Lúc Vân Hương đi ra, toàn thân ướt đẫm, phân không rõ đến cùng là mồ hôi lạnh, hay là hơi nước bên trong địa cung.
Nhìn ánh lửa từ ngoài cửa hắt vào, nàng có vẻ thất thần.
Ba tên nữ tướng đứng ngoài cửa cung kính khom người hành lễ, mặt không biểu tình.
- Bệ hạ, bây giờ liền đi về ư? Bọn họ đang trong hành cung, thừa đêm, chúng ta có thể chuẩn bị càng thêm chu đáo.
- Đi về
Nhịp hô hấp của Vân Hương đã phần gấp rút, hàng mi thật dài thoáng rung động, gắng nặn ra mặt cười nhìn sang nữ tướng áo hồng.
Rất rõ ràng, người ngoài địa cung, chí ít là ba nữ tướng trước mắt, đều đã biết về nội dung mệnh lệnh của Nữ Oa nương nương.
Hơi dừng một lát, Vân Hương nhẹ giọng nói:
- Chuẩn bị cái gì? Có thể an lành tiễn Đại Thánh gia rời đi đã là kết quả tốt nhất. Nương nương tịnh không rõ ràng thực lực của Đại Thánh gia Một khi ra tay, chúng ta đều không phải đối thủ của ngài, đến lúc đó
- Chưa hẳn.
Nữ tướng áo hồng từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình nhỏ nhắn màu trắng, trình lên trước mặt Vân Hương.
Vân Hương nhìn chiếc bình, có phần hoảng loạn bật cười:
- Sớm tại hơn sáu trăm năm trước, Đại Thánh gia đã có tu vị Thiên Đạo, sao có thể dùng chút độc dược khơi khơi này
- Bệ hạ.
Nữ tướng lạnh giọng ngắt lời Vân Hương, nói:
- Đan dược này, là nương nương đưa cho.
Vân Hương kinh hoảng nhìn sang tế ti đứng ở một bên.
Chỉ thấy tế ti khẽ gật đầu xác nhận.
Khắc này, trong đầu Vân Hương chợt “ông” lên một tiếng, trống rỗng.
Hành cung.
Trên mái cong, hầu tử và Thiên Bồng sóng vai ngồi đó, ngẩng đầu ngắm trăng.
Những người khác sớm đã đi ngủ, theo kế hoạch ban đầu vốn là để hầu tử gác đêm. Chẳng qua không biết vì sao, Thiên Bồng lại kiên trì gác đêm cùng, kết quả là kẻ ngồi trên mái hiên biến thành hai người.
Chẳng qua, hai người cũng có cái hay, tuy lấy tu vị bọn họ canh một đêm khẳng định là không đến nỗi ngủ gật, nhưng rốt cuộc vẫn rất nhàm chán. Có người cùng tán gẫu thì đỡ hơn nhiều.
Hành cung chìm trong một mảnh đen nhánh vắng lặng, một thị nữ xách đèn lồng từ hành lang nơi xa đi qua. Thiên Bồng lặng lẽ nhìn theo, nhẹ giọng nói:
- Bên kia ngầm nấp năm tên thủ vệ. Trên lầu các còn giấu hai tên. Trên tường cung có mười hai tên. Ở mỗi trạm gác, trừ hai người ở ngoài sáng, ít nhất còn nấp thêm mười người.
Nói rồi, Thiên Bồng khẽ cười cười, lại chỉ vào lầu các ở bên cạnh, nói:
- Trong lầu các có ba mươi mấy tên, toàn là Luyện thần cảnh trở lên. Trễ thế này này, lại đều chưa ngủ, cũng không nói chuyện. Chẳng làm gì cả, chỉ im lìm nấp ở đó.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hầu tử hỏi.
- Hành cung này bố trí nhiều ám tiêu như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ quái?
- Có lẽ trong hành cung trước giờ vẫn thế?
Hầu tử hít một hơi thật sâu nói:
- Đường đường quốc vương Nữ Nhi quốc, quân chủ một nước, trong cung có mấy trăm người luân phiên trực đêm thì có gì là lạ?
- Nữ Nhi quốc không phải quốc gia bình thường, hơn nữa, nếu đơn thuần là luân phiên trực đêm, chẳng phải bọn họ nên trú ở vòng ngoài? Sao lại bố trí tận vòng trong. Còn vừa khéo bỏ thêm trọng binh ngay bên cạnh chúng ta. Điều này, chắc không phải ngẫu nhiên đấy chứ?
Hầu tử “sách” một tiếng, quay đầu nhìn Thiên Bồng một cái, sau đó lại ôm lấy đầu gối nhìn đăm đăm phía tiền phương.
- Ngươi hoài nghi các nàng muốn động thủ với chúng ta?
- Không nhất định là động thủ, nhưng ít nhất, cũng chẳng hề hoan nghênh như bề ngoài. Hơn nữa chẳng phải hôm nay nữ vương đột nhiên rời tiệc không về? Nói không chừng, chắc có liên quan tới chúng ta.
Đối với băn khoăn của Thiên Bồng, hầu tử không đáp lời, chỉ thở dài một hơi.
Tổng thể mà nói, đến trước mắt chỉ có mình hầu tử là có ấn tượng tương đối tốt về Vân Hương.
Một tỳ nữ Tề Thiên cung đương sơ, giờ lại biến thành quốc vương một nước, còn có tu vị sánh bằng Thiên Bồng. Trong này, rốt cục đã kinh lịch bao nhiêu sự tình?
Trên trời sẽ không vô duyên vô cớ rớt xuống bánh nhân, đương sơ mình vì tu tiên, đi qua mười vạn tám ngàn dặm, không biết cắn răng ăn qua nhiều ít đau khổ. Thiên Bồng không biết phải chinh thảo bao trường ác chiến, yêu quái trong thiên hạ đều bị hắn giết đến nỗi vọng phong mà chạy Chỉnh chỉnh ngàn năm, dựa vào đủ loại nguồn lực giành được trong quá trình chinh chiến, hắn mới miễn cưỡng nâng tư chất lên như hiện giờ.
Một nữ tỳ muốn đi tới hôm nay phải trải qua bao nhiêu chuyện, hầu tử không biết, nhưng có thể khẳng định, tuyệt sẽ không đơn giản.
Vật lấy loại tụ người lấy quần phân, tóm lại, hầu tử khá hân thưởng Vân Hương. Đương nhiên, không tới mức có thể cầm nhân cách áp lên người đối phương, đến nỗi thâm tín không nghi. Chẳng qua, thực lực sai lệch lớn như vậy, đối phương thật có khả năng tùy tiện động thủ với mình?
Hầu tử không quá tin tưởng.
Đương nhiên, đây không thể là lý do để buông lỏng cảnh giác. Đêm này, vẫn phải canh phòng cẩn thận.
- Được rồi, chẳng phải ngươi thét to nói muốn Huyền Trang pháp sư đi phổ độ những bé trai bị cầm đi hiến tế?
- Vấn đề này
Hầu tử quay đầu nhìn vào trong nhà qua song cửa khép hờ, thong thả nói:
- Chính hắn hình như còn chưa thoát ra khỏi chuyện lần trước, ta vốn nghĩ vừa khéo có cơ hội, bức một cái. Chẳng qua, ăn người miệng ngắn, vừa được mời thỉnh yến liền gây sự, không hay cho lắm. Còn là quên đi.
Đêm dài cứ vậy chậm rãi đi qua, mãi lúc bình minh, Vân Hương mới dẫn theo ba nữ tướng đáp xuống trước hành cung.
Tốc độ chậm đến đáng thương.
Một đường này, cơ hồ có thể nói là bị ba tên nữ tướng áp giải mà về. Tại cửa cung, lục y thừa tướng sớm đứng đợi từ thủa nào.
- Bệ hạ.
Hành lễ xong, lục y thừa tướng liền lặng lẽ nhìn Vân Hương.
Về những điều xảy ra trong miếu thờ Nữ Oa, các nàng đều đã rõ ràng.
Vân Hương không thèm liếc nàng lấy một lần, sắc mặt lạnh tanh. Cứ vậy đứng đó, hồi lâu mới nhấc chân chậm rãi tiến vào trong hành cung. Hàng người theo gót ngay sau.
Gió đêm lạnh buốt quét qua, trời đã tờ mờ sáng, toàn hành cung lại vẫn chìm trong bóng mờ.
Hàng người hành tẩu trên cung đường vắng lặng, lầm lũi mà đi, không phát ra nửa điểm tiếng vang.
Mỗi đi một bước, Vân Hương cảm thấy từng đôi tròng mắt sau lưng đều đang chăm chăm coi chừng mình. Chỉ cần mình vừa khinh cử vọng động, các nàng liền sẽ nhào lên bất cứ lúc nào.
Các nàng có thể bắt lại mình không?
Không nhất định.
Mình có tu vị Thái Ất kim tiên đỉnh phong. Trong khi các nàng cùng lắm chẳng qua mới kim tiên, ngay cả Thái Ất tán tiên đều không có một ai. Tu vị như thế, đừng nói mười tên tám tên, có là năm mươi tên, cũng không chắc có thể chế phục được mình.
Đương sơ Nữ Oa nương nương tứ cho mình một thân pháp lực này. Chính là để trong năm tháng dài lâu mà nàng chìm trong trạng thái ngủ say, vô luận trong Nữ Nhi quốc xảy ra biến cố gì, Vân Hương đều có thể dựa vào tự sức mình trấn áp xuống? Cũng chính bởi thế, nàng mới có thể bảo trì uy tín cường đại của bản thân trước mặt vài vạn thần dân Nữ Nhi quốc.
Chẳng qua, uy tín này là nương nương ban cho, nếu muốn quay sang ứng đối với mệnh lệnh nương nương, cửa đều không có.
Nữ Nhi quốc này, nói đến cùng, là của Nữ Oa nương nương. Nàng tuy gọi nữ vương, tuy dù nhìn như có lực lượng gần như bất khả kháng cự với thần dân Nữ Nhi quốc, kỳ thực chỉ là bày biện mà thôi. Ngày thường tưởng muốn làm thế nào cũng được, nhưng một khi nương nương tự thân nhúng tay
Kể ra thì cũng buồn cười, vốn hẳn là mình trực tiếp nhận lệnh từ nương nương, canh chừng toàn bộ Nữ Nhi quốc. Kết quả hiện tại, trong nháy mắt, mọi chuyện lại quay ngược một trăm tám mươi độ, là các nàng quay sang canh chừng mình.
Mím môi, Vân Hương cười khổ.
Đằng sau, lục y thừa tướng nâng bình trắng nhỏ mang về từ miếu Nữ Oa, theo sát không rời nửa bước.
Phải hạ độc ư?
Nương nương có biết Đại Thánh gia từng đạt tu vị Thiên Đạo?
Nếu không biết thì còn đỡ, dù sao cũng vô hiệu, hạ thì hạ thôi, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nếu biết Biết Đại Thánh gia đã từng có tu vị Thiên Đạo, lại vẫn đưa cho đan dược, ghì lệnh mình hạ độc. Như vậy, đan dược này nhất định sẽ hiệu nghiệm với tu vị Thiên Đạo. Một khi trúng độc
Một bên là Đại Thánh gia. Đối tượng có ân với mình, cũng là người mà trước giờ mình vẫn luôn sùng bái. Một bên là Nữ Oa nương nương, cũng là ngươi có ân với ân, một tay phù trì mình thượng vị, tùy thời có thể khiến mình đầu thân đôi ngả.
Bình đan dược này, rốt cục phải ứng đối sao đây?
Nhất thời, Vân Hương tâm loạn như ma.
Cửa lớn từ từ mở ra. Vân Hương bắt gặp thiếp thân thị nữ và một đám văn thần võ tướng thân với mình đứng cùng một chỗ.
Lúc nhìn thấy Vân Hương, các nàng đều trầm mặc không nói, khom người hành lễ.
- Bệ hạ
Vân Hương khẽ khoát tay, tiểu thị nữ kia đành phải nuốt lại lời đã đến bên mồm.
- Các ngươi lui xuống trước đi, nghỉ ngơi được rồi.
Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau. Hồi lâu, mới lũ lượt khom lưng chắp tay.
- Dạ!
Cùng theo chúng thần thân với nữ vương lui ra ngoài cửa còn có mấy tên đại thần cùng theo thừa tướng đứng đợi ngoài cửa cung và ba nữ tướng mới từ miếu Nữ Oa trở về. Chẳng qua, chúng thần thân với nữ vương thì đúng thật là rời đi, mà ba nữ tướng kia, lại tấn tốc lãnh binh vây kín quanh trụ sở của Vân Hương.
Cửa phòng khép chặt, trong gian phòng rộng thoáng chỉ thừa lại ba người, gồm Vân Hương, thừa tướng, và thiếp thân thị nữ của Vân Hương.
Vân Hương liếc nhìn thừa tướng một cái, nói:
- Ngươi không quay về nghỉ ngơi ư? Trời sắp sáng, dù muốn hạ độc, cũng phải đợi đến lúc bọn họ dùng cơm, không khả năng là hiện tại.
- Đúng là chỉ có thể đợi đến lúc bọn họ dùng cơm, chẳng qua, bệ hạ.
Thừa tướng mặt không biểu tình nói:
- Chúng ta hẳn nên sớm làm chuẩn bị. Yêu hầu thực lực cường hoành, việc này can hệ lớn lắm, thân làm thần tử, lúc này sao còn dám nghỉ ngơi?
- Đúng Ngươi nói đúng. Thừa tướng quả nhiên là… rường cột nước nhà.
Vân Hương khẽ cười cười, quay sang nhẹ giọng nói với thị nữ ở bên:
- Ngươi cũng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi trước đi.
Thị nữ ngước đầu nhìn Vân Hương, lại nghiêng mặt sang nhìn thừa tướng mặt không biểu tình đứng bên, lặng lẽ hành lễ, lui ra ngoài cửa.
Lúc nàng khép cửa lại, thừa tướng còn ý vị sâu xa nhìn nàng một cái.
- Những kẻ ngoại lai này chỉ là mây khói thoáng qua, thần khuyên bệ hạ, nên lấy quốc sự làm trọng.
- Làm sao, thừa tướng cho rằng hiện tại bản vương không lấy quốc sự làm trọng?
- Không dám. Thần, chỉ là thiện ý nhắc nhở thôi.
Quay người, Vân Hương rảo bước tiến vào buồng trong, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuôi.
Thủ chưởng giấu trong tay áo siết lấy phiến ngọc giản dùng để liên hệ với thị nữ.
Lúc này, thị nữ đã rời khỏi chỗ ở của Vân Hương chính đang khắc ý thả chậm bước chân, cúi đầu, men theo hành lang trong cung chậm rãi đi tới lầu các mà đám người hầu tử đang trú.
Thủ chưởng giấu trong tay áo cũng siết lấy phiến ngọc giản dùng để liên hệ với Vân Hương.