Đại Bát Hầu

Chương 691: Khuyên bảo



Hoa Quả Sơn.

Trong động phủ, hầu tử dùng lưng bàn tay tử tế thăm dò thể ôn đám người đang hôn mê.

Tiểu Thất cùng theo bên cạnh.

- Mạch tượng đã bình thường, chắc không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Đoạn thời gian này, nhất định phải chăm sóc chu đáo mới được.

Nhìn quanh bốn phía, hầu tử nhẹ giọng thán nói:

- Đổi bọn họ sang phòng khác, xuống tầng sâu hơn.

- Đại Thánh gia.

Tiểu Thất cẩn thận nhắc nhở:

- Không khí trong động phủ vẩn đục. Thông thường mà nói, nên đưa lên an dưỡng ở tầng trên mới tốt.

- Ta biết, nhưng hiện tại có vấn đề rất đau đầu cần phải giải quyết. Bọn họ ở tầng trên thì rất dễ bị phát hiện. Lúc này không thể xảy ra sơ sót.

- Vấn đề đau đầu?

Nhìn tiểu Thất, hầu tử nghiêm túc nói:

- Chuyển toàn bộ bọn họ xuống tầng sâu nhất.

- Dạ!

Nhướng mắt lên, hầu tử khẽ cười khinh miệt, tay nắm Kim Cô bổng từng bước đi ra ngoài động phủ.

Giữa trời cao, một đàn chim nhạn lướt qua trước mặt, bay sát vai Nữ Oa.

Thế giới oanh oanh yến yến này là theo đuổi mấy vạn năm của nàng. Đáng tiếc lúc thực hiện lại đã lệch xa quỹ tích mà nàng thiết định, biến thành bộ dạng mà ngay cả người sáng tạo ra nó đều không nhận ra.

Từ từ hạ thấp độ cao, Nữ Oa dần khuếch đại thần thức, bắt đầu tìm tòi khí tức hầu tử.

Trong Nam Thiên môn, lúc Thái Bạch Kim Tinh truyền đạt tóm tắt ý chỉ Ngọc đế xong, con ngươi Lý Tĩnh như muốn rớt xuống.

- Bệ hạ muốn ta đi khuyên nhủ hai người kia?

- Đây là ý chỉ của bệ hạ.

Nghe được lời này. Lý Tĩnh lập tức điên lên, nắm chặt lấy cổ áo Thái Bạch Kim Tinh, gằn giọng nói:

- Là ý chỉ của bệ hạ hay là ý kiến ngươi đưa ra? Vì sao ngươi không tự đi thực hiện?

Thật không dễ dàng mới tránh thoát khỏi tay Lý Tĩnh, Thái Bạch Kim Tinh nghiêm mặt nói:

- Đây là sự tín nhiệm bệ hạ dành cho ngươi, ngươi phải vinh hạnh mới đúng.

Khóe mắt Lý Tĩnh thoáng co giật.

Muốn cho một con kiến đi khuyên hai con voi ngừng đánh nhau

Thời này khắc này, Lý Tĩnh chỉ muốn chửi đổng một tiếng.

- Ngươi đừng hoảng. Trước lúc tới lão phu đã gieo giúp ngươi một quẻ, cực tốt, Thiên vương cứ yên tâm.

Sau thoáng chốc trầm mặc ngắn ngủi, Lý Tĩnh xoay người lao ra ngoài thành lâu Nam Thiên môn, vừa chạy vừa áp ngọc giản lên môi.

- Triệu tập nhị thập bát tú! Còn nữa, lập tức tra rõ vị trí hiện tại của Nữ Oa nương nương, lập tức! Hiểu chưa! Vị trí của con khỉ kia cũng phải tra rõ ràng! Tất phải gặp được Nữ Oa nương nương trước khi bọn họ đụng đầu!

Na Tra ở bên vội vội vàng vàng đi theo.

Nhìn thân ảnh Lý Tĩnh tấn tốc rời đi. Thái Bạch Kim Tinh chậm rãi thở phào một hơi. Nuốt khô ngụm nước bọt nói:

- Ai ui, không ngờ chịu đi dứt khoát như vậy, Lý Tĩnh này Chẳng qua cũng phải, mệnh lệnh hạ xuống rồi, muốn đẩy thoát nào có dễ dàng. Tiếp tục chờ, đợi song phương đụng đầu, thì càng bó tay chịu chết.

Trên chủ phong Hoa Quả Sơn. Hầu tử chống lấy Kim Cô bổng, cười nhẹ, đón gió mà đứng.

Lúc này, Nữ Oa mới theo đuôi đến cách Hoa Quả Sơn hơn vạn dặm, tốc độ giảm xuống càng lúc càng chậm.

Nàng có thể phân biện rõ ràng phương hướng hầu tử đào ly, lại không cách nào tính toán chuẩn xác vị trí của hầu tử như Kim Cương trác. Tùy theo khí tức hầu tử ở ven đường càng lúc càng nồng nặc, đồng nghĩa hầu tử có khả năng ẩn núp ngay phụ cận.

Lỡ qua thì còn đỡ, nếu là nhất thời không cẩn thận

Phải biết, hầu tử cơ hồ là đối thủ cùng đẳng cấp với nàng, nếu trước kia thì còn dễ xử lý. Chứ bây giờ hồn phách đã hiện ra, tuy lực lượng được tăng cường, nhưng rốt cuộc cũng đã xuất hiện nhược điểm, nhỡ bị đánh trở tay không kịp, có thể nói hậu quả là không thể tưởng tượng.

Với cự ly vạn dặm ngắn ngủn này, Nữ Oa cẩn thận mười phần, tập trung tinh thần, dùng nguyên một canh giờ mới đi được một phần ba quãng đường.

Ngay khi thần kinh nàng đang căng như giây đàn, trong thiên không đột nhiên vang lên từng đạo kinh lôi.

- Đây là

Ngẩng đầu lên, Nữ Oa trông thấy một lỗ hổng màu đen chính đang từ từ xé mở giữa tầng mây, cuồng phong cuốn sạch mà xuống, nháy mắt liền thổi tung cây cỏ dưới mặt đất.

Nàng đội lên cuồng phong lẳng lặng trôi nổi giữa trời, âm thầm vận động lực lượng.

Loại thuật pháp này nàng chưa từng gặp qua, hoặc nói cách khác, trước kia khi nàng chưa bị bức phải phong ấn mình vào trong thần thạch, tại tam giới chưa từng xuất hiện qua thuật pháp như thế. Nhưng thân làm một trong những đại năng từ thủa Sáng Thế, chỉ thoáng chốc, Nữ Oa liền xem thấu bản chất của thuật pháp này.

Rất rõ ràng, có thứ gì đó muốn từ trong lỗ hổng hiện ra.

- Thiên Đình hay là Phật Môn?

Kỳ thật ai cũng thế thôi, một bên là trợ Trụ vi ngược, một bên trí thân ngoại sự, trong mắt nàng, cả hai đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Cái thế giới này không có bất cứ người nào giúp nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Giác ngộ ấy, nàng sớm hiểu được.

- Nữ Oa nương nương --! Có lời gì từ từ rồi nói! Đừng động thủ!

Thanh âm của Lý Tĩnh chợt vang lên.

Giây phút sau, Lý Tĩnh một thân một mình từ trong lỗ hổng chui ra.

Ngay sau đó, lỗ hổng sau lưng tấn tốc phong bế. Cuồng phong cuốn sạch không gian dần dần lắng lại.

Đây là bản lĩnh giữ nhà của nhị thập bát tú -- Tinh Môn, trong trận chiến Hoa Quả Sơn đã từng dùng qua. Bất đồng chính là lần trước đối thủ mà bọn họ phải đối mặt còn có khả năng đánh lại, trong khi hiện tại phải đối mặt với hai người, bọn họ có tới bao nhiêu cũng không địch nổi.

Hiển nhiên Lý Tĩnh rất rõ ràng điểm này, bởi vậy hắn chọn cách đến một mình.

- Ngươi là ai?

Chứng kiến khải giáp Thiên Quân trên người Lý Tĩnh, thần kinh Nữ Oa vẫn căng chặt, bàn tay khẽ siết lại.

- Ta là Ta là “hài tử” của ngài.

Lý Tĩnh mở to hai mắt, cố nặn ra ý cười, từ từ tiếp cận Nữ Oa. Thần kinh cũng căng như dây đàn.

Tuy nói là đang từng bước kề cận, nhưng tốc độ thực sự chậm đến đáng thương. Chỉ cần Nữ Oa hơi có động tác, chắc hắn sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.

- Hài tử?

Biểu tình trên mặt Nữ Oa vẫn cứ lạnh lành, song đã hơi buông lỏng một ít.

- Đúng, ta là hài tử của ngài. Toàn bộ tam giới, trừ đại năng Sáng Thế, còn thì đều là hài tử của ngài.

Lý Tĩnh lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói:

- Nương nương, mạt tướng tên là Lý Tĩnh, nhậm một chức quan nhỏ tại Nam Thiên môn. Nghe nói hết thảy sinh linh trong tam giới đều do nương nương sáng tạo. Lý Tĩnh vẫn thường cảm hoài ân đức, đáng tiếc làm tướng nhiều năm, lại một mực vô duyên diện kiến thánh nhan. Hôm nay có thể gặp được nương nương ở đây, đúng là vạn hạnh, vạn hạnh.

Tuy nhẹ giọng, nhưng từng câu từng chữ đều được Lý Tĩnh cắn rất nặng. Bởi trong lòng hắn rõ ràng, lúc này chỉ cần hắn nói sai một chữ, hoặc đối phương hiểu lầm một chữ, như vậy hắn có khả năng sẽ đầu thân đôi ngả bất cứ lúc nào.

Trong gió táp, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nữ Oa nửa tin nửa ngờ nhìn đăm đăm Lý Tĩnh, không nói nửa lời.

Lúc này. Trên Hoa Quả Sơn cách đó cả vạn dặm. Hai mắt hầu tử từ từ híp thành một khe nhỏ.

- Vừa nãy là chuyện gì? Tinh môn? Thiên Đình sử dụng Tinh Môn ngay phụ cận Hoa Quả Sơn, chúng có hành động gì ư?

Song đồng cấp tốc xoay chuyển, hắn nhanh chóng nghĩ đến một loại khả năng -- Nữ Oa.

Nhất thời không khỏi do dự.

Muốn đối phó Nữ Oa, tốt nhất là nên chủ động xuất kích. Chứ để khai chiến ở phụ cận Hoa Quả Sơn thì đúng là hạ hạ sách.

Tuy Hoa Quả Sơn sớm đã không còn gì để phá hoại, nhưng đám người Huyền Trang ngay dưới lòng đất, nhỡ bị Nữ Oa phát hiện, đến lúc đó nhiều khả năng mình sẽ sa vào cục diện bị động.

Nhưng hầu tử dám chủ động xuất kích ư?

Nhỡ suy đoán sai rồi, ba động của Tinh Môn tuyệt không can hệ gì đến Nữ Oa mà bởi chuyện nào đó khác. Khi ấy Nữ Oa chạy đến Hoa Quả Sơn, đối tượng muốn tìm lại không phải mình, mà là những người khác, mình lại không có mặt Tình huống đó, quả thực hỏng bét.

- Ngươi cảm thấy bọn họ đánh nhau ở đâu là thích hợp?

Tự tiếu phi tiếu hỏi Chính Pháp Minh Như Lai một câu, Địa Tạng vương lại đưa mắt nhìn về phương vị Tinh Môn vừa xuất hiện, nhẹ giọng thán nói:

- Bần tăng cảm thấy, đánh ở Hoa Quả Sơn là hay nhất. Nơi đó từng là hang ổ của Nữ Oa, cũng là hang ổ của Tôn hầu tử. Hai chủ nhân một trước một sau khai chiến trên đó, thú vị không?

Chính Pháp Minh Như Lai trầm mặc không nói.

- Nương nương.

Đến cách Nữ Oa chừng mười trượng, Lý Tĩnh lơ lửng thân mình. Mở to tròng mắt nhẹ giọng nói:

- Lý Tĩnh thấy thần sắc nương nương có vẻ không vui, chẳng biết, liệu có chuyện gì khiến nương nương tức giận?

Nữ Oa vẫn im lìm đứng đó, lành lạnh nhìn Lý Tĩnh.

Nhiều năm vậy rồi, nàng kinh lịch qua rất nhiều rất nhiều lừa gạt, tuyệt không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào. Dù người ấy có tự xưng là “hài tử” của nàng .

- Nương nương.

Lý Tĩnh nuốt khô ngụm nước bọt. Vỗ ngực nói:

- Mạt tướng nhờ ân đức của nương nương, hiện nay may mắn được làm tiểu quan Thiên Đình, thống lĩnh một chi nhân mã. Nếu thật có người nào khiến nương nương tức giận Nương nương chỉ cần nói một tiếng, Lý Tĩnh dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ vạn chết không từ! “Hài nhi” đã trưởng thành, muốn giáo huấn ai, lý nào phải cần “mẫu thân” động thủ?

Nói xong, Lý Tĩnh cười khan hai tiếng.

Nỗi sợ hãi sâu trong thâm tâm khiến tiếng cười kia có phần biến dạng.

Lành lạnh nhìn Lý Tĩnh, Nữ Oa khinh miệt nói:

- Bản cung mới hưu miên hơn hai ngàn năm, đại quân Thiên Đình lại đã có thể đối kháng được với tu giả có tu vị tiếp cận Thiên Đạo?

Nói xong, Nữ Oa từ từ bay sát qua người Lý Tĩnh.

Nháy mắt ấy, Lý Tĩnh nín thở, cảm giác tâm tạng bản thân như muốn nhảy vọt ra ngoài, cân nhắc có nên quay đầu bỏ chạy không.

Nhưng Nữ Oa chỉ sát vai mà qua, lao thẳng về hướng Hoa Quả Sơn, tiếp tục chăm chú tìm kiếm vị trí hầu tử.

- Nương nương! Nương nương!

Sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, Lý Tĩnh phồng lên dũng khí đuổi theo:

- Nương nương! Ngài ngọc thể kim khu, thực sự không cần phải tự thân động thủ, cứ để mạt tướng làm là được rồi! Bất luận là kẻ nào, dù có là tu vị Thiên Đạo, mạt tướng cũng có thể tấu lên bệ hạ, để bệ hạ phái binh áp chế! Nương nương cứ về lại Nữ Nhi quốc trước đi!

Nữ Oa chẳng những không để ý tới hắn, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ, có vẻ hơi phiền chán, muốn nhanh chân vẫy thoát.

Ngay khi nàng cách địa giới Hoa Quả Sơn còn chừng trăm dặm, hầu tử vươn tay từ trong khe đá rút lên một đóa hoa dại, lần lượt nhổ đi từng cánh hoa.

- Đi, không đi, đi, không đi

Nơi xa, Địa Tạng vương vẫn đang âm thầm giám thị tức thì ngây dại.

- Con khỉ này, trong cốt tử vẫn cứ là Hành giả đạo a.

Chính Pháp Minh Như Lai cười lên ha ha.

Không đợi Địa Tạng vương kịp đáp lời, chỉ nghe một tiếng bạo quát:

- Đi!

Khắc sau, hầu tử hóa thành một đạo kim quang, tay nắm Kim Cô bổng xông về hướng Nữ Oa đang lao tới!