Đại Bát Hầu

Chương 672: Yêu vật Nữ Nhi quốc



Trước tế đàn, một tên quỷ sai vội vã đi tới sau người Địa Tạng vương, khom lưng nói:

- Bẩm thế tôn, đám người Huyền Trang, Tôn Ngộ Không đã đặt chân tới cảnh nội Nữ Nhi quốc.

- Hả?

Khóe môi Địa Tạng vương thoáng nhếch lên:

- Biết rồi!

Quỷ sai lặng lẽ hành lễ, lui xuống.

Chính Pháp Minh Như Lai ở bên ý vị sâu xa nhìn Địa Tạng vương một cái, nói:

- Ngươi không chuẩn bị phái ba tên Yêu Vương chế tạo chút phiền hà, khảo nghiệm thêm một lần?

- Bọn chúng thì gây nổi chuyện gì? Luận trí mưu không trí mưu, luận thực lực không thực lực

Địa Tạng vương mắt nhìn đăm đăm chiếc kén đập nhịp nhàng, tán phát ra quang mang màu ám kim trên tế đàn, nhẹ giọng thán nói:

- Không cần thiết. Đến địa bàn của nàng, dù không người nhúng tay, cũng tất sẽ xảy ra chuyện. Chúng ta cứ ở đây chờ xem. Chỉ đáng tiếc, không thể phái người tiến vào dò la sự thể ra sao.

Chính Pháp Minh Như Lai khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, tốc độ co duỗi nhịp nhàng của chiếc kén trôi nổi chính giữa tế đàn rõ ràng tăng nhanh chút ít, đã gần với tốc độ nhảy động của tâm tạng nhân loại.

Biên cảnh Nữ Nhi quốc.

Hàng người đứng nhìn tấm giới bia nấp mình trong đám cỏ tạp hồi lâu, ai nấy đều súc mày.

- Nữ Nhi quốc

Chỗ này có vẻ hơi quỷ dị Theo như kịch tình, hầu tử còn nhớ rõ ràng, đáng tiếc thẳng cho tới nay, sự thể thường thường đều không diễn ra theo đúng kịch bản, thậm chí chếch cả ngàn dặm.

Chỉ chỉ Hắc Hùng tinh, hầu tử hỏi:

- Nghe qua Nữ Nhi quốc không?

Hắc Hùng tinh lắc lắc đầu.

Chỉ chỉ Huyền Trang. Hầu tử hỏi:

- Ngươi thì sao?

- Bần tăng chưa từng nghe qua.

Tiểu Bạch Long giơ mặt ngựa chắn trước người Huyền Trang:

- Hí! Hí hí! Hí hí!

- Ngươi thì sao?

Hầu tử chỉ chỉ Thiên Bồng.

- Không nghe qua.

- Đông chinh tây thảo hơn ngàn năm, dưới gầm trời này còn có nơi ngươi chưa nghe qua?

Tiểu Bạch Long lại giơ mặt ngựa chắn trước người Thiên Bồng “Hí hí hí hí”

Hầu tử quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn lấy một lần.

- Hí hí!

Tiểu Bạch Long trong hình hài bạch mã rõ ràng có phần kích động, hắn không ngừng chuyển vòng quanh hầu tử, gian nan dùng móng ngựa ra dấu:

- Hí!!! Hí hí!!!

- Hắn muốn nói cái gì?

Quyển Liêm quay mặt hỏi.

- Trời mới biết.

Thiên Bồng chuyển sang trông hướng hầu tử, nói:

- Ngươi giải khai linh lực cho hắn, xem hắn muốn nói gì.

Hầu tử mặt không biểu tình liếc Tiểu Bạch Long một cái, nói:

- Nếu đã là ngựa, thì cứ thành thật mà làm, nói nhảm lắm thế?

- Hí hí!

Tiểu Bạch Long lập tức càng thêm kích động, dùng móng ngựa viết lên trên cát:

- Hắn đang công báo thù riêng! Buổi tối hôm đó quăng ta hai cục đá vẫn chưa hả giận. Hắn đây là

Sau một phen dày vò. Rốt cục thì Tiểu Bạch Long cũng viết ra được lời muốn nói, rướn cổ, chuẩn bị cắn tay áo Thiên Bồng kéo lại cho xem, lại cắn vào khoảng không. Ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện chúng nhân đã đi xa.

- Hí hí! Hí hí hí hí!

Hết cách, đành phải co giò đuổi theo, một đường không ngừng dùng đủ loại phương thức kêu hét, biểu đạt bất mãn trong lòng. Đáng tiếc, vẫn không ai để ý hắn.

- Không ngờ đúng là có Nữ Nhi quốc.

Hầu tử vừa đi vừa thong thả hỏi:

- Nơi này có phải có con sông gọi Tử Mẫu hà?

- Không biết.

Thiên Bồng đáp gần như ngay lập tức.

- Cái đó cũng không biết? Sao vậy, nghe nói trước kia ngươi tiễu yêu khắp tam giới, lại chưa từng tới đây tiễu yêu?

- Thiên Quân có quy định, dù trong bất kỳ tình huống nào, không cho tiến vào vùng này. Hơn nữa chưa từng nghe nói nơi đây có yêu quái gây sự, dù có là yêu quái bị lùng bắt không đường trốn chạy, chui vào quá nửa là không thấy chui ra.

- Nguyên nhân?

- Không biết.

- Ngươi không nghĩ đi tìm hiểu rõ ràng?

- Chỗ này mới bao lớn, bốn phía đều là hoang nguyên, thưa vắng hơi người. Có cần phí tâm phí sức vậy không?

Hầu tử sờ cằm, không khỏi có phần ngập ngừng.

Khu vực mà ngay cả Thiên Quân cũng không dám vào, nghe cứ như là cấm khu tam giới vậy?

Chẳng qua, dù cấm thì đã có sao, chỉ cần không phải địa bàn Phật môn, còn chỗ nào mà Tề Thiên đại thánh hắn không thể đi?

- Hí hí! Tê –

Tiểu Bạch Long lại kêu rít lên.

Nhìn Tiểu Bạch Long chen mặt ngựa vào giữa hai người, Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:

- Có lẽ hắn biết?

Hầu tử nhếch môi đành chịu, vươn tay điểm lên lỗ tai Tiểu Bạch Long.

Vừa điểm, Tiểu Bạch Long lập tức ho khan hai tiếng, có thể nói được tiếng người.

- Chuyện này phụ vương có giảng qua, Nữ Nhi quốc, tuyệt đối không thể tiến vào. Nơi này có yêu vật, rất dọa người, tiến vào sẽ mất mạng!

- Còn gì nữa?

- Đây là gia gia nói cho phụ vương.

- Phụ vương ngươi còn nói gì nữa?

- Hết rồi, gia gia chỉ nói cho phụ vương chừng đó.

Lời còn chưa dứt, hầu tử lại điểm lên lỗ tai Tiểu Bạch Long, tức thì mồm Tiểu Bạch Long có phồng hết cỡ cũng không nói được ra tiếng, hết bật lại nhảy sau lưng hai người.

- Biết vì sao ta không giải khai cho hắn rồi chứ?

Thiên Bồng lặng lẽ gật gật đầu, biểu thị tán đồng. Lời này của Tiểu Bạch Long đúng thật không có lấy nửa điểm dinh dưỡng.

Quyển Liêm ở bên rướn cổ chen miệng nói:

- Đã có yêu vật, hung hiểm như vậy, hay là chúng ta đi vòng, tránh ra?

Nghe được lời này, Thiên Bồng chợt bật cười, chỉ vào hầu tử nói:

- Nếu bàn tới yêu vật, chỗ này của chúng ta chẳng phải có tổ tông của yêu vật.

Đối với câu này, hầu tử không phản ứng. Chẳng qua, đây cũng là thật. Người khác có lẽ bởi phía trước có yêu quái mà không đi, nhưng hầu tử chính là Yêu Vương, trong đội ngũ trừ Quyển Liêm và Huyền Trang, số còn lại toàn là yêu quái. Muốn đi vòng, cũng hẳn là yêu quái đi vòng mới đúng.

- Thế nào?

Hầu tử quay đầu nhìn Huyền Trang, nói:

- Đi vòng hay đi thẳng?

Huyền Trang thoáng sửng sốt, như vừa mới tỉnh, ngơ ngác nhìn chúng nhân, hồi lâu mới hoãn thần lại, hai tay hợp mười nói:

- Đã là tây hành chứng đạo, tất nhiên phải đi thẳng, sao có thể xu lợi tránh hại?

Thế là, chúng nhân tiếp tục thuận theo lộ tuyến định sẵn, tiến về phía trước.

Không lâu sau. Đi vào một mảnh rừng cây.

Rừng cây này khá là rậm rạp, hoa quả tốt tươi, các loại chim thú nơi nơi đều có, khiến chúng nhân nhìn mà không khỏi cảm thán.

Rất khó tưởng tượng trong hoang nguyên cư nhiên có thể thấy được trường cảnh như vậy. Vì điều này, hầu tử còn đặc ý bay lên cao, cúi đầu nhìn xuống một lượt.

Hoang nguyên và lục lâm. Một bên là tấc cỏ bất sinh, một bên là cây cối xanh tươi.

Hầu tử không phải chưa từng gặp qua cảnh tương tự. Đương sơ khi ra biển tìm tiên, lúc vừa đổ bộ tới Nam Chiêm Bộ Châu chẳng phải cũng chứng kiến kỳ quan gần như thế?

Khác biệt chính là, khi đó giữa rừng cây và hoang nguyên được gián cách bởi một rặng núi. Mà ở đây, căn bản không có gì gián cách. Hệt như có người dùng thước đo vẽ ra một đường thẳng trên bản đồ, như có loại lực lượng nào đó tiếp sức cho rừng cây sinh trưởng giữa chốn hoang dã.

Điều này khiến hầu tử không khỏi nghi hoặc.

Hàng người lại đi ước chừng một dặm đường, bỗng đột nhiên, hầu tử dừng chân, ngẩng đầu lên.

Chúng nhân cũng ngửa đầu nhìn theo.

Trên đỉnh đầu, giữa cao không, một con chim ưng không ngừng xoáy vòng trong mây, thỉnh thoảng kêu hót hai tiếng.

- Sao vậy? Yêu quái?

Thiên Bồng hỏi.

- Không phải.

Hầu tử chậm rãi lắc đầu, nói:

- Chỉ là một con chim ưng bình thường thôi, chẳng qua Ta cảm giác nó đang bám theo chúng ta.

- Xào xào Hí hí…

Hầu tử trừng Tiểu Bạch Long một cái, nhẹ giọng thán nói:

- Có người đến, cẩn thận.

Vừa nghe lời này, những người khác vội âm thầm làm chuẩn bị.

Không lâu sau, quả nhiên phía tiền phương xuất hiện bóng người, không phải trực tiếp đứng ra, mà ẩn núp sau bóng cây, tựa hồ đang lặng lẽ chờ đợi điều gì.

Đương nhiên, phương thức ẩn tàng như vậy chỉ hữu dụng với phàm nhân, đối với đám người hầu tử, làm vậy hoàn toàn vô dụng.

- Đi ra đi!

Hầu tử gân cổ kêu nói:

- Không cần trốn! Trốn không thoát đâu!

Cứ thế lẳng lặng chờ đợi, hồi lâu, thẳng đến khi đối phương tin chắc hành tung đã bạo lộ mới lũ lượt hiện thân.

Đó là một đám thiếu nữ xinh đẹp.

Các nàng mặc áo giáp do thuộc da, dây mây, cành lá biện chế mà thành, tay cầm vũ khí chế tác tinh xảo. Bao gồm đủ loại, từ trường cung, nỏ tiễn, đến đoản đao, so với quần áo giản đơn mà nguyên thủy trên người thì có vẻ cực không tương xứng.

- Là tu tiên giả.

Không đợi các nàng đứng vững, Thiên Bồng đã cho ra kết luận.

Lần lượt đi ra hơn hai mươi người. Cầm đầu là một nữ tử tay nắm trường cung, tóc dài xõa vai, vóc người cao lớn.

- Các ngươi là ai? Vì sao đến chỗ này?

- Hí hí! Hí hí!

Hầu tử một tay đẩy đi mặt ngựa đang muốn cướp lời. Bước lên trước một bước, khoanh tay nói:

- Chúng ta muốn tới Linh sơn thỉnh kinh, thuận đường qua nơi này.

- Linh sơn?

Nữ tử kia thoáng sửng sốt, ánh mắt dừng ở trên thân Huyền Trang:

- Các ngươi là người của Phật môn? Chẳng lẽ Phật tổ không nói cho các ngươi Nữ Nhi quốc là cấm địa, không hoan nghênh nam nhân?

Nói xong, nữ tử hình như ý thức được mình nói thiếu điều gì, vội vàng bổ sung thêm:

- Cũng không hoan nghênh công hầu, công trư, công long cùng công hùng. Tóm lại, hết thảy sinh vật đực đều không hoan nghênh!

- Hết thảy Sinh vật đực?

Quyển Liêm vươn tay khẽ hấp, lôi một con thỏ giữa rừng vào trong tay.

Vừa hấp, chúng thiếu nữ đứng ở đối diện đều cả kinh.

Xách lỗ tai thỏ cúi đầu kiểm tra một lúc, Quyển Liêm nói với hầu tử:

- Đúng là giống cái!

- Thế nên?

Hầu tử nhấp môi, có vẻ không vui nói:

- Giờ chúng ta xông vào, các ngươi định thế nào?

Nói rồi, hầu tử cố ý phóng ra khí tức vốn đang ẩn tàng.

Tức thì, sắc mặt nữ tử cầm đầu chợt biến.

Không chỉ nàng, sắc mặt các thiếu nữ khác cũng đều khẽ biến.

Các nàng không cách nào phán đoán chuẩn xác tu vị hầu tử, nhưng thân làm tu tiên giả, khẳng định đều biết hầu tử không phải là đối tượng các nàng chọc nổi. Hơn nữa chiếu theo thủ đoạn mà Quyển Liêm vừa ra tay, người trong đội ngũ này khả năng đều ẩn tàng khí tức, không ai là các nàng có thể chọc được.

Nữ tử không trực tiếp hồi đáp câu hỏi của hầu tử mà nghiêng mặt sang thấp giọng dặn dò tùy tùng bên cạnh:

- Đi thông tri Lê Hoa tướng quân.

- Lê Hoa tướng quân Có xử lý được không?

- Nói rõ tình hình cho tướng quân, do tướng quân định đoạt.

- Dạ!

Ngay khi tùy tùng kia chuẩn bị xoay người, động tác chợt cứng lại. Như là bị thi định thân chú.

Đám thiếu nữ quanh bốn phía đều sững sờ.

Rất nhanh, nữ tử cao lớn cầm đầu liền kịp phản ứng, kéo ra trường cung chỉ vào hầu tử quát:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đây rõ ràng là muốn đi báo tin, thả nàng, chẳng phải có vẻ ta rất ngu?

Hầu tử vươn tay gãi gãi mặt, nhe răng cười hì hì đi tới chỗ nữ tử cầm đầu:

- Ai cũng đừng hòng trốn. Chúng ta ngồi xuống tâm sự cái đã, nói nói xem “yêu vật” của Nữ Nhi quốc các ngươi, rốt cục là thứ quỷ quái gì!