Hầu tử phi tốc hạ xuống mặt đất, nhặt lên bình thuốc Thanh Tâm lưu lại, nhìn theo bóng lưng Thanh Tâm rời đi, nhất thời có phần ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ vừa nãy ta nói hơi quá đáng? Không đúng, trước kia còn nói qua những lời quá đáng hơn nữa, đây đâu phải lần đầu Sao đột nhiên cứ cảm thấy là lạ?
Nơi xa, lũ yêu đang ẩn nấp vẫn im lìm theo dõi.
Tiểu Thất trợn tròn mắt.
- Là Đại Thánh gia? Tiểu Hoa tỷ, đây là Đại Thánh gia?
Vừa quay đầu, hắn chợt phát hiện Thảo Tiểu Hoa cũng đang ngây dại.
Lời này vừa ra, tức thì, bảy tám con yêu quái tụ tập nơi đây đều đồng loạt quay sang nhìn Thảo Tiểu Hoa.
Tại trường, trừ tiểu Thất và Thảo Tiểu Hoa ra, không ai thấy qua dung mạo Đại Thánh gia. Mà dù có là tiểu Thất, nhiều năm như vậy rồi, sớm cũng đã mơ hồ không rõ.
Khác với yêu quái ở những nơi khác, bọn họ quá yếu ớt, yếu ớt đến nỗi chỉ cần nhất thời không cẩn thận liền có khả năng bị người khác thôn tính sạch sẽ. Cuộc sống nhiều năm qua khiến bọn họ học được cẩn thận, trước khi hoàn toàn xác định thân phận đối phương thì tuyệt không lộ diện.
Thời này khắc này, người duy nhất có thể nhận ra thân phận đối phương, chỉ còn mỗi Thảo Tiểu Hoa.
Nhưng mà, lúc này Thảo Tiểu Hoa cũng rối như tơ vò.
Nàng mở to hai mắt nhìn đăm đăm hầu tử trên sườn núi nơi xa, mồm môi há hốc, song nửa ngày vẫn không thốt được lời nào.
Nàng nhận ra hầu tử, có điều, thế gian này người thông hiểu thuật biến hóa thì nhiều nắm. Như quả vừa nãy Thanh Tâm không đi, có lẽ nàng sẽ phần nào tin tưởng Thanh Tâm chính là sư muội hầu tử, thật sự nhận ủy thác của hầu tử đến tìm nàng. Song “Đại Thánh gia” trước mắt này vừa tới, Thanh Tâm lại đi Liệu có trá hay không?
Tâm tư trong đầu hệt như đột nhiên bị đơ đi, không biết làm sao.
Thở phào một hơi thật dài, hầu tử thu bình thuốc vào trong lòng, rồi đặt nhẹ năm người đang hôn mê kia xuống.
Nữ Oa tùy thời có khả năng sẽ ra tay, hắn không có thời gian dư thừa để tự hỏi về phản ứng vừa rồi của Thanh Tâm là có ý gì.
Quay người. Hắn vẫy vẫy tay về hướng Thảo Tiểu Hoa, gầm nói:
- Ta đây, ta về rồi! Ta biết các ngươi ở chỗ này, nhanh nhanh đi ra! Có việc gấp!
-
- Xa như vậy vẫn có thể cảm giác được chúng ta? Liệu có Thật là Đại Thánh gia?
- Đúng là Đại Thánh gia! Nhất định không sai!
Không đợi Thảo Tiểu Hoa hạ lệnh, tiểu Thất và mấy tên yêu quái xung quanh đã hoan hô reo hò, xông thẳng ra ngoài, bỏ lại Thảo Tiểu Hoa một mình đứng đó, ngơ ngác mà nhìn.
Do dự hồi lâu. Cuối cùng nàng cũng nhấc chân lên, bước theo ra ngoài.
Thành lâu Nam Thiên môn.
Thái Bạch Kim Tinh từ ngoài cửa khom lưng vội vã tiến vào. Chắp tay nói:
- Lão thần, tham kiến bệ hạ.
- Miễn lễ.
Ngước nhìn Thái Bạch Kim Tinh một cái, Ngọc đế tựa hồ nhớ ra điều gì, thoáng điều chỉnh tình tự, nhẹ giọng nói:
- Ái khanh là lão thần tam triều, chuyện của Nữ Oa nương nương, chắc ngươi rõ ràng chứ?
Vừa nghe. Thái Bạch Kim Tinh hơi ngớ, khẽ đứng thẳng người lên, liếc sang hai bên, hồi lâu mới chắp tay thấp giọng nói:
- Bệ hạ muốn biết về phương diện nào?
- Toàn bộ.
- Toàn bộ, cái đó
- Làm sao, ngay cả trẫm cũng không thể biết?
Thái Bạch Kim Tinh lại nhìn chung quanh, rồi ngẩng đầu nhìn Ngọc đế, lúng túng cười cười.
Điện đường chìm trong thinh lặng.
Thấy thế, Ngọc đế khoát khoát tay nói:
- Những người còn lại, đi xuống trước đi.
- Dạ!
Đợi chúng văn thần võ tướng đi rồi, Thái Bạch Kim Tinh mới phất động tay áo, tiến lại gần. Khom người chắp tay nói:
- Bệ hạ, chuyện của Nữ Oa nương nương, thực sự không tiện thảo luận công khai, mong bệ hạ thứ lỗi.
- Ngày thường dù có chuyện gì húy kị không muốn để nhiều người bàn tán xôn xao, Lý Tĩnh cũng chỉ vung ra thuật cấm âm che chắn là được.
Ngọc đế lành lạnh nhìn Thái Bạch Kim Tinh một cái, hừ nói:
- Ngươi thì hay rồi, còn phải bình lui tả hữu.
- Bệ hạ. Sự có nặng nhẹ chậm gấp, không thể quơ đũa cả nắm.
Thái Bạch Kim Tinh cười cười, thấp giọng nói:
- Ngày thường, cùng lắm cũng chỉ là chuyện can hệ đến triều chính. Riêng chuyện của Nữ Oa nương nương lại liên lụy tới Tam Thanh, Như Lai. Nói thiếu một phần không có công, nói nhiều một phần lại có lỗi. Nếu bệ hạ đã muốn hỏi, thần lại không thể không nói, nhưng nói trước đại đình quảng chúng, dù cho thần mấy cái lá gan, thần cũng không dám.
Ngọc đế ý vị sâu xa nhìn Thái Bạch Kim Tinh một cái:
- Vậy ngươi nói xem, tu vị Nữ Oa nương nương, rốt cục đến đâu? Nàng có thể đánh bại con khỉ kia không?
- Tu vị Nữ Oa nương nương, là bán Thiên Đạo.
Nghe được lời này, Ngọc đế cười hừ một tiếng, nói:
- Thiên Đạo thì là Thiên Đạo, làm gì còn cái gọi là bán Thiên Đạo?
- Bệ hạ có điều không biết.
Thái Bạch Kim Tinh ho nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Cái này phải kể từ truyền thuyết Nữ Oa bổ thiên, đợi lão thần nói rõ tỉ mỉ
- Đại Thánh gia! Rốt cục ngài đã trở về! Chúng ta đợi bao lâu nay rồi!
Lúc này, quần tiểu yêu đã quỳ trước mặt hầu tử, ai nấy đều kích động đến nỗi ngao ngao khóc lớn, nước mắt lưng tròng.
- Trước khi gia gia chết, cứ một mực mong mỏi Đại Thánh gia. Hắn dặn dò chúng ta nhất định phải giữ lấy Hoa Quả Sơn, giữ đến ngày Đại Thánh gia trở về. Chỉ cần Đại Thánh gia về lại, Yêu tộc chúng ta nhất định sẽ trùng chấn tam giới! Đại Thánh gia, sau này ngài không đi nữa chứ?
Mũi hầu tử thoáng chua xót, nước mắt thiếu chút thì lăn ra.
- Vẫn chưa được, ta còn có sự tình trọng yếu cần làm.
- Đại Thánh gia, ngài sẽ trở về trùng kiến yêu quốc ư?
- Chắc chắn rồi, chờ ta tây hành thỉnh kinh xong, nhất định trở về. Mọi người chịu khó nhẫn nại thêm một đoạn thời gian, sẽ không lâu đâu. Chờ ta trở lại, trùng hiện phong quang Yêu tộc!
- Đại Thánh gia, ngài không được lừa chúng ta đâu đấy.
- Yên tâm, lừa ai cũng sẽ không lừa các ngươi!
- Đại Thánh gia nhất định sẽ không lừa chúng ta!
Tiểu Thất kéo chặt lấy tay hầu tử, lau nước mắt nước mũi, khóc kêu nói:
- Đương sơ Đại Thánh gia nói ra biển cầu đạo, tu thành sẽ trở về, sau cùng đúng thật là đã trở về. Đại Thánh gia nhất ngôn cửu đỉnh, lần này cũng tuyệt sẽ không lừa chúng ta! Vô luận là ai bắt nạt chúng ta, Đại Thánh gia đều sẽ giúp lấy lại công đạo!
- Đúng!
Toàn bộ yêu quái đều đồng thanh hô lên. Nhất thời, lại khóc càng thêm thảm thiết.
Nhiều năm vậy rồi, ai nấy đều sống như khất cái, lại vẫn một mực tử thủ này phiến thổ địa không có nổi một tấc cỏ này. Điều chúng đợi chẳng phải là ngày hôm nay ư?
- Ta chỉ sợ cái này, chỉ sợ cái này. Thế nên lần trước trở về mới không dám gặp các ngươi
Nói rồi, hầu tử cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra. Đám quân thần ôm lấy nhau, ngao ngao khóc rống.
Cứ thế giằng co một hồi lâu. Hầu tử mới lần lượt đỡ từng người đứng dậy.
Xa xa, Thảo Tiểu Hoa từng bước đi tới, khẽ khom lưng hành lễ, lại không hề mở miệng nói nửa lời.
Trong ánh mắt nhìn hầu tử, có một phần hớn hở, nhưng càng nhiều lại vẫn là cảnh dịch.
Buông tay tiểu Thất ra, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Sao vậy? Thấy ta trở về. Ngươi không vui?
- Tiểu Hoa không dám.
Tiểu Thất ở bên thấy không khí có vẻ không đúng. Vội giải thích nói:
- Đại Thánh gia, ngài chớ hiểu lầm. Ngài trở về, Tiểu Hoa tỷ nhất định vui lắm. Từ lúc có lời đồn nói ngươi đã thoát khỏi tay Phật Môn, nàng Nàng mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, ngày nào cũng như ngày nào, sao có thể không vui cho được? Chắc là cao hứng quá, nên mới
- Câm mồm.
Thảo Tiểu Hoa lành lạnh vung ra hai từ. Tiểu Thất một bụng đầy biện giải tức thì nuốt xuống, ý cười trên mặt cũng khẽ thu lại. Mắt đăm đăm nhìn Thảo Tiểu Hoa.
Thảo Tiểu Hoa thoáng cúi đầu, tròng mắt vẫn nhìn đăm đăm mặt đất trống trơn trước người hầu tử, im lìm đứng đó, lành lạnh nói:
- Nếu ngài đã tự xưng là Đại Thánh gia, vậy chắc trước phải chứng minh gì đó mới được chứ?
Vừa nghe lời này, không chỉ tiểu Thất, biểu tình trên mặt toàn bộ đám yêu quái còn lại cũng đều cứng đờ, ai nấy im thin thít, khẽ rụt trở về, cảnh giác nhìn hầu tử. Tâm tạng ai nấy như chực nhảy bật ra ngoài.
Nếu Đại Thánh gia này là giả. Vậy Phải làm thế nào?
- Chứng minh sao đây?
Hầu tử không khỏi nhíu mày.
- Tín vật, hoặc, một ít chuyện mà chỉ Đại Thánh gia mới biết. Tỷ như, ti chức từng đảm nhiệm chức nào ở Hoa Quả Sơn, chủ quản chuyện gì, đã từng có quan hệ tốt với ai.
Nói xong. Thảo Tiểu Hoa lại lạnh lùng bổ sung:
- Đại Thánh gia đừng trách ti chức vô lễ. Nhân tâm hiểm ác, ti chức không thể không đề phòng.
Hầu tử lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, xoa eo, nghiêng đầu nhìn Thảo Tiểu Hoatừ trên xuống dưới một lượt.
- Sao vậy? Không chứng minh được ư?
Hầu tử tức thì cười ra tiếng, thở dài nói:
- Trước kia không nhận ra giới tâm ngươi nặng vậy, chẳng qua, cũng là chuyện tốt. Mấy năm nay ngươi khổ cực rồi.
Lắc lư Kim Cô bổng trong tay, biến lớn rồi lại rụt nhỏ, hầu tử nhẹ giọng nói:
- Đây là Kim Cô bổng, chắc ngươi nhận ra được. Đương nhiên, cái đó tam giới đều biết, muốn tạo ra một thứ tương tự cũng không khó. Cũng không chứng minh được gì. Để ta lấy ra thứ tương đối ít người biết.
Vừa nói hắn vừa lấy xuống Kim Cương trác trên cổ tay, lắc lư:
- Đây, đây là Kim Cương trác của Phong Linh, ta một mực giữ lại. Có thể lớn có thể nhỏ, chẳng qua thời gian lâu rồi, giờ càng lúc càng không dùng được. Lúc bị áp dưới núi ta chỉ giữ lại được hai thứ này, mấy thứ khác tỷ như tín vật hoặc lệnh bài, sớm đã mất hết.
Đeo lại Kim Cương trác lên cổ tay, hầu tử vươn tay gãi gãi đầu nói tiếp:
- Tiếp theo là hồi đáp câu hỏi của ngươi. Chức vụ trước kia của ngươi là tổng quản nội vụ Tề Thiên cung, mọi chuyện liên quan đến nội vụ đều do ngươi quản, mỗi lần ta muốn lĩnh thứ gì đó đều phải tìm ngươi. Ngươi có quan hệ không tốt với ai thì ta không biết, chẳng qua quan hệ giữa ngươi với Dương Thiền và Phong Linh thì đều không sai, cái đó ta biết. À đúng, ngươi cũng khá là thân thiết với Bạch Quyên.
Nghe xong lời này, nhãn thần Thảo Tiểu Hoa dần trở nên phức tạp, đôi hàng mi không ngừng co giật. Hồi lâu, nàng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Có một lần ngài tự thân ra tay tiễu một nhóm yêu quái, đoạt Liễu Tuệ tuyền. Đầu mục của nhóm yêu quái kia là ai?
- Tông Hùng tinh.
- Buổi tối hôm đó, ngươi gặp ta ở đâu?
- Trước thác nước Thủy Liêm động.
- Ngày đó trừ ngươi và ta ra, còn có ai ở trước thác nước?
Hầu tử hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt nói:
- Dĩ Tố. Nàng tới tìm ta có việc.
Không còn chút nào hoài nghi, Thảo Tiểu Hoa cười lên, nước mắt trào ra như đê vỡ, vội khom lưng nói:
- Ti chức tham kiến Đại Thánh gia!
Đám yêu quái quanh đó giờ mới yên tâm, tề thanh hoan hô.
- Mau đứng lên đi.
Hầu tử bước nhanh lên trước, đỡ Thảo Tiểu Hoa dậy, nhẹ giọng nói:
- Mấy người bọn họ bị trúng độc, ta cần giọt sương ngưng kết trên chân thân của ngươi để giải.
- Giải độc?
Vừa nghe, Thảo Tiểu Hoa tức thì cứng lại, do dự một lúc rồi mới hỏi:
- Đại Thánh gia, ti chức dám hỏi một câu Độc, là ai hạ?