Đã xảy ra chuyện gì?
Nháy mắt, trong đầu óc mọi người đều đồng thời phù hiện nghi vấn này. Ai nấy đều ngừng lại động tác, ngơ ngác nhìn Huyền Trang ngã vật dưới đất.
Huyền Trang giãy dụa muốn đứng lên, nhưng toàn bộ sức lực như biến đi đâu mất. Trước mắt là một mảnh trời đất quay cuồng.
- Đây là Sao vậy?
- Toàn thân Toàn thân kiệt sức
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Thiên Bồng vội ném xuống điểm tâm trong tay, lao tới chỗ Huyền Trang, đồng thời chạy tới còn cả Quyển Liêm, hai người cộng đồng đỡ dậy Huyền Trang.
Thẳng đến lúc này, hầu tử mới từ từ quay đầu lại, trông hướng Vân Hương.
- Đây là chuyện gì?
- Ta Ta cũng không biết
Vân Hương cũng đang ngơ ngác, không chỉ là nàng, ngay cả nữ thừa tướng cũng hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Không đợi Huyền Trang khắp người kiệt sức ngồi vững trên ghế , chỉ thấy Quyển Liêm ở bên khẽ nghiêng người, cũng ngã xuống theo.
- Trúng độc.
Đồng thời nắm lấy mạch môn Huyền Trang và Quyển Liêm, Thiên Bồng tấn tốc đưa ra kết luận.
Đàn hương kia có vấn đề?
Hầu tử chợt hiểu ra, quay đầu trông hướng lư hương còn đang bốc khói.
Chỉ thấy hắn bước nhanh đi tới cạnh lư hương, một tay hất tung nắp, một tay bốc lên một nhúm mạt hương đưa lên mũi ngửi ngửi.
Mọi người đều nhìn theo hầu tử.
Hồi lâu, hầu tử lại vẩy tro hương trong tay về lò, con ngươi một mực đảo quanh.
Không có độc? Hay là độc này lợi hại đến nỗi cả chính mình đều không phát giác ra?
Không đợi hầu tử kịp nghĩ rõ ràng. Hắc Hùng tinh cũng một tay chống lên ghế tựa, một tay án lấy huyệt thái dương, cả người lung lay muốn ngã.
- Sao ngươi cũng
- Toàn thân kiệt quệ, không vận được linh lực
Hắc Hùng tinh còn chưa kịp nói xong, người đã hơi nghiêng, lật ngửa ra sau. May mà Thiên Bồng nhanh tay đỡ được.
Đồng thời với đó. Sáu tên thị nữ đứng sau lưng Vân Hương lần lượt ngã xuống, chứng trạng giống hệt với đám người Huyền Trang .
Hầu tử đã không cố được quá nhiều, xông đâm tới trước, lấy thế tấn lôi không kịp che tai chuẩn xác bóp lấy yết hầu nữ thừa tướng .
- Nói! Đây là chuyện gì?
Một tiếng bạo quát, hầu tử nhe răng nanh ra, nữ thừa tướng kinh hãi đến ngây người. Sáu tên thị nữ nằm vật dưới đất càng là sợ đến hồn vía lên mây, giãy dụa muốn trốn, nhưng cả sức để bò cũng không nổi.
- Nói --!
Lại một tiếng bạo quát. Hai ngón bóp chặt yết hầu từ từ siết lại.
Rốt cục là nữ nhân. Lục y thừa tướng sợ đến nước mắt ứa cả ra, mồm há to, lại mãi mà không nói được gì.
Bởi vì, kỳ thực chính nàng cũng không biết vì sao lại thế.
Ngoài cửa, vô số binh vệ bị kinh động, chính đang tuôn hướng nơi này .
Giữa lúc cấp bách, Vân Hương vội nắm chặt cổ tay hầu tử tính thử ngăn trở. Bị hầu tử hơi trừng, nàng liền rụt tay về.
Ẩn ẩn, ánh mắt hầu tử nhìn nàng thấp thoáng vẻ giận dữ.
Nháy mắt, toàn lầu các đã bị vây cho nước tiết không thông. Binh tướng tuôn vào sảnh đường lăm lăm trường thương chỉ hướng chúng nhân, lại không ai dám cả gan kề cận.
Hít một hơi thật sâu, hầu tử giận trừng nữ thừa tướng, cắn răng lành lạnh nói:
- Rốt cục Là chuyện gì?
Câu này như là đang hỏi thừa tướng, lại càng giống như chất vấn Vân Hương.
Không ai trả lời.
Vân Hương sớm đã hoảng thần.
- Nói --! Nếu đã trúng độc, vậy nhất định phải có giải dược! Hôm nay các ngươi không giao giải dược ra đây, toàn Nữ Nhi quốc đều phải bồi táng theo!
Hầu tử rống lên. Linh lực bạo ngược gào thét mà ra, giống như một trận cuồng phong.
Chỉ chốc lát, chúng binh tướng kinh hãi giật lùi ra sau. Vân Hương ngồi bệt dưới đất, ánh mắt van nài nhìn hầu tử.
“Quang” một tiếng, cả Thiên Bồng cũng ngã xuống. Trong đội ngũ tây hành, chỉ thừa lại một mình hầu tử là còn đứng được.
- Ngươi còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì?
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu tất cả mọi người.
- Những điểm tâm kia, hoàn toàn không bị hạ độc. Nàng chỉ lợi dụng tín nhiệm của ngươi thôi. Nếu không bởi có người nói cho ngươi biết điểm tâm có độc, khả năng ngươi sẽ đem kiểm tra mọi thứ tỉ mỉ. Nhưng nếu có người nhắc nói điểm tâm có độc, như vậy Sự chú ý của ngươi liền tập trung hết lên điểm tâm. Nữ vương của ta, ngươi làm rất tốt, bản cung, rất mãn ý.
- Nương nương! Là nương nương tới?
Có người kinh hô.
- Có nương nương ở đây, liền không cần phải sợ yêu hầu!
- Con khỉ này sao có thể là đối thủ của nương nương ?
Hầu tử cả kinh trông hướng Vân Hương.
- Điểm tâm không có độc?
Tức thì, Vân Hương liền hiểu ra dụng ý của Nữ Oa. Hai mắt mở to trông lên hầu tử:
- Đại Thánh gia, chuyện không phải như ngươi nghĩ Thật không phải Không phải
Nhưng mà, hầu tử sớm đã không rảnh để chú ý tới nàng. Một trận quyện ý ập tới, tay hầu tử thoáng run lên, lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Có một thoáng chốc nào đó, lực lượng của hắn phảng phất bị hấp khô, có vô số nữ yêu nỉ non bên tai, khuyên hắn vứt bỏ đề kháng. Nhưng nháy mắt khi trận quyện ý kia sắp sửa cắn nuốt ý thức, mắt hầu tử chợt trợn trừng, tay vẫn siết lấy yết hầu nữ thừa tướng, nương theo ý chí lực, nương theo tu vị cường đại, hắn cường hành đè ép cảm giác không thoải mái kia xuống.
- Ha ha ha, xem ra bản cung đã đoán thấp ngươi. Không ngờ từng có tu vị Thiên Đạo. Hơn hai ngàn năm, hơn hai ngàn năm bản cung chưa từng bước ra khỏi Nữ Nhi quốc, thế gian này lại nhiều thêm một con khỉ như ngươi?
- Ngươi là ai?
Hầu tử trùng trùng vung tay, trực tiếp ném mạnh nữ thừa tướng ra cửa, nện lật nguyên một phiến binh vệ.
- Ngươi không biết ta là ai, mà dám tự tiện xông vào Nữ Nhi quốc? Sư phó ngươi là ai? Sao hắn lại dạy ra tên đồ đệ vô tri vậy được?
- Rốt cục thì ngươi là ai?
Hầu tử ngửa mặt lên trời huýt dài:
- Đi ra! Cút ra đây cho ta! Đừng lén la lén lút mãi thế, đi ra đánh một trận!
Linh lực trong người tấn tốc cuồng sinh.
Trong chuồng ngựa, bạch long mã sớm đã bị dày vò cho sức cùng lực kiệt, chợt nghe được tiếng rối loạn trong hành cung , cảm nhận được khí tức hầu tử. Lập tức cả kinh, dùng móng ngựa đạp lên tường rào, ý đồ muốn xông ra.
Giây phút sau, chỉ nghe một tiếng nổ vang, lầu các mà đám người Huyền Trang đang ở bị lật tung!
Trong vụn gỗ bay đầy trời, hầu tử dùng linh lực quấn lấy đám người Huyền Trang đang hôn mê. Thậm chí cả Vân Hương còn thanh tỉnh cũng bị bọc lại, cuốn theo tí ti thiểm điện xông ra ngoài, hạ xuống mái hiên chủ điện hành cung cách đó không xa.
Cơ hồ trong từng ngóc ngách đều vang lên tiếng kêu rít của đám nữ tử.
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất đặt chúng nhân xuống, đứng thẳng người lên, bắt đầu dùng thần thức tra tìm trong khắp hành cung.
Gió nhẹ quét qua gò má, khẽ phất động lông tơ trên mặt. Đôi mắt trợn trừng như chuông đồng, không bỏ qua chút biến hóa dù là nhỏ nhất. Nhưng mà, chẳng phát hiện được gì.
Sau lưng, Vân Hương run rẩy nói:
- Đại Thánh gia Ta thật không làm vậy
- Đừng nói gì cả!
Vân Hương không khỏi sửng sốt.
Hầu tử khẽ thở dốc, một bên đứng ở chỗ cao nhìn quét toàn bộ hành cung, một bên thấp giọng nói:
- Ta không dễ lừa vậy đâu. Độc kia của nàng, căn bản không cần che lấp gì cả, ngay cả ta đều không phát hiện ra được. Nàng nói vậy, thuần túy là muốn vu tội bất nghĩa cho ngươi. Chẳng qua Nàng đã không còn tín nhiệm ngươi nữa. Ở lại, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Mím môi. Nhất thời, nước mắt chảy dài trên má Vân Hương .
Nghiêng mặt sang, hầu tử nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Ta Hình như cũng trúng độc.
Ôm lấy ngực, Vân Hương chỉ cảm thấy thế giới trước mắt dần mơ hồ, thân người khẽ nghiêng lệch.
Hầu tử vội ôm chặt lấy nàng.
Tựa trong ngực hầu tử, nàng cười, lệ chảy đầy mặt.
- Nàng rốt cục là ai?
- Nàng là Nữ Oa Nương nương
Từ từ, hai mắt Vân Hương dần khép lại, mất đi tri giác.
- Yên tâm.
Hít một hơi thật sâu, hầu tử đặt Vân Hương xuống. Nhẹ giọng nói:
- Nữ Oa nương nương, đại năng thì đã làm sao? Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, có ai mà ta chưa từng đánh qua? Ta nhất định sẽ lấy được giải dược cho các ngươi.
Chỉ chốc lát, từ chỗ hầu tử đang đứng nhìn xuống, bên dưới đã vây kín trọng binh. Có điều, chính chủ lại mãi chưa thấy xuất hiện. Thậm chí hầu tử không cảm giác được chút tung tích nào về phương vị của đối phương.
Loại cảm giác ấy, khá là tương tự như khi đánh nhau cùng Trấn Nguyên Tử dưới Địa phủ. Khác biệt là, hiện tại Kim Cương trác trong tay đã không phát huy được hiệu dụng như trước.
Gồng mình, hầu tử siết chặt nắm tay, gào thét nói:
- Lăn ra đây --! Linh Tiêu bảo điện đều bị ta nện, Đâu Suất Cung đều bị ta hủy, đám binh đinh kia thì khác gì cỏ rác!
Nháy mắt, sóng âm men theo mặt đất điên cuồng khuếch tán ra như gợn sóng, vô số gạch ngói bị hất tung lên trời, đại quân dưới đất đến cả đứng cũng không vững.
Mấy tên tướng lĩnh và binh sĩ ở hàng trước nhất trực tiếp phun ra một búng máu tươi, ngã rạp xuống .
- Cực hạn Hành giả đạo, từng có tu vị Thiên Đạo, hiện tại vẫn là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá phản hồi Thiên Đạo, lại không chọn đột phá Đây là cớ gì? Liệu có phải bản cung ngủ say quá lâu, lỡ qua rất nhiều kịch hay?
- Đi ra! Đi ra, ngươi đi ra, lão tử giảng “kịch hay” mà ngươi để lỡ cho mà nghe!
- Đi ra đánh nhau trực diện với một tu giả Hành giả đạo đỉnh cấp, tu vị Đại La Hỗn Nguyên đại tiên đỉnh phong?
Từng hồi tiếng cười thanh thúy truyền đến, sắc mặt hầu tử càng lúc càng khó coi.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, khí tức đám người Huyền Trang đang yếu dần, thời gian thừa lại đã không nhiều.
Hít một hơi thật sâu, hầu tử trở tay, nắm Kim Cô bổng vòng ra sau lưng, cắn răng cười nói:
- Ngươi cũng là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, ta cũng là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, hai bên nước sông không phạm nước giếng, chẳng phải an lành? Ngươi hẳn cũng rõ ràng, cứng đối cứng ngươi chẳng được lợi lộc gì. Khoan nói cái khác, chỉ riêng Nữ Nhi quốc này, nhất định là phải hủy. Ngươi không thích chúng ta? Chẳng sao cả, đưa giải dược ra đây, chúng ta lập tức rời đi, trả lại sự thanh tịnh cho ngươi, được không?
Thanh âm hầu tử từ từ vang vọng trong hành cung .
Toàn hành cung, trừ đại quân phía dưới có phần rối loạn ra, mọi thứ đều lặng thinh.
Tròng mắt mở to, hầu tử im lìm chờ đợi.
Hồi lâu, thanh âm kia lần nữa vang lên trong đầu hầu tử:
- Ngươi đang lo cho tính mạng bọn họ?
Vừa nghe lời này, lông mày hầu tử lập tức run lên.
Hắn chợt nhớ tới trường đối quyết giữa hư và thực đương sơ -- vướng víu càng nhiều, nhược điểm cũng càng nhiều. Nếu Nữ Oa cũng là đối thủ tương tự Như Lai, như vậy, trận chiến này, hắn chắc sẽ thua.
Tay nắm Kim Cô bổng siết vang “rạc rạc”, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, trên mặt, lại vẫn giữ nguyên ý cười giả dối.
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ trên trán chậm rãi trượt xuống.
Hồi lâu, thanh âm kia mới lại vang lên.
- Thành thật mà nói, độc vô hiệu với ngươi, điểm này quả thực ngoài ý liệu bản cung. Sở dĩ muốn dụng độc, kỳ thực chỉ là muốn dò xét xem vị nữ vương mà bản cung chỉ định liệu có còn xứng chức Ngươi có thể đi, giải dược, bản cung cũng có thể cho ngươi.
Thanh âm kia thoáng dừng một chút, nói tiếp:
- Nhưng mà, ngươi tất phải để Vân Hương lại.