- Đại Thánh gia, mời nhập tọa.
Vân Hương đỡ lấy tay áo, làm tư thế “thỉnh mời”.
Tuy toàn bộ điện đường đã được trang hoàng theo phong cách quen thuộc ngày trước, nhưng không biết vì sao, trong lòng hầu tử lại cứ cảm thấy không thích ứng, chính xác mà nói thì có hơi khó chịu.
Lặng lẽ gật đầu, hầu tử im lìm đi lên bậc thềm, tịnh không hề buông lời khách sáo.
- Chư vị, mời nhập tọa.
Vân Hương lại hướng sang đám người Huyền Trang, gật đầu đầy thiện ý.
Tựa hồ nhìn ra điều gì, Vân Hương tự thân rót đầy một chén rượu, qua tay thị nữ trình lên trước bàn hầu tử, nhẹ giọng nói:
- Lần này xem như là gia yến, mong Đại Thánh gia chớ đừng câu cẩn.
Hầu tử gật gật đầu, tính là hồi đáp.
Đợi chúng nhân an vị, Vân Hương vỗ tay nhẹ, tức thì hơn mười tên thị nữ từ ngoài điện ngư quán mà vào, trình lên đủ loại thức ăn.
Trống nhạc tề minh, toàn bộ điện đường lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Lúc này, hầu tử mới chú ý thấy không chỉ đối với mình, dù là đối với đám người Huyền Trang, các sắc đồ ăn nhìn qua đều được tinh tâm chuẩn bị phù hợp với thân phận từng người.
Đè thấp thanh âm, hầu tử nói:
- Thế này Liệu có hơi quá không?
- Đại Thánh gia muốn nói điều gì?
- Nghe bảo, Nữ Nhi quốc không hoan nghênh nam nhân. Chúng ta chẳng những được hoan nghênh, còn cung làm thượng khách, được khoản đãi như vậy, liệu có hơi
Vân Hương che môi cười khẽ, nói:
- Nếu là nam nhân khác, tất nhiên Nữ Nhi quốc ta không hoan nghênh. Nhưng ngài là Đại Thánh gia. Đúng không
Thoáng liếc nhìn thị nữ đứng hầu bên cạnh, Vân Hương lại nhìn ca vũ múa hát chính giữa điện đường trước mặt, nói tiếp:
- Đại Thánh gia có ân với nô tỳ, đâu thể quơ đũa cả nắm.
- Hả? Sao nói thế được?
Bưng chén rượu lên, Vân Hương thấp giọng nói:
- Đại Thánh gia cứu vớt trọn cả Yêu tộc, Vân Hương cũng là yêu. Chẳng lẽ đó không tính là ân?
Nói xong, nàng quay hướng chúng thần tử, cao giọng nói:
- Kính thượng khách tới từ phương xa của chúng ta!
Quần quan viên văn võ Nữ Nhi quốc dưới bậc thang còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, thấy nàng hô vậy, vội lũ lượt bưng chén lên:
- Kính thượng khách phương xa!
Đám người Huyền Trang cũng lễ độ nâng chén theo.
Hầu tử bưng chén đáp lại, song chỉ cúi đầu nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói:
- Đối với Yêu tộc, rốt cục là công hay tội, chính ta rõ ràng.
Nghe được lời này, ý cười trên mặt Vân Hương lập tức thu thu.
Tuy Nữ Nhi quốc không ít lần tổ chức yến hội, nhưng không hề thường xuyên. Đám thần tử tham dự yến hội lần này thuần túy là bởi nữ vương yêu cầu. Xuất phát từ phép lịch sự, đám người Huyền Trang cũng tham dự cho có. Thế nên, dưới tiếng hỉ thanh cao vút, không khí lại cứ một mực trầm thấp.
Hai bên trái phải chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau gật đầu mỉm cười.
Từ đầu tới đuôi sắc mặt hầu tử luôn có vẻ âm trầm, dù mắt nhìn ca vũ, lại có vẻ không quá tập trung.
Cảnh này khiến Vân Hương nhớ tới lần khánh điển hoan nghênh hầu tử trở về Hoa Quả Sơn nhiều năm trước, ở lần khánh điển ấy, nửa đoạn đầu, hầu tử cũng có vẻ thần thờ không tập trung như này. Thẳng đến giữa đường rời tiệc cùng Dương Thiền ngắm pháo hoa, sau đó, cả người liền triệt để bất đồng. Không ai biết đương thời trên lầu các tam thánh mẫu đã nói những gì với hầu tử.
Khi đó, Vân Hương chỉ có thể từng đằng xa ngắm nhìn Đại Thánh gia mà mình luôn kính ngưỡng, cả cơ hội kề cận một bước đều không có. Ai ngờ, có ngày mình sẽ đường đường chính chính ngồi bên cạnh hắn.
Vị trí giữa tam thánh mẫu và Đại Thánh gia trong yến hội lần đó chắc cũng tương tự như giờ?
Không, hẳn phải gần hơn một ít, đương thời, bọn họ dùng chung một bàn.
Chẳng qua Đấy đều là chuyện quá khứ đã qua lâu lắm rồi.
Hít một hơi thật sâu, Vân Hương thoáng thu thần, thẳng lưng, đưa mắt nhìn sang hầu tử.
Yến hội này, kỳ thực cử biện không hề thành công. Có lẽ bởi nàng quá mức vồ vập, hơn nữa ai trong đám người hầu tử cũng đều có vẻ trầm muộn.
Hầu tử cơ hồ không đụng đến thức ăn trên bàn, rượu cũng chỉ nhấp vài ngụm cho phải phép. Trong chén của Huyền Trang là nước sôi. Thiên Bồng tay gác lên đầu gối ngồi xếp bằng, đôi mắt không ngừng nhìn quét tới lui. Về phần Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm, cả hai đều rất lạnh lùng.
Nhạc khúc đến cao triều, một vũ nữ váy hồng vung vẫy tay áo chính giữa địa điện.
Vân Hương lại bưng rượu kính hầu tử:
- Đại Thánh gia nói tự biết công tội, Vân Hương không tiện đánh giá, chẳng qua, Đại Thánh gia có ân với Vân Hương, đây là chuyện chân chân thiết thiết. Nếu không nhờ Hoa Quả Sơn, có lẽ Vân Hương sớm đã thân chết hồn diệt, không có cơ hội biết chữ, càng không có cơ hội lên làm quốc vương Nữ Nhi quốc. Bởi vậy, chén này, Vân Hương tất phải kính Đại Thánh gia.
Hầu tử như mộng mới tỉnh, nghiêng mặt sang nhìn Vân Hương, bưng chén đáp lại, nói:
- Ngươi đến Hoa Quả Sơn lúc nào?
Vân Hương xuất thân từ Nam Chiêm Bộ Châu, năm thứ hai mươi lăm khi Đại Thánh gia thụ Thiên Đình sắc phong lên trời nhậm chức thì đến Hoa Quả Sơn.
Khi đó Hoa Quả Sơn toàn do Dương Thiền quản lý, người ngươi nên cảm tạ là nàng, chứ không phải ta.
Cúi đầu nhấp một ngụm, Vân Hương đặt nhẹ chén rượu lên bàn:
- Đại Thánh gia, tam thánh mẫu, đều phải cảm ơn Nếu đời này có cơ hội gặp lại tam thánh mẫu, Vân Hương tất sẽ tự thân cảm tạ.
- Rồi sẽ có cơ hội thôi, lại qua mấy năm. Qua mấy năm, ta đi đón nàng.
- Ừ!
Vân Hương lặng lẽ gật đầu.
Cách đại điện hai mươi dặm, ven bờ Mẫu Thân hồ không bờ không bến, lại tĩnh lặng như mặt gương soi, một tòa miếu thờ diện tích cả trăm mẫu, hình dạng như chữ Phật (佛) đứng nghiêm ở đó.
Ở chính giữa miếu thờ có một tòa kiến trúc hình tháp cao bảy tầng.
Khác với phù đồ (tháp) của Phật môn, tòa tháp này rất vuông vắn, hai tầng dưới cùng rộng mười trượng, đến tầng thứ ba, lại đột nhiên rụt nhỏ chỉ còn ba trượng, hướng lên thì không rụt nhỏ nữa, mà thẳng đứng như cây cột.
Ba tên nữ tướng từ đông phương mà đến, vội vã đáp xuống trước miếu thờ. Vừa đặt chân xuống đất, nữ binh phụ trách phòng thủ lập tức bước lên nghênh đón.
Không lâu sau, một nữ lại tất tả bước vào đại điện còn đang cử hành yến hội, cẩn thận vượt ra tầm nhìn của chúng thần trong điện, đi tới ngóc ngách, len lén vẫy tay ra hiệu cho tiểu thị nữ đứng hầu bên người nữ vương.
Tiểu thị nữ hiểu ý, nhìn chung quanh một lúc rồi khom người giật lùi hai bước, tấn tốc tiến ra sau tấm bình phong, rất nhanh đã tới chỗ nữ lại.
Vân Hương làm như vô ý liếc nhìn hai người chính đang thì thầm kia.
Không lâu sau, thị nữ liền trở về bên cạnh Vân Hương. Nhân cơ hội rót rượu, nàng nói khẽ gì đó với Vân Hương.
Chỉ thấy tròng mắt Vân Hương chợt mở to, có phần hoảng loạn trông hướng lục y thừa tướng đang ngồi ở thứ tịch phía bên tay phải.
Lúc này, lục y thừa tướng đang mặt không đổi sắc ngắm nhìn vũ đạo, thỉnh thoảng còn khẽ cười vỗ tay.
Tiểu thị nữ thấp giọng nói:
- Bệ hạ chớ lo, tế ti đại nhân chính đang tìm cách dây dưa với các nàng. Nhất thời nửa khắc, các nàng không khả năng vào lăng được.
Vân Hương khẽ gật đầu, nhìn sang hầu tử. Vừa lúc bốn mắt giao nhau.
Vân Hương vội tránh mắt đi. Thoáng do dự một lúc, thấp giọng nói:
- Vân Hương có chút chuyện gấp, sợ rằng phải thất bồi một lát, mong Đại Thánh gia chớ trách.
- Không sao, chúng ta không cần người bồi.
Hầu tử bắt lấy hạt dưa, ném vào trong mồm, cười nói.
Vân Hương vội vàng nặn ra ý cười đáp lại. Gật gật đầu, đứng dậy nâng váy rời đi. Thị nữ kia vội vã theo sau.
- Nàng đi đâu?
Thanh âm của Thiên Bồng chợt vang lên trong đầu hầu tử.
- Không biết.
- Ngươi đã hỏi qua nàng chuyện liên quan đến tu hành chưa?
- Chưa, tí nữa chờ nàng trở lại rồi hỏi cũng được.
Từ phía xa, lục y thừa tướng nâng chén rượu kính hầu tử, hầu tử cũng khẽ nâng chén đáp lại.
Lúc này, Vân Hương đã cầm theo trường tiên (roi dài) xông tới ngoài cửa hành cung.
Mấy tên nữ binh phòng thủ cửa cung bị thần sắc lo âu trên mặt nữ vương bệ hạ dọa cho nhảy dựng.
Nhét một phiến ngọc giản vào tay thị nữ, Vân Hương thấp giọng dặn dò:
- Nhớ hầu hạ mấy người Đại Thánh gia chu đáo.
Nói xong, nàng xoay người đằng không mà lên, lấy tốc độ cực nhanh lao vút về hướng tây.
Trong miếu thờ, ngoài cửa đá khép kín của tháp cao. Một quần nữ binh chính đang kết tường đứng chắn trước mặt mấy tên nữ tướng.
- Nhường ra!
Nữ tướng áo hồng cầm đầu án tay lên chuôi kiếm.
Đám nữ binh vẫn đứng nghiêm ở đó.
Ngay trước quần nữ binh, nữ tế ti mặt một thân trường bào màu xám nhẹ giọng nói:
- Nương nương chính đang ngủ say, há dung các ngươi tự tiện xông vào?
- Nương nương từng dặn dò, nếu xảy ra chuyện gấp, có thể lập tức bẩm báo.
- Sao bản tọa biết được chuyện ngươi muốn bẩm báo có gấp thật hay không?
- Bệ hạ chưa được nương nương cho phép đã tự tiện cho phép nam nhân bên ngoài tiến vào hành cung. Hỏng mất quy củ mà nương nương lập ra. Chẳng lẽ chuyện đó còn chưa đủ gấp?
- Theo lời ngươi nói, thì đám người xâm nhập thực lực cường hãn, không chừng, bệ hạ chỉ đang lá mặt lá trái với chúng?
- Nếu ngươi cũng biết đối phương thực lực cường hãn, vậy càng hẳn nên báo cho nương nương!
- Lời ấy sai rồi.
Nữ tế ti khẽ ngước đầu lên, nói:
- Bản tọa cảm thấy, nếu bệ hạ đã không ra lệnh bẩm báo nương nương, chứng tỏ bệ hạ thấy không cần thiết phải báo cho nương nương. Tự bệ hạ có thể giải quyết, vậy cần gì phải làm phiền nương nương, quấy nhiễu nương nương trong lúc ngủ say?
- Ngươi!
- Không cho nam tử tiến vào quốc cảnh Nữ Nhi quốc là quy củ mà nương nương lập ra. Thần dân Nữ Nhi quốc đời đời lấy thờ phụng nương nương làm thiên chức, đây cũng là quy củ nương nương định xuống. Nếu quấy nhiễu nương nương bởi loại chuyện vừng mè đậu xanh mà tự mình có thể giải quyết như này, chẳng phải vi phản thiên chức, biến thành nương nương hầu hạ chúng ta?
Nghe vậy, nữ tướng áo hồng đột nhiên nổi giận, gầm nói:
- Nếu bệ hạ bởi cựu tình bên ngoài mà hỏng mất quy củ Nữ Nhi quốc, khi đó phải làm thế nào?
Nhìn đăm đăm nữ tướng đã giận không thể át, nữ tế ti chậm rãi nói:
- Bệ hạ là nữ vương được nương nương tự thân khâm điểm. Nương nương làm ra quyết định đó, chứng tỏ nương nương tin tưởng bệ hạ. Ngươi đang muốn chất nghi quyết định của nương nương?
Rốt cục là khua môi múa mép giữa văn thần và nữ tướng, kết quả không nói tự biết.
Nhất thời, nữ tướng áo hồng bị nói cho há hốc mồm, thốt không ra tiếng, giật lùi ra sau một bước.
Hai vị đồng liêu sau lưng vội vàng đỡ nàng lại.
- Làm thế nào? Bọn họ không nhận thủ lệnh của thừa tướng đại nhân.
- Hay là chúng ta cứ về trước đi, thương lượng lại với thừa tướng đại nhân rồi hẵng hành động.
- Không được, không có thời gian. Chắc bọn họ đã thông báo cho bệ hạ rồi, nếu chúng ta cứ vậy mà về, e là không còn cơ hội nữa.
Thoáng dừng một chút, nữ tướng áo hồng thấp giọng hỏi:
- Các ngươi có dám cùng ta xông vào trong lăng?
Nói xong, nữ tướng áo hồng mở to tròng mắt nhìn hai vị đồng liêu.
Hồi lâu, hai người kia mới do dự gật đầu.
Cơ hồ gần như đồng thời, tay ba người nắm lấy chuôi kiếm, đám nữ binh và nữ tế ti phía đối diện lập tức cả kinh.
Lăng này nằm ở giải đất trung tâm Nữ Nhi quốc, tọa lạc giữa tầng tầng phòng ngự của Nữ Nhi quốc. Ngày thường là tồn tại vô cùng thần thánh trong lòng thần dân Nữ Nhi quốc. Nếu địch nhân có thể đến được nơi này, như vậy cơ hồ có thể khẳng định, tất cả phòng tuyến bên ngoài đều đã bị phá, Nữ Nhi quốc đã không còn binh tướng để dùng. Cũng chính bởi thế, thủ vệ trước lăng mang tính tượng trưng là chủ yếu, kỳ thật phần nhiều chỉ có tác dụng của đội nghi trượng. Luận tới đánh nhau, sao có thể là đối thủ của ba nữ tướng này?
- Các ngươi muốn làm gì?
Nữ tế ti kinh hô.
Ba tên nữ tướng không nói lời nào, tay nắm chuôi kiếm từng bước tiến về phía trước, bức chúng nữ binh giật lùi ra sau.
- Dừng tay! Các ngươi muốn tạo phản ư?
Đúng lúc này, chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, một thân ảnh như kinh lôi từ trời giáng xuống, đứng ngang giữa hai phe.
Chúng nhân ngơ ngác.
Bụi khói tán đi, lập tức thấy được Vân Hương mặc một thân váy dài màu da cam vững vàng đứng ở chính giữa, trường tiên như độc xà quấn trên tay trái, linh lực tung trào khẽ chấn động liên hồi.
Trong mắt lộ ra đầm đậm địch ý.
Nếu nói Vân Hương đứng ở bên người hầu tử là một cô gái e thẹn, thì hiện tại, nàng mới thực sự là một nữ vương.
- Tham kiến bệ hạ!
Tế ti và đám nữ binh vội quỳ xuống. Ba tên nữ tướng lại vẫn kinh hãi đứng đó, vẻ hoảng loạn khi trông thấy Vân Hương chưa hề tán đi. Tay nắm chuôi kiếm âm thầm siết chặt.
- Lập tức theo ta đi về, nếu không, các ngươi coi chừng.
Nói xong, Vân Hương khẽ rung trường tiên trong tay, một tiếng nổ vang, giống như một đạo thiểm điện lao nhanh mà đến, trực tiếp quất ra vết cứa sâu hoắm trên nền đá cứng rắn bên cạnh, hất lên từng đợt khói mù.
Nguyên cả mặt đất đều run rẩy theo.
Thời này khắc này, ngay cả tế ti kiên định đứng về phe nữ vương cũng không khỏi kinh hãi.
Quốc vương Nữ Nhi quốc qua các thời kỳ đều lấy thờ phụng Nữ Oa nương nương làm thiên chức. Nơi này là miếu Nữ Oa, Vân Hương thân làm nữ vương do Nữ Oa nương nương khâm định, chẳng lẽ lại chuẩn bị động thủ ở đây?
Chuyện như thế, mấy ngàn năm từ khi Nữ Nhi quốc thành lập đến giờ, chưa từng phát sinh.
Lý do nào mà có thể bức khiến đường đường quốc vương Nữ Nhi quốc phải động thủ với hạ thuộc ở cái nơi thần thánh này?
Tự biết thực lực không đủ, đến thời điểm này, ba tên nữ tướng mới đành chịu nhìn cửa đá khép kín sau lưng Vân Hương, quỳ gối xuống đất.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Thấy các nàng đã khuất phục, Vân Hương khẽ thở phào.
- Được rồi, về đi. Theo bản vương đi về, chuyện này ta có thể bỏ qua.
Nói xong, Vân Hương đang muốn nhấc chân. Đột nhiên, chợt nghe một trận nổ vang, sau lưng, cự đá cự đại chậm rãi mở ra