Trong tầng mây mù nhàn nhạt, lờ mờ thấy được rất nhiều binh tướng thiết giáp leng keng lui tới không ngừng.
Từng mũi binh qua sáng lên hàn ý.
Chỉ mất chút thời gian ngắn ngủi, Nam Thiên môn đã từ trạng thái cởi mở biến thành nghiêm phòng như thùng sắt, thần kinh chúng nhân đều banh đến cực trí.
- Nữ Oa nương nương và con khỉ kia, rốt cục vì sao lại đánh nhau?
Trong thành lâu Nam Thiên môn, Ngọc đế đỡ lấy bàn án cắn răng hỏi:
- Việc này cuối cùng liên lụy đến mấy phương, liệu có can hệ gì đến nhân viên Thiên Đình chúng ta không?
Đám thiên tướng tại trường ngơ ngác nhìn nhau.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Lý Tĩnh thấp giọng nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần không biết.
- Không biết Chẳng phải đã tung thám báo ra dò xét rồi ư?
- Thực lực hai người kia đều cực cường hoành, khó mà tiếp cận. Muốn tra rõ mấu chốt sự tình, không phải nhất thời khó mà làm được. Bởi vậy Đến nay vẫn chưa có hồi báo.
Lời tới chỗ này, Lý Tĩnh không nói gì thêm, chỉ khẽ nâng mí mắt nhìn Ngọc đế.
Những người còn lại trong thành lâu đều cúi đầu, cẩn thận ngước mắt nhìn Ngọc đế.
Thời này khắc này, Ngọc đế sớm đã ở trong trạng thái cực lo âu.
Hắn khi thì vươn tay bóp huyệt thái dương nhắm mắt dưỡng thần, khi thì đỡ lấy mặt bàn cau mày lại, khi thì bất an nhìn ra ngoài Nam Thiên môn, đi tới đi lui quanh bàn dài. Thỉnh thoảng còn vươn tay lật xem xấp điệp báo sớm đã xem qua không biết bao lần trên mặt bàn, như thể muốn thuộc lòng hết nội dung trong đó.
Ánh mắt cứ mãi phiêu hốt, từ đầu đến đuôi không nhìn chúng tướng trước người lấy một lần.
Đường đường là Ngọc đế quân lâm tam giới. Nhưng cứ gặp chuyện đụng đến con khỉ kia lại biến thành bộ dạng này, hắn làm sao còn dũng khí đối mặt thuộc hạ?
Hồi lâu, Ngọc đế cắn răng thấp giọng hỏi:
- Đã phái người thông báo sự thể cho Tam Thanh chưa?
- Phái người đi rồi, nhưng Tam Thanh đều đóng cửa không ra. Không thấy, cũng không nhận điệp báo.
Ngọc đế thiếu chút thì quăng đi tấu chương trong tay. Thật không dễ dàng mới bình tĩnh được, chỉ biết ngồi xuống nhắm nghiền mắt lại.
Thời này khắc này, hắn thực sự chỉ muốn chết quách cho xong.
Vì sao mỗi lần gặp chuyện, Tam Thanh ngày thường vẫn làm kẻ bảo hộ cho Thiên Đình lại đều bỏ mặc, không nghe không hỏi? Nếu Thiên Đình không đáng để giữ gìn như vậy, vì sao còn bắt vô số người như mình ngày đêm dày vò đến tận bây giờ?
Cái ghế Ngọc đế này, ngồi còn hơn ngồi châm nỉ!
Trầm mặc hồi lâu, Ngọc đế đành chớp chớp mắt, gần như đành chịu quay sang hỏi:
- Thế yêu hầu kia… Lần này chúng ta có đắc tội gì với hắn không?
- Hồi bẩm bệ hạ, quanh địa vực phụ cận chiến trường, Thiên Đình không hề cài cắm sơn thần thổ địa, cũng cực ít khi phái ra Tuần Thiên tướng tuần tra. Nếu không bởi chiến đấu gây ra động tĩnh quá lớn, sợ là đến nay bên ta vẫn hoàn toàn chưa biết. Cho nên, khả năng nhân viên bên ta liên lụy trong đó, đắc tội yêu hầu…. Rất nhỏ.
- Như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện, thì chỉ có thể ra ở trên người Nữ Oa nương nương. Tu vị nàng thế nào?
- Bệ hạ, khi thần còn chưa lên trời nhậm chức, Nữ Oa nương nương đã bế quan. Về chuyện của nàng, thần Quả thật không biết.
- Trong thư khố Thiên Đình không có ghi chép ư?
- Không có. Nếu muốn biết, sợ rằng phải hỏi lão nhân (người già, tư lịch sâu) của Thiên Đình mới được.
Ngọc đế cắn răng, rất chặt nắm tay, đưa mắt nhìn ra ngoài Nam Thiên môn.
Đúng lúc này, một tên thiên binh vội vã tiến vào. Khuỵu gối xuống đất.
- Khải bẩm bệ hạ, nhận được tin báo từ hạ giới. Yêu hầu kia chính đang đi về hướng đông, Nữ Oa nương nương Có vẻ cũng đi theo.
- Có vẻ?
Ngọc đế sửng sốt, lệ thanh hỏi:
- Phải thì là phải, không phải thì là không phải, sao lại “có vẻ cũng đi theo”?
Bị hỏi như vậy, thiên binh thoáng sửng sờ. Đành ngước mắt nhìn Lý Tĩnh cầu trợ.
Hết cách, Lý Tĩnh khoát tay ra hiệu cho thiên binh lui xuống, tự mình vội bước lên một bước, chắp tay nói:
- Bệ hạ, Nữ Oa nương nương quỷ dị khó lường, trong chiến bao trước kia, thậm chí nàng chưa từng hiện ra chân thân. Hạ giới bẩm báo như thế, khả năng là vì cẩn thận.
Nói xong, Lý Tĩnh lại thấp thỏm ngước nhìn Ngọc đế.
Nhưng mà, lúc này tâm tư Ngọc đế sớm đã không còn để ý tới vấn đề kia.
Hắn một tay đỡ lấy mặt bàn, nhắm mắt nhíu mày, khi thì trợn tròn hai mắt, không lâu liền lần nữa nhắm lại, cứ thế lặp lại mấy lần, có vẻ đang băn khoăn lung lắm. Hồi lâu, hắn mới thì thào nói:
- Yêu hầu hướng đông, nàng cũng hướng đông. Đây là đang truy kích? Bọn họ liệu có Đuổi bắt một hồi, cuối cùng chạy lên Nam Thiên môn? Năm đó hầu tử gây sự cũng như thế, náo trên trời dưới đất một trận, đến sau liền chỉ hướng Nam Thiên môn
Lý Tĩnh chớp chớp mắt không dám lên tiếng.
Hồi lâu, Ngọc đế hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Rốt cục thì tu vị Nữ Oa nương nương là bao nhiêu?
Khóe môi Lý Tĩnh lập tức giật nhẹ.
Vấn đề này mới vừa hỏi qua, giờ lại hỏi nữa
Hết cách, đồng thời ngại ở quan hệ quân thần, Lý Tĩnh đành cắn răng đáp nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, thần không biết
- Đừng không biết nữa, cái này không biết cái kia cũng không biết!
Ngọc đế trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án, giận nói:
- Ngay cả sự tình cơ bản nhất đều không biết, trẫm còn muốn Tuần Thiên Phủ, muốn Nam Thiên môn làm cái gì? Nhỡ bọn họ thật đánh tới Nam Thiên môn, biết lấy gì ra chống đỡ? Hả? Ngươi nói trẫm nghe, ngươi có lương sách nào, đối phó thế cục hiện tại!
- Bệ hạ giáo huấn phải lắm!
Lý Tĩnh vội lau mồ hôi trên trán, chắp tay nói:
- Thần đi tra ngay!
Nói xong, Lý Tĩnh tấn tốc lùi ra sau hai bước, xoay người liền đi. Trước khi rời đi, còn khe khẽ đánh mắt cho Na Tra ở bên.
Thấy thế, Na Tra cũng vội vàng hành lễ với Ngọc đế, nói:
- Bệ hạ, thời gian cấp bách, thần đột nhiên nhớ ra phòng ngự ở khu bắc tựa hồ còn hơi mỏng, thần muốn
- Đi đi đi đi.
Ngọc đế chán ngán phất tay.
Gật gật đầu, Na Tra cũng lùi ra sau hai bước, xoay người liền đi.
Vừa bước ra cửa lớn, hắn khe khẽ liếc nhìn đằng sau, miệng lầu bầu:
- Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái rắm. Kẻ có thể đuổi hầu tử chạy cùng trời cuối đất, Thiên Đình đối phó nổi chắc? Trừ núp sau Nam Thiên môn, thì còn làm gì được nữa? Với chút binh lực này, phòng cũng chỉ phòng được đến đó mà thôi.
Ngẩng đầu, Na Tra vừa khéo trông thấy Lý Tĩnh đang đứng trước cửa chờ mình, không khỏi sửng sốt.
Lý Tĩnh nhìn Na Tra lành lạnh nói:
- Đừng có nhiều lời.
Na Tra vội rụt cổ:
- Phụ thân giáo huấn phải lắm
Quay người. Hai người chậm rãi đi tới nơi xa.
- Bệ hạ hiện tại có hơi khác với bệ hạ trước kia, gặp tình cảnh như này, tốt nhất là đừng đứng trên triều đường.
- Hài nhi biết rồi
Đúng lúc này, một vị khanh gia nơi không xa sau lưng chợt cao giọng thét to:
- Khải bẩm bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh lên điện --!
Hoa Quả Sơn.
Trong động phủ u ám. Một ngọn đèn lẻ loi sáng lên lấp lánh.
Thảo Tiểu Hoa chính đang đau đầu đối mặt với chồng sách chất cao như núi.
Hơn sáu trăm năm trước, yêu quốc Hoa Quả Sơn so với quốc gia nhân loại bình thường kỳ thực không hề lớn. Tính đi tính lại chỉ mới có sáu bảy trăm vạn con dân. Kể ra, chỉ gần gần là trung đẳng mà thôi. Nhưng khác với quốc gia nhân loại, trong 10 người nhân loại chưa chắc đã tìm nổi một người biết chữ, trong khi yêu quốc Hoa Quả Sơn đương sơ lại cơ hồ mỗi một con yêu quái đều có thể đọc sách tập viết.
Sự khác biệt này dẫn tới Hoa Quả Sơn có một số lượng sách vở còn phong phú hơn cả Thiên Đình, dù đến sau yêu quốc phúc diệt. Thì số thư tịch di lưu lại cũng vẫn là một con số trên trời.
Thứ đó có thể để mất được không?
Khẳng định là không được. Ở trong kia, ghi chép hầu như hết thảy những gì can quan tới Hoa Quả Sơn. Theo như huấn thị mà hầu tử lưu lại, cái gì cũng có thể mất, chỉ riêng không thể để mất thư tịch. Bởi vì đó là truyền thừa. Chỉ cần thứ này còn giữ được, bất luận Yêu tộc gặp phải tuyệt cảnh đến đâu, thì vẫn còn hi vọng phục hưng.
Thảo Tiểu Hoa không biết thời gian, địa điểm, dụng ý khi hầu tử nói những lời này. Chẳng qua, làm tổng quản nội vụ Tề Thiên cung. Nàng có nghĩa vụ giữ gìn nó.
Một con Bạch Thỏ tinh nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hoa tỷ, hay là để chúng ta làm cho. Chỉ là chuyển ra phơi khô, rồi sắp đặt lại như cũ thôi mà. Cái đó chúng ta làm được.
Lắc lắc đầu, Thảo Tiểu Hoa nhẹ giọng thán nói:
- Chỉ với các ngươi ta không yên tâm. Quên đi, cũng không phải lần đầu tiên.
- Dạ.
Muốn bảo tồn một quyển thư tịch không khó, muốn chỉnh lý mười quyển thư tịch cũng không khó, nhưng muốn định kỳ chỉnh lý nguyên hai mươi tàng thư khố, rồi kiểm tra kỹ từng bản một, vậy thì không hề dễ dàng. Chỉ riêng mỗi ngày cần cù không mệt làm chuyện này, muốn làm xong, thời gian e rằng không ít.
Ngay khi Thảo Tiểu Hoa đang chỉ huy mấy tên tiểu yêu dời thư tịch ra ngoài, tiểu Thất đột nhiên từ ngoài động xông vào, vội vàng chạy đến trước mặt Thảo Tiểu Hoa.
- Không hay! Tiểu Hoa tỷ, nữ nhân lần trước tự xưng là sư muội của Đại Thánh gia lại tới!
- Hả?
- Đang ồn ào bên ngoài, nói muốn gặp ngươi!
Nói rồi, tiểu Thất kéo lấy tay Thảo Tiểu Hoa chạy ra ngoài động phủ.
- Thảo Tiểu Hoa --! Ngươi mau ra đây! Có việc gấp! Rất gấp, là Đại Thánh gia của các ngươi nhờ ta tới tìm!
Lướt trên mảnh đất hoang vu của Hoa Quả Sơn. Thanh Tâm giống như ruồi nhặng bay loạn khắp nơi.
Trong chồng loạn thạch cách đó một dặm, Thảo Tiểu đứng ở xa xa quan sát nàng.
- Tiểu Hoa tỷ, có cần phái người ra nói chuyện với nàng?
- Không!
Thảo Tiểu Hoa nhìn đăm đăm Thanh Tâm phía đằng xa, lắc đầu nói:
- Tạm thời khoan khinh cử vọng động. Nếu có người không cẩn thận rơi vào tay nàng, khi ấy liền phiền toái. Dặn dò mọi người tránh đi.
- Dạ!
Vòng quanh mấy lượt, Thanh Tâm đành phải ngưng lại, lấy ra ngọc giản liên hệ hầu tử, đưa lên môi.
- Ta đến Hoa Quả Sơn rồi, nhưng mà Thảo Tiểu Hoa không chịu đi ra.
- Ngươi nói với nàng là ta nhờ ngươi đến tìm, ngươi là sư muội của ta.
- Ta nói rồi, nhưng nàng vẫn không chịu đi ra.
- Sao thế được Chẳng lẽ nàng không có mặt tại Hoa Quả Sơn?
- Cái đó
Thanh Tâm ấp a ấp úng nói:
- Lần trước ta đánh qua với nàng một trận…
- Gì?
Hầu tử lập tức sửng sờ.
- Khi đó ta còn chưa biết gì cả, cho nên mới đánh Ta thật sự không cố ý, thật sự
Trầm mặc hồi lâu, đầu bên kia ngọc giản, hầu tử lành lạnh hỏi:
- Lần trước ngươi chạy đến Hoa Quả Sơn, rốt cục đã làm những gì?
- Ta Ta không làm gì hết.
- Không làm gì hết?
Hai hàng lông mày Thanh Tâm nhăn lại đến nỗi tưởng vắt được ra nước, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn trong cổ họng, không dám nói, không thể nói. Hết cách, nàng chỉ biết ấp a ấp úng nói:
- Hay là Ngươi nói cho ta ám hiệu hay thứ gì đó đặc hữu của Hoa Quả Sơn?
- Không cần, ta sắp đến rồi.
- Đến giờ ngươi vẫn không tin ta?
- Ta cảm thấy so với ngươi, ta càng tín nhiệm Thảo Tiểu Hoa.
Nói xong, hầu tử trực tiếp cắt đứt liên hệ.
Vô thanh vô tức.
Thanh Tâm ngơ ngác nắm lấy ngọc giản, treo mình giữa trời, nhất thời, trong lòng đắng chát.
Hồi lâu, nàng khẽ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Không tín nhiệm cũng tốt, không tín nhiệm Sau này, chắc sẽ không vướng bận gì nữa.
Nàng vĩnh viễn không quên được trong trái tim mổ ra kia không tìm thấy “ái tình”, vĩnh viễn không quên được nụ hoa duy nhất từng tồn tại của hầu tử trên Nguyệt Thụ.
Hai đời vướng víu, trả ra hết thảy, đến cuối cùng chẳng qua chỉ đổi về sự thương xót nửa vời.
Xa xa, thân ảnh hầu tử dần hiện lên, càng lúc càng gần.
Nàng chậm rãi hạ xuống một nơi sườn núi, đưa ngọc giản lên môi, nhẹ giọng nói:
- Đã có giải dược, nhưng mà phải cần thêm thuốc dẫn. Chính là hạt sương đọng lại trên nguyên hình của Thảo Tiểu Hoa. Chỉ cần nhỏ nó vào trong giải dược, uống vào là xong.
Thả bình thuốc trên tảng đá. Ngay một khắc trước khi hầu tử đến nơi, nàng đằng không mà lên, xoay người rời đi.
Nếu sớm đã biết tiến thêm một bước là vực sâu, không bằng, đời này dừng lại ở đây thôi.