Đằng xa, Nữ Oa cảm giác được linh lực ba động mãnh liệt từ tiền phương ập tới.
Nàng thoáng mở to hai mắt, phản ứng đầu tiên là chắn trước người Lý Tĩnh.
Khắc sau, một đạo kim quang từ nơi xa phi xạ mà đến, trùng trùng đâm sầm tới chỗ Nữ Oa.
Khí tức cuồng bạo tứ ngược mà ra, gió táp cuộn thốc mặt biển tràn ra vô biên dưới thân thành từng cơn sóng cả.
Hai thân ảnh hóa thành hai đạo hồ quang tung hướng thiên không.
Lý Tĩnh bị cảnh tượng bất thình lình kia dọa ngu.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Nữ Oa cắn răng khẽ lùi ra sau, hầu tử cuộn tròn thân mình giữa không trung, mắt mở to, cười hì hì nhìn Nữ Oa.
- Quả nhiên đuổi tới rồi, lần này, sẽ không dễ dàng như trước đâu!
- Đại Thánh gia!
Lý Tĩnh vừa vươn tay ra, hầu tử đã lần nữa phát động tiến công.
Hắn lăng không lao vút về phía Nữ Oa, gió táp như đao bén quét qua bên tai, toàn bộ thế giới đều điên cuồng rung động.
Kim Cô bổng phi tốc xoay tròn trong tay hắn, khí lưu cường đại tứ ngược ra bốn phía, thổi khiến Lý Tĩnh không mở mắt nổi.
Hai mắt Nữ Oa từ từ híp thành một khe nhỏ, khuôn mặt lãnh tuấn đăm đăm nhìn về hướng hầu tử tấn công.
Nàng không gấp không chậm căng hai tay, thoáng ngửa người ra sau.
Ngay một khắc trước khi hầu tử đâm sầm tới, trước người nàng, từng đạo tơ mảnh màu trắng bạc mắt thường khó mà nhìn thấy yên ắng thành hình.
Khắc sau, hai người đột nhiên xung cùng một chỗ, giống như vẫn thạch trùng trùng rơi xuống biển.
Sóng lớn xung thiên mà lên.
- Đại Thánh gia! Đừng đánh!
Lý Tĩnh nhìn sóng lớn thốc lên, kinh hô hét to.
Lời còn chưa dứt. Trong hoa sóng cuộn lên như kình thiên cự trụ nơi xa, thân ảnh hầu tử tấn tốc xông ra.
- Đại Thánh gia! Đừng đánh!
- Ngươi câm mồm cho ta! Đừng tưởng ta không biết Thiên Đình muốn làm gì, còn nói nữa, lát sau ta giết cả ngươi!
Lý Tĩnh sợ đến nỗi nuốt ngược lời vừa đến bên mồm.
Đầu bên kia, thân ảnh Nữ Oa chậm rãi xuyên qua làn nước biển. Nổi khỏi mặt nước.
Đúng vậy, là xuyên qua. Nước biển bốn phía cơ hồ không ảnh hưởng gì tới nàng -- bởi vì, nàng vốn chỉ là hồn phách.
- Khẩu khí lớn lắm, ngay cả đại tướng Thiên Đình cũng muốn giết?
Hầu tử nhíu mày, cười nói:
- Nếu ta nói mình đã giết qua vô số người, ngươi tin không?
- Ngươi giết vô số người, chẳng lẽ Tam Thanh không quản?
- Bọn họ không bị ta giết sạch là đã không sai. Còn muốn quản?
- Đại Thánh gia.
Lý Tĩnh nhịn không được kêu nói:
- Nữ Oa nương nương sáng tạo chúng sinh. Công đức vô thượng, nếu thật kể ra, nàng chính là mẫu thân của chúng sinh!
- Cái đó thì liên quan gì đến ta.
Hầu tử một bên đề thăng linh lực bản thân, một bên lành lạnh nói:
- Ta là tồn tại đản sinh từ trong thần thạch có từ thủa Sáng Thế sơ khai, là trời sinh thiên dưỡng!
- Thần thạch ở Hoa Quả Sơn?
Nghe được lời này, Nữ Oa lập tức sửng sốt.
- Phải thì làm sao --!
Khẽ giương tay, Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài. Quét ngang về phía Nữ Oa.
- Thế thì đúng là không liên quan gì đến bản cung.
Nữ Oa thoáng điều chỉnh thân hình, chuẩn xác tránh qua công kích của hầu tử:
- Chẳng qua thật không ngờ, thần thạch kia lại đản sinh một con khỉ như ngươi.
Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay khổng lồ từ đáy biển xông ra, nháy mắt liền nắm trọn cả người hầu tử, kết băng, đông cứng hầu tử trong đó.
- Ha ha ha ha, ngươi tưởng vẫn cứ như trước ư? Lại đây, giờ hai bên đều không vướng víu, đánh một trận thống khoái xem nào!
Không đợi Lý Tĩnh kịp buông lỏng. Chỉ nghe “két” một tiếng, bàn tay khổng lồ kia từ từ nứt ra một kẽ hở.
Khắc sau, cự thủ hóa thành mảng lớn vụn băng xung thiên mà lên.
Trong mảnh trắng mênh mông ấy, Kim Cô bổng trực tiếp chọc hướng Nữ Oa.
Giữa lúc hoảng loạn, Nữ Oa đành phải đồng thời trốn về năm hướng khác nhau.
Đúng vậy, đồng thời, năm phương hướng tách biệt. Nàng trực tiếp hóa thành năm phân thân màu sắc bất đồng. Lũ lượt tứ tán theo năm hướng.
Kim Cô bổng rơi xuống khoảng không.
Trong vụn băng tung bay, hầu tử chợt mở to tròng mắt.
- Đây là cái gì? Ngũ Hành phân thân thuật?
Đồng nghĩa với Năm Nữ Oa kia đều là thật
Chỉ nháy mắt, năm phân thân của Nữ Oa đã tản ra chiếm cứ năm trận nhãn chung quanh hầu tử, hai tay khẽ bấm, đồng thời niệm động chú văn.
Năm thanh âm một hình một dạng, vang lên ầm ầm như sấm rền.
Tức thì, hầu tử cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đây là muốn vây chết hắn ở chỗ này? Xem ra, nếu bàn về thuật phong ấn, Nữ Oa đúng là mạnh hơn Phật Môn không ít.
Một bên nắm lấy Kim Cô bổng, một bên quét ra bốn phía, khắc sau, hầu tử đã xông lên cao không.
- Chạy đi đâu!
Năm phân thân của Nữ Oa tấn tốc đuổi theo.
Một lát sau, trên mặt biển vốn đang kích đãng không thôi chỉ thừa lại mình Lý Tĩnh lẻ loi giữa trời.
Hắn ngơ ngác nhìn lên, nghĩ lại mà sống lưng không khỏi ướt đẫm. Kịch chiến giữa hai gia hỏa như thế, khoan nói tới chuyện muốn lấy mạng hắn, dù chỉ sơ sẩy một chút liền có thể cuốn hắn vào, khi ấy kết cục cũng là cửu tử nhất sinh.
- Sao đây? Chẳng lẽ lại trực tiếp quay về?
Hắn không khỏi do dự, có phần cầm nắn bất định.
Giữa cao không, hầu tử nhảy vọt lên, một bên tránh né, một bên phản kích. Năm phân thân Nữ Oa gắt gao đuổi theo, đủ loại thuật pháp như từng cơn sóng tuôn hướng hầu tử.
Trong tầng mây bao la toát ra cự nhân trắng như tuyết do hơi nước ngưng tụ thành, gào thét nhào hướng hầu tử, nhưng chỉ chớp mắt liền bị hầu tử xé thành hai nửa.
Trùng trùng một kích, phân thân “hỏa” màu đỏ hồng của Nữ Oa bị quăng đi, lượn vòng giữa trời, hồn phách tựa hồ cũng bị thương nhẹ. Phân thân “thủy” màu xanh lam tấn tốc điền bổ chỗ trống, tiếp tục triển khai truy kích.
Từng đạo cực quang đỏ hồng thổi qua bên người, trực tiếp tá rơi giáp vai của hắn.
Tiếng vang từ kịch chiến giữa song phương hệt như từng hồi kinh lôi liên miên không ngừng, truyền ra khắp tam giới.
Nữ Oa có được Ngũ Hành phân thân thực sự rất khó chơi, nhưng hầu tử buông tay buông chân ra đánh cũng không phải hạng dễ bắt nạt.
Song phương từ tầng trời thứ nhất đánh lên tầng trời thứ sáu, lại từ tầng trời thứ sáu đánh xuống tầng trời thứ nhất, cứ thế lặp lại không ngừng, đi qua nơi nào, cuồng phong cuồng bạo quét ngang hết thảy mọi thứ.
Bên bờ Hoa Quả Sơn. Hai vị Phật Đà đóng chặt hai mắt, thông qua ba động mãnh liệt từ phương xa truyền đến mà cảm nhận chiến huống. Hai đầu trọc cơ hồ chuyển động cùng một nhịp, đồng thời nhìn về một hướng.
- Phát hiện ra gì không?
- Phát hiện cái gì?
- Vẫn chưa nhận ra à?
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:
- Bọn họ đánh nhau trên mặt biển phía đông Hoa Quả Sơn, đánh nhau trên hòn đảo mặt tây Hoa Quả Sơn. Đánh nhau trên lục địa mặt bắc Hoa Quả Sơn, rồi kéo tới bờ biển phía nam, thậm chí trực tiếp khai chiến trên tầng trời thứ sáu ngay nóc Hoa Quả Sơn Lại chưa hề trực tiếp khai chiến tại Hoa Quả Sơn.
- Hả?
Chính Pháp Minh Như Lai thoáng nhíu mày.
- Vì sao hầu tử không muốn đánh tại Hoa Quả Sơn, cái đó thì còn có thể hiểu được. Bởi vì đám người Huyền Trang ở đấy. Đánh ở đây, nhỡ bị Nữ Oa phát hiện, hắn liền bị động. Bởi vậy, có chết hắn cũng sẽ không chạy tới nơi này. Nhưng Nữ Oa thì sao?
Chính Pháp Minh Như Lai chậm rãi quay sang nhìn Địa Tạng vương.
Địa Tạng vương cười nhẹ nói:
- Nữ Oa là người thông minh. Khi không thấy được đám người trúng độc. Hầu tử lại có vẻ không hề nóng nảy, buông tay buông chân đánh nhau với nàng. Thảo Tiểu Hoa thân làm giải dược lại ở ngay phụ cận, chẳng lẽ, nàng không đoán được đám người kia đang ở Hoa Quả Sơn?
- Ý ngươi là
Địa Tạng vương khều nhẹ lông mày, nhàn nhạt cười nói:
- Nàng không muốn thương đến Hoa Quả Sơn.
Một đạo kim quang từ trên trời cao gấp xung mà xuống, trùng trùng nện vào mặt biển.
Nháy mắt, sóng lớn kinh thiên lần nữa cuộn trào.
Ngũ sắc phân thân từ thiên không cấp tốc đuổi theo.
Nhưng không đợi các nàng kịp làm rõ vị trí hầu tử. Bỗng đột nhiên, một vòi rồng xung thiên mà lên, ngay sau đó, liên tục là vài chục vòi rồng tuôn ra.
Nhất thời, Nữ Oa sững sờ, nàng hoàn toàn không cách nào phán đoán chuẩn xác phương vị của hầu tử.
- Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi biết lợi dụng nước biển?
Thân hình hầu tử xông ra từ trong một vòi rồng, nháy mắt liền bóp chặt phân thân “thổ” màu ám vàng của Nữ Oa.
Bốn phân thân còn lại vội vàng lao nhanh mà đến, nhưng phân thân “thổ” đã bị hầu tử cường hành ấn vào trong nước.
Ngay sau đó. Không đợi bốn phân thân kịp ra tay cứu viện, hầu tử lại đã xuất hiện từ trong một vòi rồng khác, côn bổng trùng trùng đánh lên người phân thân “kim”, trực tiếp đánh bay ra xa.
Cục diện vốn đang ngang bằng tấn tốc bị đánh vỡ, chân thân Nữ Oa không cách nào ly khai thần thạch, rốt cục không thể địch lại hầu tử.
Chỉ nháy mắt, bốn tên trong ngũ sắc phân thân đều đã bị thương nặng.
Còn lại mỗi phân thân “mộc” lơ lửng đằng xa. Lành lạnh nhìn đăm đăm hầu tử. Bốn phân thân đã trọng thương lũ lượt tụ đến bên người nàng.
Hầu tử vươn tay móc móc lỗ tai, thong thả cười nói:
- Thế nào, còn chiêu gì, cứ việc sử ra.
Hai hàng lông mày Nữ Oa từ từ súc thành một đoàn:
- Nếu không phải sợ ba cập tới Hoa Quả Sơn, bản cung sớm đã phế ngươi.
- Hắc, trợn mắt nói bậy.
Hai tay hầu tử thỏng xuống, thong thả cười nói:
- Hoa Quả Sơn sớm đã hủy rồi, còn sợ ba cập gì nữa?
Nữ Oa lập tức cả kinh:
- Ngươi nói cái gì?
- Bị hủy rồi chứ sao? Giờ nơi đó chỉ toàn đất đá, cả gốc cỏ đều khó tìm ra được.
Nữ Oa thẫn thờ chớp chớp mắt, hỏi:
- Hủy Ai hủy?
- Ai hủy? Cái này kể ra cũng khó.
Hầu tử gãi gãi đầu, vui cười nói:
- Kẻ nào cũng có phần. Thiên Đình, Tam Thanh, Như Lai Tóm lại, những đối tượng mà ngươi có thể nghĩ đến đều có phần. Ngươi chuẩn bị làm gì? Bọn họ dỡ phòng ốc của ngươi, ngươi muốn tìm bọn họ báo thù?
Nhất thời, Nữ Oa có vẻ hoảng thần. Nàng ngơ ngác nhìn về hướng Hoa Quả Sơn, đầu óc trống rỗng.
Ý cười trên mặt hầu tử dần cứng lại, nghi hoặc.
- Hỏng rồi
Trong Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân trừng mắt một cái, cổ rụt cả lại.
Di La cung, Thông Thiên giáo chủ nắm lấy thẻ trúc, trên đó khắc hai chữ “Đại hung”, có phần thấp thỏm hỏi:
- Có cần sai người nhanh nhanh đóng lại Nam Thiên môn?
- Nam Thiên môn của hiện tại đâu bằng năm xưa.
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên thoáng trầm tư chốc lát, thấp giọng nói:
- Hay là, chúng ta tới Côn Luân sơn tránh né một đoạn thời gian, dù sao nàng nhất định sẽ tới tìm Lão Quân trước.
Thời này khắc này, ngay cả Như Lai trong Đại Lôi Âm tự ở Linh Sơn cũng khẽ súc mày.
Bên bờ Hoa Quả Sơn, Địa Tạng vương mặt mày hớn hở nhìn Chính Pháp Minh Như Lai:
- Kịch hay đăng trường.
Khắc sau, một tiếng rít vang tê tâm liệt phế thấu thẳng trời xanh!