Hầu tử hơi ngớ, quay đầu nhìn Vân Hương sớm đã mất đi tri giác một cái, mắt chợt mở to.
Trong gió nhẹ, Vân Hương vẫn nằm im ở đó, khóe môi còn mang ý cười ngọt ngào, an tĩnh như đang ngủ say.
Bỏ Vân Hương lại, nàng sẽ có kết cục như nào, điểm này, không cần đoán hầu tử cũng biết.
Hồi lâu, hầu tử nhếch miệng cười cười, trêu chọc nói:
- Ai cũng bảo nữ nhân hẹp hòi, thân làm thủy tổ như ngươi không thể làm đặc lệ được ư ?
- Ngươi đồng ý, hay là không đồng ý?
- Không đồng ý.
Một tay vác Kim Cô bổng lên vai, hầu tử móc móc lỗ tai, nghĩ cũng không nghĩ, thẳng thừng đáp:
- Ta muốn dẫn đi toàn bộ bọn họ, bao gồm cả Vân Hương.
- Nàng là quốc vương Nữ Nhi quốc, đâu liên quan gì tới ngươi? Ngươi không đừng hiếp người quá đáng.
- Trước khi trở thành quốc vương Nữ Nhi quốc, nàng đã là thiếp thân tỳ nữ của ta! Kẻ hiếp người quá đáng không phải ta, mà là ngươi!
Đón lấy gió, thanh âm hầu tử bất chợt cao tám độ, lông tơ khắp người dựng đứng lên, uy thế kinh người.
Toàn hành cung lập tức trầm lắng lại.
Hầu tử mở to tròng mắt tử tế quan sát hết thảy quanh mình, yên ắng chờ đợi.
Hồi lâu, bỗng truyền đến tiếng cười “khanh khách” của Nữ Oa.
- “Thiếp thân” tỳ nữ? Hai chữ “thiếp thân” này từ đâu mà ra? Nếu đúng là “thiếp thân” tỳ nữ, sao mới đầu ngươi không hề có chút ấn tượng nào về nàng? Khắp nơi trong Nữ Nhi quốc này đều có hóa thân của bản cung, trước lúc nói dối, phiền ngươi châm chước ngôn từ cái đã.
Thấy hoang ngôn bị vạch trần, hai hàng lông mày hầu tử không khỏi run lên. Dứt khoát bày ra bộ dạng lưu manh, hung hăng nói:
- Dù sao thì giải dược ta muốn, người ta cũng muốn, đơn giản vậy thôi.
- Ngươi muốn giở trò vô lại với bản cung?
- Không được ư?
Vung lên Kim Cô bổng, hầu tử lập tức bày ra tư thái nghênh chiến. Nói:
- Ta giở trò vô lại nhiều lần lắm rồi. Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ba người bọn họ không phục, cùng ta xa luân chiến, toàn bộ đều bị ta đánh cho mặt bầm mũi dập, Lão Quân cũng là bại tướng dưới tay ta. Không biết tu vị của ngươi so với mấy người kia thì thế nào?
- Rượu mời không muốn cứ muốn uống rượu phạt! Chỉ cần mười ngày nửa tháng, không có giải dược, bọn họ tất phải chết!
- A ha ha ha. Ai mới là kẻ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Giờ nói ra e là quá sớm!
Hầu tử nhe răng nanh ra, cười hì hì nói:
- Tạ tạ ngươi nói rõ kỳ hạn cho ta. Mười ngày nửa tháng Đủ rồi. Ngươi không chịu giải, ta tìm Lão Quân là được. Thế gian này, chắc không có độc nào mà Lão Quân không giải được, đúng chứ?
- Ngươi!
- Hắc hắc, hoặc là hiện tại đưa giải dược ra đây, hai bên bình an vô sự, hoặc là chờ ta giải độc trong người bọn họ xong. Lại quay về xử lý ngươi!
- Vậy cứ thử xem!
Khắc sau, trong giếng nước hành cung, nước tung trào ra như suối, đằng không mà lên, sông ngòi, hồ đập, tất cả nước xung quanh bốn phía hành cung phảng phất như đều mất đi trọng lực, bay vút lên, tụ lại giữa trời.
- Động thủ thật à?
Không lâu sau, những cột nước đằng không mà lên kia tụ thành một hình thái bán trong suốt giữa không trung -- một xà nhân khổng lồ!
- Ngươi tưởng không hiện ra chân thân mà có thể giải quyết được ta? Có ngây thơ quá không đấy?
Không đáp lại lời trêu chọc của hầu tử, xà nhân cự đại kia gầm gào một tiếng điên cuồng, vươn tay trảo tới.
Đón lấy công kích hung mãnh của đối phương. Hầu tử hơi cắn răng, tung mình nhảy lên, gồng toàn lực nện Kim Cô bổng vào tay xà nhân.
Nháy mắt song phương lao qua nhau, dưới trùng kích của hầu tử, thủ chưởng lớn bằng cả thân người của bán xà nhân bị nổ tung.
Nhưng bán xà nhân do nước suối hội tụ mà thành đích nửa người xà nhân chẳng qua chỉ là khôi lỗi mà thôi, làm gì có cảm giác đau đớn. Dù chịu trọng kích từ hầu tử, nó vẫn cứ gầm gào lao lên phía trước, đến nỗi thân thể như một chuỗi tiên pháo, bị hầu tử một côn tiếp một côn địa nện thành vụn phấn.
Bàng nhiên đại vật hóa làm mưa bay đầy trời trút nghiêng mà xuống.
Trong xung kích kịch liệt, dịch thể vốn băng lãnh bị cường hành đánh đến sôi sục. Hơi nước vọt thăng mà lên tấn tốc khuếch tán ra, bao trùm hết thảy mọi thứ.
Trong mưa giàn giụa, hầu tử tấn tốc quay đầu vươn tay chỉ tới, dựng lên một vòng hộ thuẫn quanh đám nơi đám người Huyền Trang đang nằm, ngăn trở bọn họ khỏi hơi nước.
Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu tập trung tinh thần cảm giác hết thảy quanh mình.
Thời này khắc này, trong một mảnh trắng mênh mông, hắn có thể rõ ràng nghe được từng hồi tiếng kêu thảm từ phía đại quân Nữ Nhi quốc truyền lại.
Chắc là một ít kẻ tu vị còn thấp bị hồi mưa to đột nhiên mà đến này đun nóng, đến hiện giờ, ai còn rãnh rỗi để ý tới các nàng?
Thoáng đung đưa thân mình, hầu tử lui dần về phía đám người Huyền Trang đang nằm.
- Chỉ vậy thôi ư? Đường đường Nữ Oa nương nương, chẳng lẽ yếu vậy?
Không ai trả lời.
Đúng lúc này, hầu tử chợt phát hiện những giọt nước kia chính đang khẽ khàng hội tụ giữa không trung, tụ thành một đám bán xà nhân lớn nhỏ bất nhất, một tên cao chưa tới ba xích trong đám đã khe khẽ đi tới cách đám người Huyền Trang hôn mê chừng hơn một trượng!
- Mẹ nó!
Không chút nào do dự, hầu tử nhún người lao đến chỗ đám người Huyền Trang, kịp thời tung ra một côn đánh nát bán xà nhân kia.
Nhưng trò chơi giờ mới chỉ bắt đầu, đối phương căn bản không định cho hắn chút cơ hội thở dốc nào.
Xoay người, hầu tử phát hiện trong mảnh sương mù trắng mênh mông kia lại có ba tên bán xà nhân từ ba phương hướng bất đồng bổ nhào tới chỗ đám người Huyền Trang.
- Phanh phanh phanh!
Liên tục ba côn, mấy tên bán xà nhân đều bị hầu tử nện thành bọt nước.
Trong sương mù, càng lúc càng có nhiều bán xà nhân tụ tới nơi này, đếm cũng đếm không xuể.
Quả thật khiến hầu tử cả kinh.
Giây phút trước, hầu tử hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Nữ Oa. Nhưng bây giờ, hầu tử lại cảm giác thấy đâu đâu cũng là Nữ Oa. Mỗi một giọt nước ở đây, mỗi tia hơi nước đều là nàng, linh lực ba động của nàng bố khắp mọi ngóc ngách quanh chỗ này!
Tệ hại hơn, bốn bề toàn là sương mù
Nếu bình thường, thấy không rõ kỳ thực cũng không sao cả, rốt cuộc hầu tử có thể dựa vào cảm giác đối với linh lực để đoán ra đối phương đang ở đâu, sớm một bước phát giác hướng công kích. Từ đó làm tốt chuẩn bị. Nhưng giờ linh lực của đối phương hiện khắp mọi nơi, đồng nghĩa với cảm giác của hầu tử gần như vô hiệu, chỉ có thể dựa vào đôi mắt mà nhìn, dựa vào lông tơ để cảm nhận khí lưu tuôn động khi đối phương hành động dẫn phát ra. Tiếc nuối, cảm giác khí lưu thường thường sẽ chậm một bước. Trong khi cận thân cách đấu cơ hồ không giúp ích được nhiều. Lại có vụ khí nồng nặc che đậy tầm nhìn, khiến cho phản ứng của hầu tử co rụt lại.
Đây là một loại thể nghiệm rất đáng sợ, nhìn đống bán xà nhân cơ hồ không chỗ không tại, lại không thấy được rõ ràng, da đầu hầu tử không khỏi tê rần.
Kịch chiến đã triển khai, hầu tử bắt đầu mệt mỏi ứng đối.
Giữa lúc hoảng loạn, hầu tử đành phải một lần tiếp một lần đánh nát đám bán xà nhân tiếp cận. Dần dần, hầu tử phát hiện một sự thực càng thêm đáng sợ -- nhữngbán xà nhân này có linh tính cực cao!
Chúng hơn hẳn phân thân tầm thường, chúng biết tìm kiếm góc chết của hầu tử, tiết tấu công kích chợt nhanh chợt chậm, lại không sợ chết, cũng không hề tiến công theo tiết tấu thống nhất, cứ một mực giằng co.
Đây là chuyện gì?
Loại chiến pháp này, hầu tử từng gặp qua, lúc kịch chiến với Trấn Nguyên Tử dưới Địa phủ. Đối phương dùng Địa Thư triệu hoán thạch nhân cũng có hiệu dụng tương tự. Nhưng đó nọ dù sao cũng là tá trợ lực lượng từ Địa Thư, Nữ Oa thì dựa vào cái gì mà có thể thao túng khôi lỗi chuẩn xác hơn cả Trấn Nguyên Tử thao túng thạch nhân? Chẳng lẽ trên tay nàng cũng có pháp khí như thế?
Hết cách, hầu tử không thể không đề thăng tốc độ tới cực hạn, một khi phát hiện, lập tức hủy diệt, tuyệt không cho đối phương có thời gian phản ứng . Nhưng làm vậy liền kéo theo một vấn đề khác – tốc độ tiêu hao linh lực cực nhanh!
- Chơi vui không?
- Có bản sự thì đi ra đường đường chính chính đánh một trận! Dùng đám này thế thân thì nghĩa lý gì?
- Vừa nãy là ai nói bản cung ngây thơ ấy nhỉ? Xem ra, ngươi còn ngây thơ hơn bản cung nhiều. Ha ha ha ha.
- Chó chết --!
Một tiếng gầm gào, hầu tử trùng trùng vung mạnh, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài, đánh nát một tên bán xà nhân, đồng thời nện sụp luôn cả tòa kiến trúc nơi xa.
- Ra tay nhẹ nhàng chút, tiết kiệm linh lực mà dùng.
Tiếng cười của Nữ Oa lại truyền đến:
- Linh lực ngươi mà cứ tung trào lãng phí như vậy, không chống được lâu đâu.
- Đùa! Chẳng lẽ ngươi có thể gượng được lâu hơn ta?
- Quên nói cho ngươi, bản cung có bí pháp, có thể tồn trữ linh lực dư thừa. Ngươi nói xem, bản cung có hai ngàn năm chưa xuất sơn, liệu linh lực sẽ ít hơn ngươi chăng?
Khóe mắt hầu tử thoáng giật nhẹ.
Hắn thực sự không tin tưởng có bí pháp nào đó có thể tồn trữ linh lực dư thừa, Trấn Nguyên Tử, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ba tên đại năng này, đương sơ chẳng phải đều bị mình dùng một viên Thất Xảo Di Vân Đan, với linh lực vô hạn hao cho đến chết?
Thân làm đại năng như Nữ Oa lại có bí pháp tồn trữ linh lực?
Nghe qua có vẻ khó tin, nhưng nhỡ là thật thì sao?
Trông thấy Huyền Trang đám người đích lúc, hầu tử không khỏi phải trong lòng một quý.
Nếu chỉ là một mình hắn thì cũng thôi, dù thua, Nữ Oa giết nổi hắn ư? Như Lai ép hắn dưới núi sáu trăm năm mươi năm mà còn vô dụng. Nhưng trước mắt còn kéo theo năm cục nợ, chỉ cần nhất thời không cẩn thận, đừng nói thua, dù là rơi xuống hạ phong, không khéo ra án mạng như chơi
Hết cách, hầu tử đành nhân cơ hội đằng không lên cao cao, ngay sau đó, trùng trùng một nện.
Vừa nện xuống, nguyên cả nóc nhà bị hắn nện sập, gạch ngói đổ nghiêng. Chính hắn và cả đám người Huyền Trang đang hôn mê đều bị hãm trong đại sảnh dưới chân.
Nhất thời, công kích ngừng lại.
Từng tên bán xà nhân cao thấp bất nhất bò rạp trên nửa bên nóc nhà còn lại, chúi mắt nhìn vào trong, không lâu lắm, đã tụ tập thành một đống chi chi chít chít.
- Sao vậy, tuyệt vọng rồi à? Kiến nghị của bản cung vẫn còn hiệu lực, chỉ cần
Lời còn chưa dứt, nguyên cả lầu chính nổ tung!
Hầu tử hóa thành cự nhân trăm trượng, từ trong đống phế khu của lầu chính từ từ đứng dậy, bảo hộ đám người Huyền Trang trước ngực.
Vừa đứng lên, hơi nước liền tiếp tục tràn khắp.
Trong cảnh hỗn loạn, đám bán xà nhân còn chưa bằng nửa phiến móng tay bị hắn đẩy nhẹ, liền trực hất tung đi.
- Cần con mẹ ngươi! Bằng chút trò mèo này mà đòi đánh bại lão tử, nằm mơ! Đợi thu xếp cho bọn họ xong, ngươi chờ đấy!
- Vậy ư?
Nữ Oa lại cười lên khanh khách.
Trong thủy khí vọt thăng dưới chân, từng tên bán xà nhân tấn tốc hóa thành lưỡi kiếm hình cung phi xạ tới, bố khắp trên người hầu tử.
Vết thương ngổn ngang, máu tươi đầm đìa!