Đại Bát Hầu

Chương 693: Xông thẳng ba mươi ba tầng trời



Nữ Oa hóa thành một đạo lục quang, điên cuồng xông hướng hầu tử.

Khí lưu cường đại khuếch tán men theo mặt biển, kéo ra hai đạo ngấn tích khổng lồ.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hầu tử siết lấy Kim Cô bổng, bày ra giá thế nghênh chiến.

Cự ly song phương càng lúc càng gần.

Đằng xa, Lý Tĩnh chỉ biết trân trối mà nhìn.

Ngay một khắc trước thời điểm va chạm, thân hình Nữ Oa đột nhiên hơi lắc, lần nữa hóa ra Ngũ Hành phân thân, từ năm phương hướng bất đồng sát vai qua người hầu tử.

Hầu tử ngơ ngác.

Đột nhiên quay đầu, hắn nhìn thấy năm phân thân của Nữ Oa lần nữa tụ lại, gào thét lao hướng Hoa Quả Sơn.

- Không hay!

Nữ Oa đã biết đám người Huyền Trang ngay tại Hoa Quả Sơn! Đây là điều đầu tiên mà hầu tử nghĩ đến.

Không có lấy nửa tia do dự, hầu tử lập tức gồng mình đuổi theo.

Chiến đấu lại bắt đầu.

Thân ảnh hai người lướt nhanh trên mặt biển, liên tục giao thác qua nhau, kích lên từng hồi sóng gió ngất trời.

Kim Cô bổng hóa thành ảo ảnh đầy trời nện tới Nữ Oa, nhưng Nữ Oa tịnh không hề có ý nghênh chiến. Trong lúc vội vàng nàng lưu lại một phân thân ngăn trở hầu tử, bản thể tiếp tục điên cuồng xâm đâm về hướng Hoa Quả Sơn.

Năm phân thân liên thủ còn không khắc chế được hầu tử, một phân thân thì làm được gì?

Chỉ sát na, “mộc” phân thân được lưu lại đã bị hầu tử một gậy đánh bay.

Tùy theo hầu tử tấn tốc tới gần, Nữ Oa lại chia “hỏa” phân thân ra cản bước.

Nháy mắt, “hỏa” phân thân cũng bị hầu tử đánh bay xuống đáy biển.

- Làm gì thế này?

Hầu tử không khỏi sững sờ.

Cứ đánh thế này. Dù có đến được Hoa Quả Sơn, nàng còn thừa được mấy thành công lực để so chiêu cùng hầu tử?

Nữ Oa vẫn bất chấp tất cả, miệt mài xông hướng Hoa Quả Sơn.

Cự ly trăm dặm ngắn ngủn, với bọn họ chẳng qua chỉ cần nháy mắt.

Rất nhanh, Hoa Quả Sơn trụi lủi đã xuất hiện trên đường chân trời.

Không có cỏ cây, không còn chim thú. Tất cả, hết thảy những gì quen thuộc đều không còn, thừa lại, gần gần là cát vàng đầy trời, đá vụn ngổn ngang

- Hoa Quả Sơn của ta Điều hắn nói là thật

Tức thì, Nữ Oa chợt run lên, nước mắt tràn mi mà ra.

- Đó là Hoa Quả Sơn của ta!

Đằng sau, Kim Cô bổng chính đang cuốn theo kình khí mãnh liệt gào thét mà đến.

Đột nhiên. Nữ Oa gia tốc, không phải tiếp tục xông đâm về hướng Hoa Quả Sơn, mà bỗng nghịch chuyển quỹ tích, quay sang đâm hướng tây bắc.

Kim Cô bổng rơi xuống khoảng không.

Hắn quay đầu. Lúc này, thân ảnh Nữ Oa sớm đã đến chân trời. Hai phân thân “hỏa”, “mộc” cũng đã trùng quy bản thể.

Ngay sau đó, nàng chợt tan biến.

Hầu tử chớp chớp mắt, kinh ngạc mà nhìn:

- Làm gì vậy? Hướng kia Hình như là xông tới Nam Thiên môn

Trước động phủ. Thảo Tiểu Hoa ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên thiên không.

- Thái Thượng! Nguyên Thủy! Thông Thiên! Như Lai! Chuyện tốt mà các ngươi làm đây sao?!

Từng giọt nước mắt vung vẫy mà xuống.

Tiếng rít của Nữ Oa cơ hồ truyền khắp mọi ngóc ngách tam giới.

Trong Nam Thiên môn, rất nhiều thiên binh thiên tướng chen chúc mà lên, cường hành quan bế cửa lớn vốn đang mở rộng.

- Chuyện gì thế này? Sao Nữ Oa nương nương lại đột nhiên chuyển hướng tới đây?

Trong thành lâu, Ngọc đế vội vã dạo bước tới lui:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mới đang đánh nhau với hầu tử, chỉ chớp mắt liền lao tới Nam Thiên môn?

- Lão thần Lão thần cũng không biết.

Thái Bạch Kim Tinh ấp a ấp úng nói

- Mới vừa hỏi qua Lý Tĩnh, hắn cũng chẳng biết sự thể thế nào.

- Giờ phải làm sao?

- Lão thần cho rằng Hẳn nên ra mặt nói chuyện với Nữ Oa nương nương.

Ngọc đế thoáng sửng sờ, hai hàng mi từ từ súc thành một đoàn, gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, Nam Thiên môn đã không còn như xưa. Nếu đúng như lời người nói, bằng vào Nam Thiên môn chưa hẳn đã đỡ được Nữ Oa nương nương. Tất yếu ra mặt nói chuyện cùng nàng mới được.

Nói xong. Ngọc đế xoay người chỉ vào Thái Bạch Kim Tinh:

- Chuyện này, trẫm giao cho ái khanh.

- Ta?

Thái Bạch Kim Tinh lập tức ngây người, vội nói:

- Bệ hạ, trước đã phái Lý Tĩnh đi, lần này không bằng

- Lý Tĩnh còn chưa trở về.

Ngọc đế mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Thái Bạch Kim Tinh.

Khắc này, Thái Bạch Kim Tinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng

Hoa Quả Sơn, hầu tử một mặt nghi hoặc hạ xuống trước người Thảo Tiểu Hoa. Tròng mắt vẫn cứ dõi theo hướng tây bắc.

- Sao vậy?

Thiên Bồng sắc mặt trắng bệch đỡ lấy vách đá, từ trong động phủ đi ra.

- Không biết.

Hầu tử quay đầu nói:

- Hình như Nàng muốn đi tìm Tam Thanh.

Một mạt lục quang hạ xuống ngoài Nam Thiên môn, thân hình Nữ Oa chậm rãi hiện ra.

Thời này khắc này, tất cả mọi thứ trước Nam Thiên môn đang đóng chặt đều sớm được dọn dẹp sạch. Trên mặt đất trống rỗng, chỉ có mình Nữ Oa lẻ loi đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên thành lâu Nam Thiên môn.

Linh lực tung trào hội tụ trong người nàng, mây mù giữa thiên không tụ lại trên đỉnh đầu, hình thành nên vòng nước xoáy khổng lồ.

- Lăn ra đây… cho bản cung --!

Chỉ nháy mắt, sóng âm ẩn chứa lực đạo cường hãn điên cuồng khuếch tán ra. Toàn bộ Nam Thiên môn đều rung lên, từng luồng cát bụi vung vẫy xuống hạ giới.

Đám tướng lĩnh thủ vệ cả kinh hít sâu một hơi khí lạnh.

- Đây đây! Nương nương! Lão thần ra ngay đây!

Nam Thiên môn từ từ mở ra một khe hở, Thái Bạch Kim Tinh nghiêng người từ trong khe cửa chui ra. Mặt chồng ý cười, khom lưng, tay nắm phất trần cười hì hì chạy chậm đến chỗ Nữ Oa đang đứng.

- Nương nương giá lâm, lão thần không tiếp đón từ xa. Lão thần, tội nên vạn chết, tội nên vạn chết.

Nói rồi, hắn khẽ dùng tay vỗ vỗ lên mặt mình.

Nhìn Thái Bạch Kim Tinh trong bộ dạng cười hì hì như một tên nô tài, Nữ Oa hoành mi, lành lạnh nói:

- Mở Nam Thiên môn ra.

Lời còn chưa dứt, Thái Bạch Kim Tinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khe cửa vừa mới hé ra kia, lúc này đã “quang” một tiếng, đóng sầm lại.

Tâm tạng Thái Bạch Kim Tinh lập tức lộp bộp một tiếng, vội vàng quay đầu trông hướng Nữ Oa.

Lúc này, biểu tình trên mặt Nữ Oa vẫn băng lãnh như sương, Thái Bạch Kim Tinh lại đã đầu đầy mồ hôi.

Giờ, hẳn nên tìm cách kéo gần quan hệ Đúng, trước làm quen. Kéo gần đây đó, tiếp theo mới dễ nói chuyện

Đả định chủ ý, Thái Bạch Kim Tinh cắn răng, nuốt khô ngụm nước bọt, khom người nói:

- Nương nương. Ngài có nhận ra lão thần không?

- Bản cung bảo ngươi mở cửa --!

Lại là một tiếng rít nhọn, Thái Bạch Kim Tinh bị dọa cho cả người ngã bệt ra đất.

Không đợi chúng tướng trong Nam Thiên môn kịp phản ứng, chỉ thấy Nữ Oa vươn hai tay ra, ngũ sắc linh lực hội tụ vào lòng bàn tay.

Ba động từ luồng linh lực cuộn trào quét ngang hết thảy.

- Bản cung muốn tìm Tam Thanh tính sổ, mở cửa! Lập tức!

- Tìm Tam Thanh tính sổ?

- Sáu trăm năm trước lúc hầu tử tới cũng nói là muốn tìm Lão Quân tính sổ

- Phi, tìm Tam Thanh tính sổ thì có khác gì tìm chúng ta tính sổ đâu?

- Ngươi nói cũng phải, nhưng theo ta thấy, Nam Thiên môn này chắc là không thủ được.

Ngay khi chúng tướng đang nghị luận dồn dập. Ngọc đế khe khẽ chọc Trì Quốc thiên vương đứng ở bên cạnh.

- Đi xuống. Mở cửa ra.

- Hả?

Trì Quốc thiên vương lập tức cả kinh.

Ngọc đế thập phần nghiêm túc, thấp giọng nói:

- Nghe trẫm, mở cửa.

Nam Thiên môn từ từ mở ra.

Nữ Oa nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng qua, khắc sau, nàng đã không cố được quá nhiều, hóa thành một trận gió táp xuyên qua Nam Thiên Môn, gào thét lao hướng ba mươi ba tầng trời.

Tây Ngưu Hạ Châu. Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

Thanh Tâm chán nản hạ xuống sân viện.

Dưới tán cây, Tu Bồ Đề đã pha trà sẵn. Ở đầu bên kia bàn đá, Trầm Hương chính đang ngồi ngay ngắn.

- Ngươi đi gặp sư huynh?

Vuốt mở tay áo, Tu Bồ Đề đẩy nhẹ chén trà sang.

Thanh Tâm thoáng sửng sờ. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng mới khẽ gật đầu, đi tới ngồi xuống trước chén trà.

- Vẫn không bỏ được à?

Trầm Hương vẻ mặt lờ mờ quan sát hai người.

Thanh Tâm nghĩ cũng không nghĩ, đáp nói:

- Bỏ được.

- A ha ha ha, bỏ được, thế sao đêm nào cũng mơ thấy?

Lời này vừa ra, Trầm Hương sợ đến nỗi vội che miệng lại.

Hai tay Thanh Tâm siết chặt vào nhau, lại chỉ cúi đầu. Trầm mặc không nói.

- Thả xuống không dễ vậy đâu.

Tu Bồ Đề ngữ trọng tâm trường nói:

- Thứ khó nhất trên đời, chính là thả xuống chấp niệm. Nếu thả xuống dễ dàng như vậy, bao năm qua rồi, sao Nữ Oa vẫn cứ muốn giết lên Đâu Suất Cung. Có điều nàng khá hơn ngươi nhiều, không thả xuống được, nàng sẽ thản nhiên thừa nhận, dũng cảm đấu tranh.

Nói rồi. Tu Bồ Đề cười lên đành chịu, nói:

- Đương sơ Phong Linh cũng giống ngươi bây giờ, tưởng muốn, lại không dám nói. Đến cuối cùng, ngộ người ngộ mình. So ra, đồ đệ mà Ngọc Đỉnh dạy ra kia mạnh hơn các ngươi nhiều lắm. Nàng không chỉ dám nói, còn dám tranh thủ. Chỉ cần nàng cho rằng là của nàng, liền sẽ dùng hết các loại thủ đoạn. Thế đạo này, quá an phận, cuối cùng người chịu thiệt là mình.

Tròng mắt Tu Bồ Đề từ từ nghiêng sang Thanh Tâm, làm như vô ý liếc nàng một cái.

Thanh Tâm vẫn cúi thấp đầu, nâng chén trà lên, trầm mặc không nói.

- Được rồi, vi sư chỉ qua đây nói chuyện với tiểu Trầm Hương chút thôi, thuận tiện khuyên ngươi mấy câu, miễn ngày sau ngươi hối hận thì đã muộn.

Hít một hơi thật sâu, Tu Bồ Đề phất động tay áo chậm rãi đứng dậy.

- Sư phó muốn đi đâu?

- Đi

Tu Bồ Đề ngước mắt nhìn đăm đăm áng mây phía chân trời, nhẹ giọng thán nói:

- Tới Đâu Suất Cung một chuyến, giúp vị sư phó kia của ngươi thu dọn tàn cuộc.

Thanh Tâm ngơ ngác nhìn hắn.

Rung rung phất trần, Tu Bồ Đề nhè nhẹ nhấc chân, đạp lên áng mây đằng không mà lên.

Lúc này, toàn bộ Đâu Suất Cung sớm đã biến thành một mảnh đổ nát lang tạ.

Rất nhiều chiến hạm Thiên Đình vây quanh khối lục địa chịu tải Đâu Suất Cung, càng nhiều chiến hạm đang trên đường chạy tới, vây trọn chung quanh Đâu Suất Cung, bốn bề kín không kẽ hở, lại không vị thiên tướng nào có ý định ra tay.

Bọn họ chỉ đứng đằng xa mà nhìn.

Nhìn Lão Quân râu tóc tả tơi, ngồi bệt trên đống đổ nát cười lên ngây dại.

Chiến đấu giữa đại năng với nhau, bọn họ đâu thể tùy tiện can dự vào được? Trải qua trận đại chiến hơn sáu trăm năm trước, hiện nay, ở Thiên Đình, định luật này trên tới Ngọc đế, dưới đến tiểu binh, mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng lại đều rất rõ ràng.

- Thiên Đạo của ngươi đâu rồi? Sao không hoàn thủ, ngươi tưởng không đánh trả thì ta sẽ bỏ qua?

Nữ Oa dùng sức vung mạnh, một đạo linh lực quăng hướng Lão Quân.

Lão Quân súc mày, hai mắt nhắm nghiền, không tránh cũng không né. Đạo linh lực kia cứ vậy không sai không lệch đánh lên mặt hắn.

Lập tức, một vết máu từ từ thấm ra.

Đám thiên tướng thiên quan vòng ngoài nhìn mà ngây dại.

Hôm nay, Lão Quân mất mặt to rồi. Có điều không làm sao được, mặt này hắn phải tiếp tục mất.

- Đánh tới đánh lui, nghĩa lý gì đâu?

Hai tay Lão Quân thõng xuống, cười khan nói:

- Lão phu ngồi đây bất động, ngươi cũng đánh không chết lão phu. Hay là thế này đi, chúng ta pha ấm trà, cùng nhau ngồi xuống tâm sự, ôn chuyện xưa cũ, được không?

Nói rồi, Lão Quân giơ tay lên, một bộ ấm trà xuất hiện bên người.

- Ai muốn ôn chuyện với ngươi!

Nữ Oa khẽ vung tay, nước trà sôi nóng trực tiếp hất lên mặt Lão Quân.

Chúng thiên binh thiên tướng tại trường đều sợ đến nỗi giật lùi ra sau.

Nhưng Lão Quân tịnh không nổi giận. Hắn một bên dùng tay áo lau nước trà trên mặt, một bên lúng túng cười nói:

- Đừng tức tối như vậy, ngươi nói xem, ngươi thân làm mẫu thân khắp thiên hạ, tức giận thế thì ra thể thống gì? Lão phu cũng mang tiếng. Nếu không thích trà Hay là, ngươi ta nhiều năm không gặp, làm chén rượu, phẩm chút điểm tâm, thúc gối trường đàm, được không?

Nói rồi, Lão Quân giơ tay lên, lần này thứ hiện ra là một bàn tiệc rượu.

Ở phía đối diện, Nữ Oa đã tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng lên, bên này Lão Quân lại vẫn cười bồi.

Trong đám đông, Thái Bạch Kim Tinh đưa tay sờ sờ da mặt mình, không khỏi cảm thán nói:

- Gừng này, quả nhiên càng già càng cay.