Quan trọng hơn chính là, phiến lá xanh kia Khô héo.
Đến nay Nữ Oa vẫn nhớ như in tình cảnh ấy, mỗi khi nhớ lại, trái tim nàng như muốn vỡ vụn.
Đó chỉ là một mảnh lá cây, nhưng đó cũng là sinh mạng mà nàng dùng trọn tâm huyết sáng tạo ra, là hài tử của nàng, là tất cả của nàng.
Vì cứu vãn nó, nàng từng quỳ trước cửa Thái Thượng Lão Quân, quỳ trước cửa Nguyên Thủy Thiên Tôn, quỳ trước cửa Thông Thiên giáo chủ, quỳ trước cửa Trấn Nguyên Tử, quỳ trước cửa Tu Bồ Đề
Nàng chỉ muốn cầu bọn họ cứu hài tử của mình.
Nhưng tịnh không ai ra tay, bởi vì trong mắt đại năng, điều Nữ Oa đang làm, chẳng qua là dã tràng xe cát.
Thân làm mẫu thân, Nữ Oa chỉ biết giương mắt nhìn phiến lá khô héo từng chút từng chút một, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Trong khoảng thời gian tăm tối ấy, Tu Bồ Đề là bằng hữu duy nhất của nàng, song hắn cũng tịnh không đồng ý. Hắn khổ tâm khuyên nhủ, nói:
- Thiên địa giống như lao tù, nguồn lực, không gian, hay bất cứ thứ gì trong lao tù này cũng đều có hạn. Sinh mạng đã tồn tại ý thức không hề chỉ có mỗi ngươi ta, sau này, sẽ xuất hiện càng nhiều. So với hao phí thời gian đi làm loại chuyện không chút ý nghĩa đó, không bằng chuyên tâm nghiên cứu, đề thăng tu vị, để không bị đào thải. Bằng không, dù sau này có được thành quả tốt đẹp đến mấy, cuối cùng rồi sẽ bị cướp đi.
- Không cướp được, chúng là “hài tử” của ta, “hài tử”, sao có thể nói cướp là cướp?
Thân làm mẫu thân đầu tiên giữa thiên địa, Nữ Oa đưa ra một câu trả lời khiến cho Tu Bồ Đề lúc đương thời không cách nào hiểu được:
- Chẳng lẽ chúng sẽ nhẫn tâm bỏ lại mẫu thân của mình?
Cuối cùng. Tu Bồ Đề phất tay áo mà đi.
Không ai có thể hiểu được trái tim của người làm “mẫu thân”, bởi vì nàng là “mẫu thân” duy nhất giữa thiên địa. Nhưng thế thì đã sao? Nữ Oa vẫn cứ chuyện ta ta làm.
Chỉ cần sau này hài tử có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, vậy là đủ rồi, đây là ký thác duy nhất, mong mỏi duy nhất trong lòng nàng.
Nàng khẽ cười nói với chính mình:
- Hôm nay ta không vứt bỏ bọn họ. Bởi vậy, tương lai, bọn họ cũng nhất định sẽ không buông bỏ ta. Bởi vì ta là mẫu thân của bọn họ.
Phiến lá khô héo, hết thảy về lại nguyên điểm.
Từ lúc đó, nàng bắt đầu rót vào tinh huyết bản thân trong mỗi lần thí nghiệm, trả ra hết thảy yêu thương, hi vọng có thể cho “hài tử” đản sinh ra tăng thêm một phần sinh mệnh lực. Điều này trực tiếp dẫn tới tu vị của nàng khó mà tiến thêm mảy may trong một đoạn thời gian rất dài, bài vị trong hàng ngũ đại năng càng lúc càng thấp. Thậm chí đã đến mép biên bị đào thải, trở thành trò cười cho chúng nhân.
Nháy mắt, lại năm ngàn năm quang âm qua đi.
Trời không phụ người có tâm, gốc cỏ nhỏ đầu tiên giữa thiên địa chính thức đản sinh, một sinh mạng do tự tay đại năng sáng tạo ra.
Nàng trồng nó trong Thủy Liêm động Hoa Quả Sơn, đặt tên cho nó là “Thảo Tiểu Hoa”, hi vọng ngày nào đó có thể ra hoa kết trái. Mỗi ngày nàng đều nói chuyện với nó. Kể về nỗi xót lòng của mình, nói về phiền não trong thâm tâm, nói về mộng tưởng. Từ đó về sau không còn cô đơn nữa.
Bài vị càng ngày càng thấp, đã luân lạc thành đại năng tam lưu, nếu không phải nhờ hảo hữu ngày xưa là Tu Bồ Đề chiếu cố, có lẽ thọ mệnh nàng sớm đã đi tới điểm cuối.
Nhưng, thực lực có thật trọng yếu như vậy không?
Nữ Oa cảm thấy, không có điều gì quan trọng hơn gốc cỏ nhỏ của nàng.
Ngày từng ngày qua đi, cỏ nhỏ dần lớn lên, bởi vì đã có kinh nghiệm thành công, Nữ Oa sáng tạo sinh linh càng lúc càng hoàn thiện. Lần lượt từng chủng tộc đản sinh trên phiến thổ địa này.
Cuối cùng. Chúng bắt đầu dẫn tới sự chú ý của các đại năng đỉnh cấp.
Lúc này, đại bộ phận đại năng tồn tại từ thủa Sáng Thế đều đã đi tới điểm chung kết của thọ mệnh, tốc độ sản sinh sinh mạng tự nhiên giữa thiên địa rõ ràng chậm hơn ý liệu của bọn họ rất nhiều. Trong khi các đại năng còn sống sót đã đi vào tầng thứ mà tu vị khó có tiến triển.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với Nữ Oa:
- Chúng ta nghĩ lại rồi, thế giới này đúng thực quá đơn điệu. Thế nên, ngươi đúng. Chúng ta tính toán tham dự vào kế hoạch của ngươi.
Ngày đó, Nữ Oa cười tươi như hoa. Vui sướng vô cùng.
Người ra đời chưa sâu như nàng mở rộng hai tay, tiếp thụ trợ giúp từ đại năng khác, vì có thể mau chóng hoàn thành mộng tưởng, nàng truyền thụ ra hết kinh nghiệm mà mình mò mẫm bao năm qua.
Có lẽ đó là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời nàng.
Được sự tương trợ đắc lực từ các đại năng, sự tình bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh diễn hóa theo hướng mà nàng hi vọng, mỗi ngày đều có sinh vật mới xuất hiện.
Dưới ánh mặt trời, Nữ Oa cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên ấm áp vô cùng. Nàng vui sướng chứng kiến sinh linh trên thế giới ngày càng phong phú, nhìn đám “hài tử” của mình dần trưởng thành. Nàng cho rằng giấc mộng của mình rất nhanh sẽ thành hiện thực, có điều, vận mệnh lại đùa bỡn với nàng.
Khoảng khắc mà mộng tưởng sắp thành, lại vĩnh viễn ngừng lại
Một ngày, nàng phát hiện “nhân loại”, chủng tộc bảo bối nhất của nàng đã học được ích kỷ và lừa gạt.
- Đến cùng là ai đã dạy cho bọn họ?
Không ai trả lời, tất cả đại năng đều trầm mặc. Ánh mắt lại như muốn nói với Nữ Oa:
- Chẳng phải bọn họ vốn nên phải hiểu những điều kia?
Đúng vậy, bọn họ tham dự vào hoạt động sáng tạo sinh linh, lại đều có mục đích khác hẳn với mục đích của Nữ Oa.
Thế giới phong phú đa dạng nghe qua thì có vẻ rất đẹp, nhưng khi thế giới càng lúc càng chen chúc, linh khí càng lúc càng hi bạc, chúng đại năng bắt đầu hối hận. Bọn họ hi vọng có một loại sinh linh có thể thay bọn họ khắc chế hết thảy sinh linh khác trên cái thế gian này, mà loại sinh linh đó, lại tất phải hao tổn, không đến nỗi trưởng thành đến nỗi siêu ra tầm khống chế.
Nhân loại, trở thành lựa chọn số một.
Tam Thanh liên hợp lại, thành lập Thiên Đình, chế tạo Địa phủ, cấp cho tất cả sinh linh một vòng tròn, vĩnh viễn tù cấm lại trong luân hồi. Bọn họ tuyển định nhân loại làm đối tượng chấp hành Thiên Đạo, hạn chế Yêu tộc phồn diễn, lại phóng đại các loại tình tự cực đoan, để nhân loại tàn sát, tranh đấu với nhau, không bao giờ có thể siêu ra nắm giữ.
Nữ Oa điên rồi, nhưng nàng có thể làm gì đây?
Tư chất nàng cực tốt, nhưng nàng đã hao phí quá nhiều thời gian, tu vị trượt xuống một đoạn lớn. Không có thực lực, nàng căn bản không cách nào ảnh hưởng được tới quyết định của Tam Thanh.
Nàng chỉ có thể lôi kéo Tu Bồ Đề. Lấy thân phận của một mẫu thân đứng ngoài Nam Thiên môn mở miệng mắng to, đáng tiếc, tịnh không ai để ý nàng.
- Ta sớm đã nói rồi, tu vị không đủ, thứ tốt đẹp đến mấy. Cũng sẽ bị cướp đoạt.
- Không! Chúng là “hài tử” của ta, không ai có thể cướp đi được!
Thực tế chứng minh, Nữ Oa sai rồi.
Mẫu thân nguyện ý vĩnh viễn bảo hộ hài tử dưới đôi cánh của mình, hài tử, lại chưa hẳn lĩnh tình của mẫu thân.
Lúc nàng đi tới nhân gian, chỉ thấy được cảnh máu chảy đầu rơi.
Sớm không còn ai để ý tới nàng
Cái khắc nàng chứng kiến chiến tranh của nhân loại nhuộm hồng nguyên cả thảo nguyên, nàng cuối cùng hiểu ra. Nàng đã vĩnh viễn mất đi “hài tử” của mình. Trừ cái hư danh ra, không còn gì cả.
Khắc ấy, nước mắt mạn qua vành mắt. Nàng tuyệt vọng kêu khóc, nhưng không ai đáp lại. Cuối cùng, chỉ còn biết giam mình trong động phủ.
Nhưng tin tức bất hạnh vẫn cứ không ngừng truyền đến.
Có chút sự tình, một khi bắt đầu, liền không cách nào kết thúc. Cả thảy tam giới đã sa vào trong vũng bùn mà ngay cả Tam Thanh cũng không khống chế được.
Nàng nhắm mắt, che tai, trái tim hao mòn, không nhìn, không nghe, không nghĩ. Nhưng nàng lại nhịn không được
Cuối cùng, trong nhân loại nàng phát hiện ra một người đủ để cải biến thế cục tam giới – Thích Già Ma Ni.
- Nếu ta không còn phản đối chuyện bọn họ đang làm, ngươi có thể giúp ta đi nói chuyện với Tam Thanh, để ta tham dự vào trong Thiên Đình không?
- Vì sao?
Tu Bồ Đề hỏi ngược lại.
- Hài tử kia, cần có người bảo giá hộ tống cho hắn.
Nữ Oa chỉ vào Thích Già Ma Ni trong đám đông nhân loại, nói.
Đúng vậy. Nàng đầu hàng, vứt bỏ tôn nghiêm và mặt mũi. Vì đoạt về hài tử, nàng nguyện ý hi sinh hết thảy mọi thứ, thậm chí là ném bỏ cũng không tiếc.
- Chúng ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi, nhưng, ngươi phải nhớ kỹ những lời ngươi nói.
Đây là hồi đáp mà Tam Thanh dành cho nàng.
Tiếp đó, là quá trình thủ hộ dằng dặc cả ngàn năm.
Thích Già Ma Ni nói muốn có mây. Liền có vân từ phương xa bay tới.
Thích Già Ma Ni nói muốn có mưa, liền có mưa từ thiên không hàng lâm.
Thích Già Ma Ni nói muốn có gió, liền có gió mát thổi nhẹ trên đại địa
Tu vị Thích Già Ma Ni dần dần đề cao.
Nữ Oa sử dụng toàn bộ hết thảy lực lượng mà nàng có thể sử dụng, để che gió che mưa cho Thích Già Ma Ni. Nàng chờ đợi “hài tử” kia trưởng thành, đi cứu vãn những hài tử khác.
Nhưng, sự tình lần nữa phát triển vượt ngoài ý liệu.
- Vạn ban (hết thảy) đều là khổ, sao không thả xuống?
Thích Già Ma Ni chứng đạo, trở thành tồn tại sánh ngang với Lão Quân, nhưng dưới sự điểm hóa của Lão Quân, lại chứng ra “Vô Ngã”, thành Phật tổ.
Khắc đó, thế giới của Nữ Oa vỡ thành phấn mạt.
Do thất bại trong trường đánh cờ kia, Nữ Oa bị bác đoạt quyền lực can dự nhân gian cũng như thần chức tại Thiên Đình, lưu đày ở Hoa Quả Sơn.
Trong tuyệt lộ, nữ nhân bị đoạt đi “hài tử” triệt để điên cuồng.
Không có một “mẫu thân” nào sẽ cam tâm tình nguyện vứt bỏ hài tử của mình, Nữ Oa cũng vậy.
Nàng hận thấu Tam Thanh, hận thấu Như Lai, kẻ được ký thác kỳ vọng cuối cùng lại vứt bỏ, hận thấu hết thảy những kẻ chỉ biết tranh quyền đoạt lợi trên thế gian này, đặc biệt là nam nhân!
Đại năng không dựa được, cả “hài tử” của mình cũng không dựa được, không sao cả Nàng còn có thể dựa chính mình! Nàng còn có thể chiến đấu!
Nàng bắt đầu khe khẽ trù mưu đề thăng tu vị.
Đáng tiếc, tâm kết đã sinh, Ngộ giả đạo đã vô vọng. Khả năng duy nhất, chỉ còn lại Hành giả đạo vạn phần hung hiểm. Lần mạo hiểm này, cuối cùng đã đẩy nàng vào tình cảnh vạn kiếp bất phục
- Bệ hạ, đến sau, chính là cố sự “Nữ Oa bổ thiên” mà lão thần vừa kể.
Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu thán nói:
- Cường độ thiên kiếp, một khi thất thủ, Nữ Oa nương nương liền bị tù cấm trong thần thạch. Đến giờ đã có hơn hai ngàn năm không hỏi thế sự. Bất kể biện giải thế nào, rốt cục Tam Thanh đúng là đã cường đoạt … “hài tử” của Nữ Oa nương nương. Bởi vậy, chỉ cần không thái quá, Tam Thanh, đều không khả năng ra tay với Nữ Oa nương nương.
Nghe xong cố sự này, Ngọc đế trầm mặc.
Vẻ hoảng loạn vốn có trong hai mắt dần mất đi.
Hồi lâu, Thái Bạch Kim Tinh khom người chắp tay, nhẹ giọng nói:
- Bởi vậy, bệ hạ cứ việc yên tâm. Bất kể thế nào, Nữ Oa nương nương đều không khả năng làm ra chuyện gì họa hại đến thương sinh, càng không khả năng cường công Nam Thiên môn. Chúng ta chỉ cần án binh bất động, tọa sơn quan hổ đấu là được.
- Không!
Thẫn thờ nhìn ra ánh mây biến hóa cuồn cuộn ngoài Nam Thiên môn, Ngọc đế chậm rãi nói:
- Truyền lệnh Lý Tĩnh, để hắn đi một chuyến Nghĩ cách, khuyên nhủ song phương.
- Bệ hạ đây là
- Nếu Nữ Oa nương nương có thể bắt lại hầu tử tất nhiên là tốt, nhưng nhỡ ra
Lời Ngọc đế đến đó thì dừng, quân thần hai người cứ vậy lặng lẽ nhìn nhau.
Hồi lâu, Thái Bạch Kim Tinh khom người nói:
- Lão thần hiểu rồi.
Nói xong, hắn xoay người tất tả đi ra ngoài điện.