Hầu tử cười hì hì nhìn các nàng, mắt mở to, đề cao khí tức bản thân từng chút từng chút một, phảng phất không có điểm dừng.
Đám nữ binh tại trường cùng lắm chỉ là Luyện thần cảnh, cách hóa thần một quãng không nhỏ. Dù có để Tiểu Bạch Long đăng trường, toàn thân mà lui cũng không thành vấn đề, huống hồ còn hầu tử và những người ở đây?
Nếu nói giây phút trước, đối phương khá là kiêng dè hầu tử, thì đến lúc này, loại kiêng dè ấy đã triệt để diễn hóa thành sợ hãi.
Đám thiếu nữ ai nấy đều kinh hoảng nhìn mấy kẻ xa lạ. Nữ tử cầm đầu sớm đã nín thở, thân mình thoáng run lên.
- Chạy mau --!
Tùy theo một tiếng kêu rít, lập tức, đám thiếu nữ được võ trang đến tận răng liền phân tán mà chạy.
Hầu tử vẫn cười hì hì, thẳng đến khi những thiếu nữ kia sắp sửa trốn khỏi tầm nhìn, Kim Cô bổng lập tức trùng trùng dộng mạnh, phát lực.
- Trở về!
Một tiếng quát nhẹ. Nháy mắt, cuồng phong tứ ngược mà qua, phiến lá trong rừng tức thì rơi rụng lả tả, lấy hầu tử làm trung tâm hình thành nên một vòng xoáy.
Khắc sau, thân xác đám thiếu nữ đằng không mà lên, hệt như bị người từ đằng sau bóp lấy cổ nhấc nổi dậy, hai chân rời đất. Bất luận các nàng giãy dụa thế nào cũng đều không thoát được, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân mình như mảnh lá khô, bị cuồng phong kéo thốc lên, rồi trùng trùng té rớt xuống đất.
Lúc các nàng lần nữa giương mắt nhìn lên, khuôn mặt lông lá kia đã gần trong gang tấc.
Nhất thời, các nàng đều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên, con chim ưng nãy giờ vẫn chao liệng giữa trời xanh bỗng “oạch” một tiếng, rơi xuống bên cạnh, thoi thóp một hơi.
Kinh hoảng chứng kiến hết thảy trước mắt, đầu óc nữ tử cầm đầu chợt trống rỗng.
- Ngươi Các ngươi đến cùng là ai?
- Cái đó không tới lượt ngươi hỏi.
- Thả chúng ta ra! Nếu chúng ta không đi về đúng thời gian quy định, tướng quân nhất định sẽ biết chúng ta xảy ra chuyện, đến lúc đó
Lời chưa nói hết thì đã bị Kim Cô bổng vỗ nhẹ lên mặt.
Hầu tử nhướng mày lên, dùng Kim Cô bổng nâng cằm đối phương. Nhe ra răng nanh, cười nói:
- Ngươi đoán, ta sợ ư?
Câu này tức thì khiến tâm tình đám thiếu nữ chìm xuống đáy cốc.
Rất rõ ràng, kẻ xâm nhập trước mặt các nàng là đối tượng cường đại mà Nữ Nhi quốc trước giờ chưa từng chứng kiến.
Huyền Trang thoáng súc mày, đành chịu nhìn hầu tử. Khẽ thở dài, chúng nhân còn lại đều im lìm.
Nếu không có hầu tử ở đây, chắc Huyền Trang sẽ dùng phương thức càng thêm hữu thiện để giải quyết vấn đề. Nhưng, không có tất yếu thì kẻ như hầu tử hoàn toàn không phải đối tượng mà Huyền Trang có thể gây ảnh hưởng.
Mắt thấy những nữ tử kia đã bị mình dọa ngu, hầu tử ngồi xổm xuống, dùng tay bóp lấy yết hầu nữ tử cầm đầu:
- Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu.
Nữ tử kia khẽ gật đầu, vành mắt thoáng hồng, lại vẫn cố gắng chịu đựng.
- Nơi này của các ngươi có Tử Mẫu hà không?
- Không Không có.
- Không có?
- Ta không biết Tử Mẫu hà mà ngươi nói là gì.
- Không có Tử Mẫu hà. Lại không nam nhân, sao các ngươi phồn diễn được?
Nữ tử kia khẩn trương nhìn đám tỷ muội sau lưng, thấp giọng nói:
- Chúng ta có Mẫu Thân hồ, uống nước của Mẫu Thân hồ liền có thể mang thai
- Nếu sinh ra nam thì sao?
- Nếu là nam, án lệ tống tế
Chúng nhân đằng sau lập tức sửng sốt.
Không phải các nàng muốn, liền trực tiếp về lò Cái này, sao nghe mà có cảm giác quen thuộc quá chừng?
Khẽ thở dài một hơi, hầu tử hỏi tiếp:
- Nghe nói, Nữ Nhi quốc các ngươi có yêu vật. Cụ thể là thứ gì? Yêu quái ư?
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Nữ tử thoáng quay mặt qua chỗ khác.
- Nơi này của các ngươi có bao nhiêu người đạt tới Luyện thần cảnh giống như ngươi?
Nữ tử lắc lắc đầu:
- Không biết.
- Hóa thần cảnh trở lên?
- Không biết.
- Thế ngươi biết cái gì?
- Ta chỉ là một tiểu tướng, sao có thể biết nhiều vậy được?
- Thế, người mạnh nhất ở chỗ các ngươi có tu vị thế nào?
Nữ tử nhắm nghiền hai mắt, xem bộ dạng, chắc là cũng không đáp được.
Vác Kim Cô bổng lên vai, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Được rồi. Thế ngươi dẫn ta đi tìm tên tướng quân kia.
Nói xong, hầu tử quay đầu hỏi Huyền Trang:
- Chuyện hiến tế, chắc ngươi muốn quản? Đó cũng tính là nội dung trong phổ độ, đúng không?
Vừa nghe, Huyền Trang có phần ngơ ngác.
Chúng nhân bốn phía đều trầm mặc.
- Ngươi không muốn quản? Vậy phổ độ làm thế nào?
Hồi lâu, Huyền Trang lặng lẽ gật đầu.
Thật nên can dự ư? Kỳ thực, chính Huyền Trang cũng không biết.
Hắn không sợ phiền hà, không sợ hung hiểm, nhưng hắn sợ chuyện không như mong đợi. Hệt như khi ở Xa Trì quốc vậy, tuy lúc rời đi các tăng nhân đã không còn so đo, nhưng những tăng nhân chết đi liệu có nghĩ vậy?
Thiên Bồng kinh ngạc nhìn hầu tử.
Đây là “chứng đạo tất phải thành công, càng nhanh càng tốt” mà hầu tử nói cùng mình đêm đó?
Quay sang, hầu tử nói với những nữ tử kia:
- Dẫn đường!
Hết cách, Huyền Trang đành phải cắn răng cùng theo hầu tử tiến vào sâu trong rừng. Bộ dạng có vẻ khá là đành chịu.
Những nữ tử tiến đến chặn đánh này không hề có địa vị cao siêu gì trong Nữ Nhi quốc, thậm chí nếu phải kể ra, thì còn tương đối thấp, biết cũng không nhiều. Chẳng qua, từ trong miệng các nàng, hầu tử vẫn hỏi được rất nhiều tình báo cơ bản.
Vòng ngoài cùng Nữ Nhi quốc là một tầng rừng cây hình cong mỏng, bao trọn toàn bộ Nữ Nhi quốc. Trung tầng là bình nguyên, trên gò đồi dựng đầy tiêu tháp, nhưng không phải tiêu tháp nào đều có người canh giữ, thậm chí bình thời trong tiêu tháp không có ai.
Thông thường, các nàng dựa vào chim ưng thuần dưỡng làm tiêu binh. Chúng đều là chim ưng bình thường, khi có kẻ xâm nhập cách biên cảnh Nữ Nhi quốc mấy chục dặm liền bắt đầu truy tung. Do không có yêu khí, càng không có linh lực, dù đối phương có là tu giả thực lực cường đại, đám chim ưng kia cũng sẽ không bị chú ý.
Sau khi phán đoán ra thực lực đối phương. Bọn họ liền phái ra đội ngũ tương ứng để chặn đánh. Thường thường, các nàng sẽ đảm bảo kẻ xâm nhập chỉ có vào mà không có ra. Lần này là bởi đám người hầu tử một phần là ẩn tàng thực lực, phần khác là nhìn qua không khác gì lữ khách, các nàng tịnh không phái ra lực lượng cường hãn chặn đánh, vậy mới dẫn tới tình cảnh lật thuyền trong mương như giờ.
Có điều, những cái đó không quá quan trọng. Chỉ khi tiếp lấy địa đồ Nữ Nhi quốc từ tay các nàng, hầu tử mới không khỏi sửng sờ.
Theo như bản đồ, nguyên cả Nữ Nhi quốc, cư nhiên là hình tròn!
Không chỉ như thế, vòng ngoài là rừng cây, tầng thứ hai là gò đồi, tầng thứ ba là bình nguyên, tầng thứ tư là thành bang. Nằm giữa là một hồ bạc không lớn lắm. Toàn bộ địa giới Nữ Nhi quốc trải ra trước mắt, nhìn qua hệt như một vòng đồng tâm, tầng thứ phân minh.
Không, không chỉ đơn giản là tầng thứ phân minh, mà trên dưới trái phải cư nhiên cũng đối xứng! Cho người xem cảm giác như thể toàn bộ địa vực này căn bản không phải do thiên nhiên sinh thành, mà bởi loại lực lượng nào đó, hoặc giả thế lực nào đó chủ động sáng tạo ra một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Nhưng mà, ai lại đi làm loại chuyện như thế?
Hầu tử nghĩ mãi mà không thông.
Trong tam giới này, thế lực có thể chủ động mở mang nên một mảnh thế ngoại đào viên giữa hoang nguyên, tổng cộng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Từ ngữ điệu cử chỉ của các nàng, không phải là người Phật môn. Theo ý kiến của Thiên Bồng, cũng không phải người Thiên Đình. Đạo gia đã có Côn Luân sơn, không cần thiên tân vạn khổ dựng ra nơi này, về phần yêu quái Trước lúc Hoa Quả Sơn quật khởi, bọn họ căn bản chẳng là cái thá gì. Dù có do yêu quái kiến lập nên. Ít nhất cũng phải là sau khi Hoa Quả Sơn sụp đổ. Chẳng lẽ nơi này là phân chi nào đó của Hoa Quả Sơn?
Nhưng mà theo như Thiên Bồng nói, cấm khu này đã tồn tại từ xa xưa, thậm chí cả Thiên Bồng cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào
Vậy, sẽ là ai?
Càng nghĩ, hầu tử cảm thấy càng hồ đồ.
Không lâu sau, chúng nhân đã xuyên qua rừng cây vòng ngoài.
Đập vào mắt là một mảnh mỹ cảnh đẹp như thơ như tranh.
Dưới ánh mặt trời long lanh, hồ điệp bay múa trên bãi cỏ xanh rờn. Trên gò đồi nơi xa, trâu dê thành quần, thảnh thơi gặm cỏ.
Không khí tươi mát tràn khắp, đột nhiên mang đến cho chúng nhân cảm giác buông lỏng vô cùng
Ngay khi đám người hầu tử còn đang âm thầm giật mình với cảnh tượng trước mắt, nơi xa đã có vô số thân ảnh bay vút tới. Nháy mắt, đã vây kín bọn họ lại.
Đây là một đám binh sĩ nhìn qua không khác những nữ tử bọn họ mới bắt được là bao, trên tay ai nấy đều cầm trường cung, đoản đao, toàn là thiếu nữ dung nhan tiếu lệ.
Đám nữ tử bị hầu tử bắt được thừa cơ quy đội, cầm vũ khí quay sang nhắm chuẩn hầu tử.
Song phương cứ thế giằng co, đánh giá lẫn nhau.
Chắc bởi thường xuyên gặp được nam nhân thỉnh thoảng tiến vào, những nữ nhân này chẳng có vẻ gì là hiếu kỳ với kẻ ngoại lai, có chăng, chỉ là địch ý. Ngược lại bên này Tiểu Bạch Long rướn dài cổ, khá là tò mò về quốc gia chỉ do nữ tử tổ thành này.
Cảm giác thoáng qua trong chốc lát, hầu tử đã đại khái xác định được thực lực đối phương.
So với đám trước người, hơn một trăm người này bất luận là số lượng hay chất lượng đều mạnh hơn nhiều, thậm chí trong đó có tận mấy người là tu giả Hóa thần cảnh. Chẳng qua, thế vẫn chưa tới mức khiến hầu tử phải để tâm.
Ngay khi hầu tử vung Kim Cô bổng gác lên vai, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng đột nhiên, hắn sửng sờ.
- Cung nghênh nữ vương bệ hạ!
Đám nữ nhân vây quanh chúng nhân chợt hô lên. Các nàng nhường ra một lối đi. Ở đằng xa, một thân ảnh chính đang men theo lối đi bay tới nơi này.
Đó là một nữ tử có mái tóc xám dài đến tận eo.
Đồng khổng màu đỏ hồng, nét mặt tinh trí như vẽ, làn da sáng lên quang trạch như băng tuyết. Mặc một thân bì giáp khảm viền vàng màu xám, cảm giác rất uy nghi.
Tiểu Bạch Long nhìn mà có phần ngây dại, hầu tử lại chỉ thoáng nhíu mày.
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, kẻ đến là yêu, tuy hoàn toàn không có yêu khí, nhưng xác thực chính là yêu quái. Chỉ là chưa thể xác định rốt cục là loại yêu quái nào. Đương nhiên, trọng yếu nhất là thực lực đối phương không yếu, ít nhất, thừa sức đánh với Thiên Bồng.
Chẳng lẽ đây chính là “yêu vật” ?
Hầu tử âm thầm siết lấy Kim Cô bổng.
Ngay khi hầu tử chuẩn bị chế trụ đối phương, để Huyền Trang lý luận về vấn đề “hiến tế”. Đối phương đột nhiên lăng không dừng lại.
Nhìn hầu tử, nàng có phần bất khả tư nghị mở to hai mắt, nói ra một câu.
- Ngươi là Đại Thánh gia?