bắn vãi dọc đường.

- A

Lộn một vòng giữa không trung, Thiên Bồng chém bay hai tên tiểu yêu, cắn răng, đạp lên thi cốt chúng, tiếp tục lao lên.

- Di

Dương tinh rút ra kiếm giữa eo, nắm lấy trường sóc, giống như một ngôi sao băng, lấy tốc độ cực nhanh từ trời giáng xuống.

- Đà

Mũi tên phá không đã tiếp cận Huyền Trang trong gang tấc, chúng nhân trợn mắt mà nhìn. Hoặc kinh khủng, hoặc ôm đầy mong đợi.

- Phật.

Nháy mắt, thế giới như an tĩnh lại, an tĩnh đến nỗi tưởng chừng hết thảy đều tan biến

Hồi lâu, Huyền Trang chậm rãi mở mắt ra.

Hắn nhìn thấy hầu tử chắn trước người mình, một tay vững vàng bắt lấy mũi tên đang nhắm tới yết hầu, tay kia, cầm phiến ngọc giản đen bóng.

Tức thì, thần tình mong đợi trên mặt Đa Mục Quái chợt ngưng cố.

Ai nấy đều ngưng lại, họa diện như thể đóng băng.

Khẽ nhướng mày, hầu tử gằn từng câu từng chữ, hỏi:

- Ngươi, chán sống rồi ư?