Một tát trùng trùng quét qua, cả người Đa Mục Quái đổ gục, máu tươi phiêu sái mà ra.
Gượng lấy kịch đau, hai gối quỳ xuống.
- Ba!
Lại một tát trùng trùng nện tới, toàn thân Đa Mục Quái lật ngửa, té đến đầy mặt cát bùn, lại vội vàng bò dậy.
Đám yêu quái nơi xa nhìn mà trợn tròn mắt.
- Đại Thánh gia Tây hành là bẫy rập của Phật môn, vạn vạn không thể đi!
- Ba!
Tiếng tát thứ ba, một chiếc răng cửa của Đa Mục Quái bị đánh bay. Song vẫn cúi đầu, hai gối quỳ đất.
- Ta có hỏi ngươi không?
Đa Mục Quái ôm mặt, run rẩy cúi đầu.
Hầu tử chậm rãi dạo bước vòng quanh Đa Mục Quái. Hồi lâu, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Ai sai ngươi làm chuyện này?
- Hồi bẩm Đại Thánh gia, không Không ai sai ta làm, là chính ta.
- Trước khi ngươi làm, có thông báo ta không?
- Không, không có
- Ai bảo ngươi có thể làm như vậy?
- Không Không ai bảo.
- Toàn bàn đều là tự ngươi sắp đặt?
Đa Mục Quái khẽ gật đầu.
Hầu tử lại giơ tay lên. Đa Mục Quái vội nhắm chặt hai mắt, rụt cổ, lại không dám tránh né.
Hồi lâu, bàn tay hầu tử tịnh không hề rơi xuống.
- Ngươi biết ta đi ra từ khi nào?
- Hồi bẩm Đại Thánh gia Đại Thánh gia ngài vừa đi ra không lâu, ta liền biết.
- Nhưng ngươi không nghĩ tới tìm ta?
- Đại Thánh gia. Đây là âm mưu của Phật môn, ngài nhìn xem!
Đa Mục Quái ngẩng đầu chỉ tới đám tăng nhân nơi xa, cấp thiết nói:
- Hòa thượng kia phổ độ được cái gì? Đáng chết rồi cũng chết, nên thương vẫn cứ thương, căn bản không hề có phổ độ, đây rõ ràng là hoang ngôn! Hắn là người của Phật môn. Dù có tranh biện giáo nghĩa với Như Lai, hắn vẫn cứ là người của Phật môn. Giữa chúng ta và Phật môn có huyết hải thâm thù, người Phật môn đâu có lý nào dẫn sói vào nhà? Đại Thánh gia, ngài vạn vạn đừng tin tưởng hắn! Thời này khắc này, chỉ cần Đại Thánh gia đứng lên hô một tiếng, yêu chúng tam giới tất theo tới như rừng, trùng hiện huy hoàng của Hoa Quả Sơn ngày xưa chỉ là chuyện sớm muộn!
Trùng hiện huy hoàng của Hoa Quả Sơn ngày xưa?
Hầu tử không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Trùng hiện rồi thì sao. Đương sơ Hoa Quả Sơn cường thịnh như thế. Chẳng phải cũng bị Phật môn tận diệt?
Thấy hầu tử không phản ứng, Đa Mục Quái vội gầm nói:
- Yêu chúng tam giới đều hết mực trung thành với Đại Thánh gia, hơn sáu trăm năm Khổ khổ chờ đợi hơn sáu trăm năm, nếu bọn họ biết Đại Thánh gia trở về, lại thành tay sai Phật môn, bọn họ sẽ nghĩ thế nào?
Câu này vừa ra, hai mắt hầu tử chợt trợn trừng, tay lại giơ lên.
Đa Mục Quái sợ đến nỗi vội nhắm nghiền mắt lại, cắn răng, khổ khổ chờ đợi bàn tay tát xuống.
Nhưng, hầu tử tịnh không đánh hắn.
Cánh tay từ từ đặt xuống trên vai Đa Mục Quái, đỡ hắn dậy.
Giận trừng Đa Mục Quái, hầu tử gằn từng câu từng chữ:
- Cái gì là đúng, cái gì là sai, không cần ngươi phân biện giúp ta.
Nói rồi, tay hầu tử thả lỏng ra, cả người hắn lại ngồi bệt xuống đất.
- Cút đi. Làm thế nào thì làm. Chuyện của ta, chính ta sẽ giải quyết.
Đa Mục Quái thẫn thờ chớp mắt, vành mắt thoáng hồng.
Nhấc chân lên, hầu tử từng bước đi tới chỗ Huyền Trang.
- Đại Thánh gia! Đối với Đại Thánh gia, lão thần luôn một mảnh xích thành, có nhật nguyệt chứng giám!
Nghe được tiếng kêu gào, hầu tử dừng chân lại. Hồi lâu, hắn đưa lưng về phía Đa Mục Quái, thong thả nói:
- Làm sao. Niệm tới ngươi đối với ta luôn một mực trung thành, chuyện này ta không so đo, ngươi còn muốn thế nào?
Ngước đầu nhìn bóng lưng hầu tử, Đa Mục Quái run rẩy nói:
- Đại Thánh gia, Huyền Trang ngàn vạn lần không thể tin, ngàn vạn lần không thể tin! Nếu ngài tin hắn, Yêu tộc ta nguy rồi, nguy rồi!
Dùng khóe mắt nghiêm khắc trừng Đa Mục Quái một cái, hầu tử không quay đầu, cứ thế tiến tới chỗ Huyền Trang.
Sau lưng, Đa Mục Quái đấm ngực dậm chân, ngao ngao khóc lớn.
Nhưng, hầu tử không thèm đếm xỉa.
Người nào cũng có lập trường riêng, có chút chuyện, nói không minh bạch, càng khó mà đạt thành nhất trí.
Trên đường đi tới, ba tên yêu quái Hổ Lộc Dương và bảy con Tri Chu tinh đứng ra hai bên, cung kính hành lễ với hầu tử.
- Tham kiến Đại Thánh gia.
Dừng chân, hầu tử liếc nhìn ba tên Hổ Lộc Dương, lại trông hướng bảy con Tri Chu tinh.
Hầu tử không có ấn tượng gì với Hổ Lộc Dương, có lẽ là yêu quái mới trưởng thành trong mấy trăm năm qua. Đương nhiên, cũng có thể là yêu chúng Hoa Quả Sơn đương sơ, chỉ là đương thời còn chưa nổi danh. Riêng bảy con Tri Chu tinh thì hầu tử vẫn còn chút ấn tượng.
Đương sơ lúc ở Hoa Quả Sơn bảy nàng còn rất non nớt, mỗi ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau sư huynh. Nhớ khi tức phụ của lão cửu đến Hoa Quả Sơn tị nạn, hầu tử còn đặc ý dặn dò Đa Mục Quái phái đám sư muội bồi nàng. Nhắc tới tức phụ của lão cửu, nàng gọi gì ấy nhỉ? Nhất thời, hầu tử không nhớ ra được. Không biết hiện tại thế nào.
Lão cửu
Hít một hơi thật sâu, hầu tử nhẹ giọng nói với bảy con Tri Chu tinh:
- Sư huynh các ngươi, rất trung thành. Đương nhiên, các ngươi cũng không sai. Sự trung thành của các ngươi, ta biết.
Bảy con Tri Chu tinh khẽ cúi đầu, đối mặt nhìn nhau, nhẹ giọng đáp nói:
- Nô tỳ thay mặt sư huynh cảm tạ Đại Thánh gia tán thưởng.
- Có điều, trung thành cũng phải chú ý tới phương thức phương pháp, chứ đừng làm loạn như vậy. Giúp ta coi chừng hắn, đừng để hắn gây sự phiền hà. Nghe hiểu không?
Nói rồi, hầu tử lấy ra một chiếc ngọc giản ném cho Tri Chu tinh mặc váy tím đứng chính giữa.
Lặng lẽ cất ngọc giản vào tay áo, Tri Chu tinh váy tím khom lưng nói:
- Nô tỳ hiểu rồi!
Nghiêng mặt sang, hầu tử lại nói với Hổ Lộc Dương:
- Về dưỡng thương đi, tu hành cho tốt, đừng làm ba chuyện không nghĩa lý như này nữa. Yêu tộc muốn thực sự đứng vững gót chân ở cái thế giới này, tất phải đổ máu, nhưng không phải dựa các ngươi đi đổ máu, hơn nữa Cũng không phải đổ máu theo cách này.
- Dạ!
Nhấc chân lên, hầu tử bước qua bọn họ, từng bước đi tới chỗ Huyền Trang.
Đa Mục Quái sai lầm ư?
Kỳ thực Đa Mục Quái không có sai. Nếu không phải hầu tử sớm đã biết tới phiên bản Huyền Trang thỉnh kinh tại một thế giới khác. Có lẽ căn bản sẽ không tin Tín Huyền trang. Kể ra thì cũng buồn cười, có chút chuyện, tin hay không, kỳ thực chẳng qua chỉ cách bởi một ý niệm mà thôi.
Lặng lẽ gật đầu với Huyền Trang, hầu tử xoay người đi tới Thiên Bồng chính đang đả tọa điều tức nơi xa.
Một thân bạch y đã nhuộm màu đỏ au, chẳng biết có bao nhiêu vết thương. Từ vai kéo dài thẳng đến trước ngực, vết đao kiếm xúc mục kinh tâm. Nếu là phàm nhân, chắc đã một mạng ô hô từ thủa nào.
- Không sao chứ?
- Không sao, chỉ là linh lực hao hết, cần chút thời gian mới khôi phục lại được.
Hầu tử nhìn Thiên Bồng từ trên xuống dưới một lượt, cười hì hì nói:
- Còn khỏe chán, không linh lực vẫn đánh được. Ha ha ha ha. Không hổ là bại tướng dưới tay ta.
Thiên Bồng cười khổ.
Khẽ giương tay. Mấy đạo hà quang từ mảnh đen nhánh nơi xa bay tới, vững vàng rơi vào tay hầu tử.
Đó là Cửu Xỉ đinh ba của Thiên Bồng, Phục Ma trượng của Quyển Liêm, Hắc Anh thương của Hắc Hùng tinh, còn cả kiếm của Tiểu Bạch Long.
Ném binh khí cho từng người, sau cùng mới đưa đinh ba cho Thiên Bồng.
Ngửa đầu nhìn Cửu Xỉ đinh ba trong tay hầu tử, Thiên Bồng không vươn tay đi tiếp, mà hỏi:
- Đâu tới?
- Ở Trong núi cách nơi này năm dặm. Bọn họ chôn binh khí của các ngươi ở đó. May mà có lưu lại khí tức, bằng không muốn tìm cũng không dễ.
Hai mắt Thiên Bồng chậm rãi híp thành một khe nhỏ:
- Ngươi sớm đã trở về?
Hầu tử nhấp nhấp môi, gật đầu.
- Nếu đã sớm trở về, vì sao không đi ra?
- Vốn ta cũng định hiện thân, chẳng qua
Hầu tử nhét Cửu Xỉ đinh ba vào tay Thiên Bồng, hít một hơi thật sâu, chống gối ngồi xuống bên cạnh:
- Chẳng qua lúc ta thấy được người vây công là Đa Mục Quái, ta liền thay đổi ý định. Đa Mục Quái muốn nhìn Huyền Trang phổ độ, ta cũng muốn nhìn. Ta muốn biết, nếu đội ngũ không có ta. Sẽ như thế nào.
- Ngươi thiếu chút đã hại chết chúng ta!
Thiên Bồng chợt rống lên.
Nhất thời, vô số tròng mắt đều nhìn sang bên này.
Tiện tay ném ra cấm âm thuật, hầu tử thong thả nói:
- Không chết được, ai cũng không chết được. Ngươi cho rằng vì sao Ngao Liệt còn sống đến giờ? Ta khe khẽ gạt hết công kích khỏi những chỗ yếu hại.
- Thế bọn họ thì sao?
Thiên Bồng vươn tay chỉ hướng chồng thi cốt tăng nhân nơi xa.
- Bọn họ thì can gì đến ta?
Hầu tử mặt không biểu tình hỏi ngược lại.
Nhất thời, Thiên Bồng ngơ ngác. Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, hắn mới đột nhiên nhớ ra kẻ đang ngồi trước mắt đàm tiếu cùng mình. Kỳ thật là một con Yêu Vương giết người không nháy mắt, chúa tể của chúng yêu.
Cười khổ một tiếng, Thiên Bồng khẽ cúi đầu.
Hồi lâu, hắn mới vuốt mặt, nhẹ giọng hỏi:
- Không phải đi làm việc ư? Làm đến đâu rồi?
- Đừng nhắc nữa, không hoàn thành.
Hầu tử bĩu môi, nhíu mày thong thả nói:
- Hơn nữa ta phát hiện, trước lúc bưng được ổ của Như Lai, ta chẳng làm được gì. Bởi thế, chứng đạo thế nào, điểm này rất trọng yếu, phi thường trọng yếu. Một ngày không làm rõ ràng, ta đều tẩm thực khó an (ăn không ngon ngủ không yên).
- Bởi thế ngươi liền để Huyền Trang pháp sư và chúng ta hãm thân hiểm cảnh?
- Xem như là vậy đi?
- Còn xem như?
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thiên Bồng, hầu tử cười hì hì vòng tay ra sau gáy, nằm xuống nói:
- Ngươi nói thế nào cũng được.
Sắc mặt Thiên Bồng càng thêm âm trầm.
Hắn đột nhiên có cảm giác, con khỉ mới trở về này khác hẳn con khỉ lúc rời đi. Con khỉ này, mới là Mỹ Hầu Vương đương sơ cùng hắn chém giết tại Hoa Quả Sơn.
- Thiên Bồng.
- Hả?
- Đột nhiên ta cảm thấy mình rất ngu, chắc là áp dưới Ngũ Hành sơn quá lâu, đầu óc chậm chạp cả rồi.
- Hả?
Môi mấp máy, hầu tử chậm rãi nói:
- Lần này đi ra, ta gặp Địa Tạng vương hai lần. Một lần dưới Địa phủ, một lần trước cửa nhà Lưu Ngạn Xương.
Thiên Bồng nghi hoặc nhìn hầu tử.
Khẽ cười cười, hầu tử nói tiếp:
- Hắn giảng cho ta một đống đạo lý duy tâm của Phật môn, ta thừa nhận, hắn nói có vẻ đúng. Nhưng trọng yếu hơn, hắn nói cho ta một đạo lý, rằng người Phật môn vĩnh viễn sẽ không khiến ta dễ qua. Bọn chúng giống như đống ruồi nhặng vậy, rất đáng ghét. Bởi thế, chứng đạo tất phải thành công, càng nhanh càng tốt.