Đại Bát Hầu

Chương 677: Bóng đen



Trống nhạc tề minh, dải áo phất phới, làn váy đủ loại màu sắc xoay tròn bay múa.

Tùy theo thời gian trôi đi từng chút một, yến tiệc đã dần tiếp cận vĩ thanh. Nhưng cao triều trong ý liệu tịnh không có đi đến. Khi nữ vương đột nhiên rời tiệc, kéo theo đó là toàn bộ đại điện chợt chìm vào sắc thái quỷ dị, chỉ thừa lại ca múa và tiếng trống nhạc rộn rạng tiếp tục uổng công tô nhiễm không khí nơi nay.

Nữ vương vẫn chưa về, mặc cho kêu gào thế nào cũng không thấy có phản ứng, tiểu thị nữ đứng phía đối diện hầu tử đã gấp đến xoay vòng vòng. Nhưng mà, gấp thì làm được gì?

Nàng chỉ là một thị nữ cỏn con mà thôi, trong tình thế thừa tướng không nguyện ý ra mặt chủ trì đại cục, nàng chẳng làm được bất cứ điều gì. Dù có đơn giản như mời rượu hầu tử, nàng mà đứng ra liền thành hành vi cực thất lễ.

Mất đi chủ tâm cốt là nữ vương, yến hội dần dần biến vị. Đêm đã khuya, hết cách, tiểu thị nữ đành phải tuyên bố thu trường một cách qua loa.

Trước khi đi, hầu tử ý vị sâu xa nhìn lục y thừa tướng đang có vẻ trấn định, cùng chúng thần đàm tiếu phong sinh một cái.

- Sao vậy?

Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi.

- Không có gì.

Hầu tử lắc lắc đầu nói:

- Chỉ là cảm thấy có điểm không đúng.

- Cụ thể xem nào?

- Nữ vương đột nhiên rời tiệc, đến nay vẫn chưa về Nếu là cố ý không đối đãi chu đáo, nàng cần gì phải phí tâm lực mời chúng ta đến đây? Tất là vướng chuyện nào đó rất trọng yếu mới đúng. Có điều, chuyện gì phải khiến nữ vương tự thân đi làm, trong khi thừa tướng lại có thể không quản, thậm chí không thèm để tâm?

- Cái đó Kể ra đúng là không hợp lý lắm. Có cần làm gì không?

Hầu tử có phần ngoài ý nhìn sang Thiên Bồng.

- Nàng là bộ hạ cũ của ngươi chứ đâu phải của ta. Chuyện nơi này, tự nhiên nên do ngươi quyết định.

Nói xong, Thiên Bồng lặng lẽ đuổi theo nhịp bước Huyền Trang, bỏ lại hầu tử nhíu mày đứng đó.

- Có Cần làm gì không?

Hầu tử quay đầu nhìn về phía đại điện, hồi lâu, lại lắc lắc đầu thì thào nói:

- Quên đi, người ta thịnh tình khoản đãi, mình chưa chào hỏi gì đã động tay động chân lung tung thì không hay cho lắm.

Nói rồi, hầu tử cũng rảo bước đuổi theo đám người Huyền Trang.

Dưới màn đêm, trừ chuồng ngựa có vẻ hơi rối loạn ra, trọn hành cung chìm trong một mảnh tịch tĩnh.

Lúc này, miếu Nữ Oa. Trong địa cung bảo tháp, dưới hắc ám và lục quang. Vân Hương chính đang lẻ loi quỳ đó.

Địa cung này chôn sâu trong lòng đất hơn trăm trượng, nham bích bốn phía đen nhánh, ướt sũng, cảm giác hệt như lạc vào một hang động ẩm ướt, khiến người cực không thoải mái.

Trên vách tường ngay trước mặt Vân Hương, có một mặt kính phỉ thúy rất lớn, tán phát ra quang mang u lục (xanh xám). Nhuộm hết mọi thứ thành màu âm sâm khủng bố.

Đây là nguồn sáng duy nhất trong toàn địa cung.

Nhìn kỹ, có thể ẩn ước thấy được trong tầng phỉ thúy tựa hồ loại dịch thể nào đó đang lưu động, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nhìn đến từng trận mây mù vọt thăng mà lên, nhìn qua như là bọt khí.

Cứ thế lặng lẽ ngây ngốc hồi lâu. Đột nhiên, một bóng dáng cự đại thon dài chợt vạch qua mặt kính.

Vân Hương cả kinh, vội ngẩng đầu lên, đối phương lại sớm đã biến mất không tung tích.

Hiển nhiên, mặt kính phỉ thúy mà Vân Hương đang đối mặt không phải là toàn bộ. Thậm chí nếu thật phải nói, thì thứ nàng nhìn đến chỉ là một góc bé không đáng kể của bàng nhiên đại vật kia thôi.

Trên thực tế nó hẳn là một khối phỉ thúy khổng lồ chôn dấu sâu dưới lòng đất, sau lớp phỉ thúy dày đậm là một “bóng nước” giống như “Mẫu Thân hồ” ngay trên đầu. Có loại sinh mạng thể cự đại nào đó đang sinh hoạt bên trong.

- Chuyện lần này, bản cung đã hiểu được phần nào.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Vân Hương.

Thanh âm nghe như là giọng nữ, lại giống như tiếng trời, mang theo từng trận hồi âm tưởng như từ phương xa vọng đến, đồng thời, còn có một tia lành lạnh khó mà phát giác, uy nghiêm vô cùng.

Vân Hương nhịn không được dùng tay siết lấy mép váy. Từng giọt mồ hôi từ trên vầng trán trơn bóng trượt xuống, trong không gian lục quang u ám này rất là dễ thấy.

- Thân làm quốc vương Nữ Nhi quốc, ngươi, có muốn giải thích điều gì không?

Vân Hương khẽ há mồm, nửa buổi, lại chỉ biết khép mắt, chậm rãi lắc đầu.

- Thế, ngươi có gì muốn nói không?

Vân Hương vội ngẩng đầu lên nói:

- Đại Thánh gia Đại Thánh gia là Yêu tộc chi vương mà toàn tam giới đều công nhận, Nữ Nhi quốc chúng ta hẳn nên đối đãi với hắn bằng thiện ý, sao có thể coi hắn như là kẻ xâm nhập bình thường? Rốt cuộc Rốt cuộc, nương nương ngài cũng là yêu.

- “Yêu”? “Yêu” là cái gì? Cái gì là “Yêu”?

Thanh âm lành lạnh kia hỏi ngược lại.

Nhất thời, Vân Hương càng căng thẳng, tròng mắt chớp nháy liên hồi.

- “Yêu”, là tên “gọi chung” của tất cả tu tiên giả trừ nhân loại, lĩnh ngộ được thuật biến hóa, tu thành hình người.

Thanh âm kia ý vị sâu xa nói:

- Cách xưng hô đó chỉ xuất hiện sau khi tuyển định nhân loại làm sứ đồ tam giới, thế thiên hành mệnh. Trên thực tế, bản cung, cũng là một trong những người sáng lập của cách “gọi chung” này. Ngươi nói đúng, theo lý, bản cung cũng là yêu. Lão Quân, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Trấn Nguyên, Bồ Đề Những người cùng nhau sáng lập cách “gọi chung” này khi xưa, ai mà chẳng phải là yêu?

Vân Hương trầm mặc không nói, ngơ ngác nhìn vách tường phỉ thúy.

- Làm gì có cái gọi là “Yêu tộc”, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có. “Yêu”, chẳng qua là cách xưng hô mà chúng ta dùng để phân chia giữa nhân loại và các giống loài khác, trừ tu tiên giả xuất thân nhân tộc ra, nhất luật gọi chung là yêu. Nó, có thể thực sự đại biểu cho cái gì?

Vân Hương chậm rãi cúi đầu, hai vai run lên.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, trong không khí khiến người ngạt thở ấy, tay Vân Hương siết chặt mép váy, cả người mềm nhũn vô lực – cái đó không liên quan gì đến linh lực, chỉ đơn thuần là bởi uy áp từ tiền phương, hoặc nói cách khác, là bởi sự sợ hãi từ sâu trong nội tâm.

Hồi lâu, thanh âm kia nhẹ giọng nói:

- Nói ra lý do thực sự khiến ngươi thỉnh yến bọn họ. Bản cung, không muốn nghe mượn cớ.

Hít một hơi thật sâu, Vân Hương chậm rãi nói:

- Đại Thánh gia Đại Thánh gia có ân với Vân Hương, hắn có ân với trọn cả Yêu tộc. Nương nương không thừa nhận Yêu tộc, nhưng Vân Hương cũng là yêu, bởi vậy

- Chỉ bởi lý do đó thôi?

Vân Hương mím môi, hai mắt nhắm lại, vẻ đành chịu trên sắc mặt càng lúc càng rõ ràng.

Trên vách phỉ thúy, bóng đen lần nữa hiện lên. Lần này, nàng tịnh không chớp qua trong nháy mắt như lần trước, mà toàn thân lơ lửng, cách qua tầng phỉ thúy dày đậm nhìn chằm chằm Vân Hương.

Vân Hương chậm rãi cúi đầu.

- Nếu gần gần chỉ là lý do này, vì sao không thừa lúc bản cung chưa thức tỉnh giục bọn họ nhanh chóng rời đi? Như thế, dù trong nước có dị nghị, e là cũng không kịp ngăn trở.

Vân Hương không trả lời mà chỉ lẳng lặng lắng nghe, không cách nào cãi lại.

Tay siết chặt mép váy khe khẽ dùng sức.

Dưới lục quang, hai vai hơi hơi chấn động. Từng giọt nước mắt trượt qua gò má, rớt xuống sàn đá ướt sũng trước người.

- Bản cung sớm đã chán ngán phân tranh của thế gian. Nơi này, hẳn phải là một mảnh thế ngoại đào nguyên, so với bất kỳ nơi nào đều càng thêm an nhàn, càng thêm ấm áp. Dù là người hay yêu, cũng đều có thể sống chung ở đây. Đương nhiên, nam nhân thì không cần. Sinh vật hùng tính luôn nóng lòng tranh đoạt các loại tài nguyên, bọn họ chỉ biết không ngừng chế tạo hỗn loạn để phục vụ mục đích riêng, phá hoại sự tường hòa của thế giới này. Điểm đó, chỉ cần ngươi nhìn ra thế giới bên ngoài liền sẽ hiểu được. Không chỉ không thể để cho bọn họ tồn tại, một khi xông vào, càng hẳn nên tiêu diệt triệt để. Chỉ có như thế, mới có thể giữ được bí mật cho Nữ Nhi quốc, ngăn ngừa Nữ Nhi quốc bị quấy rầy từ bên ngoài.

Vân Hương dùng ngữ khí gần như cầu khẩn thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia Đại Thánh gia sẽ không nói ra. Hắn nhất định sẽ không để lộ bí mật của Nữ Nhi quốc ra bên ngoài.

- Vậy ư? Hắn thì không, thế những người đi cùng với hắn?

Vân Hương trầm mặc.

- Lệ này mở ra, ngày sau, luật pháp Nữ Nhi quốc còn thực thi thế nào được nữa? Tư chất ngươi tuy không quá tốt, thậm chí so sánh ra còn kém một chút. Trừ công pháp tu hành xuất từ danh môn, những cái khác cơ hồ chẳng ra làm sao. Sở dĩ đương sơ tuyển ngươi kế nhiệm quốc vương Nữ Nhi quốc, là bởi ngươi tới từ bên ngoài. Ngươi biết sự xấu xí của thế giới ngoài đi, sẽ không lưu luyến, cũng không hiếu kỳ. Để ngươi chấp chưởng Nữ Nhi quốc có thể khiến bản cung yên tâm hơn xa những người trong nước.

Thoáng dừng một chút, bóng đen nói tiếp:

- Nhưng những gì ngươi làm hiện tại, bởi vì liên lụy với bên ngoài, mà vi bối quy củ mấy ngàn năm của Nữ Nhi quốc Liệu có phải đã cô phụ kỳ vọng mà bản cung dành cho ngươi?

Vân Hương chậm rãi cúi người, dập đầu.

- Vân Hương, có tội.

Thanh âm sau vách phỉ thúy chợt ngưng lại, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Vân Hương cúi rạp mình xuống đất, cao giọng khóc nói:

- Xin nương nương trách phạt!

Thanh âm từ từ vọng khắp địa cung, thấu qua vách phỉ thúy.

Bóng dáng trong vách phỉ thúy vẫn im lìm đứng đó, lẳng lặng nhìn nàng.

- Vân Hương có tội, xin nương nương trách phạt!

Hồi lâu, bóng dáng kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng thán nói:

- Ngươi, là nữ vương

Vân Hương giữ nguyên tư thế dập đầu, mấy tiếng nghẹn ngào sâu kín truyền ra, trở thành tiếng vang duy nhất trong địa cung u ám này.

- Ngươi, là nữ vương. Nữ vương, là kẻ trực tiếp thống trị Nữ Nhi quốc, là đối tượng mà vạn ngàn nữ tử nương nhờ. Ngươi hẳn phải dũng cảm hơn cả nam nhân. Nếu cả ngươi cũng khóc lóc, vậy, ngươi muốn con dân phải làm thế nào?

Vân Hương không trả lời, bởi vì câu hỏi này, nàng không cách nào hồi đáp.

Hồi lâu, bóng dáng kia mới nói tiếp:

- Nữ Nhi quốc, là thế ngoại đào nguyên, không phải mười tám tầng Địa Ngục. Không ai muốn trách phạt ngươi, chỉ cần một ngày ngươi còn là nữ vương, liền không ai trách phạt ngươi. Đương nhiên, mỗi một cá nhân đều phải chịu trách nhiệm với sai lầm của bản thân. Ngươi tất phải trở về hành cung, nuốt xuống hạt giống mà ngươi trồng, nhân quả mà ngươi gieo. Chứng minh với tất cả mọi người, rằng ngươi vẫn thích hợp ngồi trên vương vị. Nếu không, sẽ có người thay người xử lý mọi chuyện. Đến lúc đó, ngươi phải đi nơi nào, liền khó nói

Nói rồi, bóng dáng kia ngẩng đầu lên, lắc mình bơi lên.

Đây là một sinh vật nửa người nửa rắn. Thân trên tương tự như nhân loại, thân dưới lại là đuôi rắn dài ngoằng. Cảnh tượng một con cự xà du đãng sau vách phỉ thúy, đúng thật có phần khiến người nhìn mà sởn cả tóc gáy.

Rất nhanh, nàng đã triệt để tan biến khỏi mặt kính phỉ thúy.

Một thanh âm chậm rãi vang lên trong đầu Vân Hương:

- Nhớ kỹ, không phải đuổi đi, cũng không phải đuổi xa, mà làm theo quy củ trước giờ của Nữ Nhi quốc, nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Về phần ngươi dùng cách thức nào, bản cung không quan tâm.