Trước cửa Di La cung, tranh cãi giữa Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ vẫn đang tiếp tục, Nữ Oa ở bên sớm đã tức tối đến run lên. Ngược lại, Lão Quân cuối cùng cũng thuận lợi thoái thác trách nhiệm, vẻ mặt thích chí, thiếu mỗi nước biến ra một chiếc bàn, ngồi xuống thưởng trà xem kịch hay.
Trên chiến hạm ở vòng ngoài, đám thiên binh thiên tướng đều trầm mặc không cất tiếng, thần tình ngốc trệ.
Thân ảnh Tu Bồ Đề từ xa xa chợt xuất hiện giữa không trung, chúng nhân không khỏi ngước đầu nhìn lên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ đang tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, tức tối thở dốc đều trông mong nhìn hắn, hi vọng hắn có thể nói gì đó, đánh vỡ thế giằng co trước mắt. Nhưng hắn lại chỉ lẳng lặng hạ xuống bên cạnh Nữ Oa, nhẹ giọng nói một câu:
- Đừng quản ta, các ngươi tiếp tục cắn.
Lời này vừa ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Thông Thiên giáo chủ lập tức tiết khí, Nữ Oa lại không nhịn nổi bật cười.
- Sao vậy, ta nói sai rồi ư?
Tu Bồ Đề nhún vai, vẻ mặt vô tội.
Nữ Oa thoáng thu thần, trừng Tu Bồ Đề một cái.
Lão Quân, Thông Thiên, Nguyên Thủy đều lắc đầu thở dài.
- Thế nào, phát tiết đủ chưa? Nếu còn chưa đủ, để ta động thủ cùng ngươi, dỡ sạch Thiên Đình này, đánh một trận thật thống khoái.
- Ngươi!
Vừa nghe lời này, Thông Thiên giáo chủ lập tức giận quát:
- Bồ Đề lão nhi, ngươi đừng bỏ đá xuống giếng!
Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nãy còn cùng hắn nháo đến đỏ mặt tía tai, giờ lại vươn tay kéo hắn lại. Lão Quân ở bên cũng mím môi, nhìn ra chung quanh, hệt như chuyện trước mặt hoàn toàn không can hệ đến mình.
Nữ Oa chỉ lẳng lặng đứng đó, không cất lời.
- Nếu phát tiết đủ rồi. Vậy thì làm chính sự thôi.
Hơi trầm mặc một lúc, Tu Bồ Đề quét mắt nhìn chiến hạm rợp trời bố quanh Di La cung, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, có một số thứ đương sơ thả ra rất dễ dàng, nhưng muốn nhốt mãnh hổ về lồng. Đâu có dễ vậy. Tỷ như mặt “Ác” của nhân loại. Với mấy lão đầu bọn họ, dù ngươi có lấy mạng già, bọn họ cũng không cách nào hoàn nguyên mọi thứ như xưa. Không cách nào được đến điều ngươi tưởng muốn, sau cùng, chỉ là đơn thuần trút giận, có nghĩa lý gì đâu?
Nói xong, hắn khe khẽ nhìn sang Nữ Oa.
Nữ Oa vẫn trầm mặc không nói.
Lão Quân, Thông Thiên, Nguyên Thủy. Thậm chí chúng nhân quanh đó đều làm như vô ý liếc nhìn Tu Bồ Đề. Yên tĩnh lắng nghe hội thoại giữa hắn và Nữ Oa.
- Huống hồ
Tu Bồ Đề cúi đầu đưa tay xoa vuốt ban chỉ (nhẫn ngón cái), thong thả nói:
- Hiện nay, người có thể chưởng khống đại thế tam giới đã không còn là Lão Quân.
- Thế là ai?
- Lão Quân không còn “Vô Vi”, hầu tử kia ngươi cũng gặp qua, “Vô Cực” đã mất, ngươi nói xem, còn có thể là ai?
Nữ Oa lại lần nữa trầm mặc. Nắm tay thoáng siết lại.
- Có cần đi Linh sơn một chuyến?
Hai mắt Nữ Oa nhắm nghiền lại, khe khẽ lắc đầu:
- Không đi, cái người kia, tứ đại giai không, gặp có ích gì?
- Phật Môn có một số điều ta rất không thích, tỷ như lãnh mạc. Nhưng cũng có một số điều rất đáng hân thưởng. Tỷ như đối với thù hận, bọn họ nhìn rất thoáng. Nếu báo thù không bù đắp được gì, bọn họ liền sẽ không báo thù. Chỉ làm chuyện có ích, đấy là tác phong nhất quán của bọn họ. Thả xuống hết thảy những gì không liên quan tới điều bản thân đang theo đuổi.
Nói rồi, Tu Bồ Đề nghiêng thân cười nhẹ:
- Nếu ngươi đã phát tiết đủ rồi, không bằng như vậy đi, ta dẫn ngươi đi gặp một người, người này có thể giải khai tâm kết cho ngươi, thế nào?
Hoa Quả Sơn Thủy Liêm động.
Huyền Trang mới vừa tỉnh lại, được tiểu Thất dìu đỡ, run run ngồi xuống bên bàn đá, tiếp lấy chén nước ấm từ trong tay hầu tử.
- Ta đã sai người làm đồ ăn cho ngươi. Thân thể ngươi không bằng được bọn họ, hôn mê mấy ngày, vừa tỉnh lại đã có thể đi lại là tốt lắm rồi. Đáng tiếc, chúng ta không có đủ thời gian cho ngươi tĩnh dưỡng.
Hầu tử nghiêng đầu nói tiếp:
- Nữ Oa khả năng sẽ tìm về bất cứ lúc nào, chúng ta phải nhanh nhanh rời khỏi nơi này.
Huyền Trang thoáng ngẩng đầu quét qua đám người Quyển Liêm, Vân Hương. Sắc mặt trắng bệch, trên trán còn đang lấm tấm mồ hôi lạnh.
Hồi lâu, hắn khẽ gật đầu. Có vẻ mệt nhọc đến nỗi khó mà nói được nửa lời.
Quay đầu sang, hầu tử chỉ vào Vân Hương, nói:
- Ngươi khẳng định không thể về lại Nữ Nhi quốc, sau này cứ theo chúng ta.
- Cẩn tuân Đại Thánh gia phân phó.
Vân Hương vội đứng dậy hành lễ.
- Đừnggọi Đại Thánh gia.
Hầu tử cười hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu nói:
- Bọn họ gọi ta như vậy ta không quan tâm, nhưng ngươi kêu, ta không quen.
Vân Hương có phần đành chịu nhìn hầu tử.
Hầu tử lại quay sang nói với Quyển Liêm cùng Hắc Hùng tinh:
- Các ngươi nhanh chân đi chuẩn bị, lát nữa chúng ta rời đi ngay. Huyền Trang pháp sư là phàm nhân, có thể nghỉ ngơi, riêng các ngươi không có đãi ngộ đó đâu.
Quyển Liêm và Hắc Hùng tinh lặng lẽ gật đầu.
Di La cung, Tu Bồ Đề cùng Nữ Oa đã bỏ đi, chiến hạm Thiên Đình cũng bắt đầu chuyển hướng.
Trên đống đổ nát, Tam Thanh vẫn lẳng lặng đứng đó, bên cạnh là Ngọc đế đang quỳ.
- Cứ vậy mà đi?
Thông Thiên giáo chủ có phần bất khả tư nghị nói:
- Náo nửa ngày, nói đi là đi?
- Làm sao, ngươi còn muốn nàng trở về? Náo đến vậy, sau này sợ rằng Thiên Đình cũng không được an bình
Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhàn nhạt liếc Ngọc đế một cái.
Vừa nhìn, Ngọc đế vội rụt mình lại.
- Ngươi cũng đứng lên đi.
Lão Quân phất tay áo nói:
- Chuyện này không trách ngươi, tạm thời cũng sẽ không đổi Ngọc đế.
Nói xong, Lão Quân vươn mình vặn eo, cười khổ nhìn lên thiên không, thì thào nói:
- Sớm biết thế này đã không đưa giải dược cho nha đầu, đỡ lắm chuyện phiền hà.
Thông Thiên giáo chủ thình lình bật ra một câu:
- Các ngươi nói xem, chuyện này liệu có phải là có kẻ tính toán chúng ta?
Vừa nghe, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức sửng sốt.
- Đừng có đoán mò.
Lão Quân quay đầu cười hì hì nói
- Đúng là có người tính toán chúng ta, hơn nữa không phải một người tính toán, là hai người tính toán. Tính toán kẻ khác nhiều rồi, thỉnh thoảng bị người tính toán một lần cũng đâu có gì là lạ.
Xoa xoa tay, Lão Quân từng bước đi tới bên vách đá, thong thả nói:
- Một kẻ là hận không thể khiến cho tam giới đại loạn, để tiện dò xét chân nghĩa của “phổ độ”. Kẻ còn lại, thuần túy là thuận nước đẩy thuyền, thử giúp lão hữu ngày xưa giải khai tâm kết. Ai Nghĩ lại thì thứ Bồ Đề lão đầu am hiểu nhất chính là thuận nước đẩy thuyền, chứ những thứ khác không thành được là bao. Ha ha ha ha.
Mũi chân điểm nhẹ mặt đất. Lão Quân đằng không mà lên, thân hình lao thẳng xuống giữa trời xanh bao la.
Thông Thiên giáo chủ vội vội vàng vàng xông tới bên vách đá, kêu với theo:
- Ngươi nói rõ ràng xem nào! Một kẻ tính toán chúng ta là Bồ Đề lão nhi, kẻ còn lại là ai?
- Kẻ còn lại là một hậu bối mà ngươi không quá để tâm. Ha ha ha ha.
Đằng xa văng vẳng truyền lại tiếng cười của Lão Quân.
Trên mép biên Hoa Quả Sơn, Địa Tạng vương súc mày thành một đoàn.
- Sao vậy?
Cúi đầu ngắt chỉ tính toán. Địa Tạng vương nhẹ giọng thán nói:
- Sau khi Lão Quân can dự, Bồ Đề tổ sư cũng tham dự vào. Xem ra, hắn tịnh không để lời bần tăng nói ngày đó ở trong lòng.
Chính Pháp Minh Như Lai khẽ cười nhạt, nói:
- Rốt cục vẫn là đại năng Đạo môn, sâu xa, tích lũy, những thứ đó chúng ta đều không so được. Làm sao sẽ bị vài ba câu của ngươi ta ảnh hưởng?
- Đây cũng xem như là hậu thủ mà Kim Thiền tử lưu lại cho chính mình. Kim Thiền tử tính toán sâu xa, lưu lại Tu Bồ Đề bảo hộ cho mình. Cả ngươi nữa là hai chi phục binh. Mà các ngươi, lại an bài Tôn hầu tử trợ lực cho hắn Trận dung như thế, đúng thật trên trời dưới đất khó ai bì kịp.
Chính Pháp Minh Như Lai lại chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.
Sau khi để Huyền Trang ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một chút, hầu tử liền cõng lên Huyền Trang, dẫn theo chúng nhân đi ra ngoài.
Nhưng vừa bước chân ra khỏi Thủy Liêm động. Hầu tử chợt ngưng lại.
Chúng nhân cũng dừng chân theo, ngơ ngác nhìn hầu tử.
Chậm rãi xoay người, hầu tử ngẩng đầu nhìn về hướng đỉnh chủ phong Hoa Quả Sơn.
Thuận theo ánh mắt hầu tử, rất nhanh chúng nhân liền bắt gặp Tu Bồ Đề và Nữ Oa lơ lửng giữa trời.
Khắc sau, hai người đã đứng ở trước mặt chúng nhân.
Nhất thời, ai nấy đều siết chặt vũ khí, lùi ra sau một bước. Chỉ riêng hầu tử vẫn đứng đó bất động.
Hắn nhìn đăm đăm Tu Bồ Đề, khẽ khom người thả Huyền Trang xuống, tức thì, Kim Cô bổng hiện ở trong tay, cười hì hì nói:
- Sư phó, đã lâu không gặp.
Đó là nụ cười ôm đầy ác ý.
- Đây là đồ đệ của ngươi?
Nữ Oa nhẹ giọng hỏi.
- Xem như là vậy!
Tu Bồ Đề vuốt râu dài, khẽ gật đầu.
- Thật không ngờ sao ngươi lại dạy ra đồ đệ như này. Người ngươi muốn dẫn ta đi gặp ở đâu?
Nhấc tay, Tu Bồ Đề chỉ hướng Huyền Trang.
- Hắn?
Hầu tử gần như là phản xạ vô điều kiện hộ vệ trước người Huyền Trang.
Cách qua hầu tử, Nữ Oa tử tế quan sát Huyền Trang từ trên xuống dưới một lượt.
Lúc ở Nữ Nhi quốc Nữ Oa đã gặp qua Huyền Trang, chẳng qua khi ấy Huyền Trang ở ngoài sáng, nàng ở trong tối. Hơn nữa, toàn bộ sự chú ý của nàng đều bị con khỉ có bản lĩnh thông thiên trước mặt hấp dẫn, căn bản không rảnh để quan chú tới tên phàm nhân ở bên cạnh này.
Trừ một con long mã ra, số còn lại đều có tu vị Thái Ất kim tiên trở lên, đội ngũ như vậy cư nhiên lại có một phàm nhân Bây giờ ngẫm lại, đúng là mình có hơi sơ sót, tưởng đối phương cũng như bao người bình thường khác.
Nhưng mà Một phàm nhân, còn là hòa thượng, sao có thể giải được tâm kết cho mình?
Huyền Trang kinh ngạc đối thị cùng Nữ Oa, đầu óc mơ hồ.
Biết được tin tức, Thảo Tiểu Hoa đã từ trong động phủ vội vã chạy tới, lại chỉ đứng trong ngóc ngách nơi dương quang không chiếu tới, thẫn thờ nhìn Nữ Oa.
Hồi lâu, Nữ Oa chậm rãi bật cười:
- Không lẽ ngươi muốn ta thả xuống hết thảy, quy y Phật Môn? Kể ra, ta còn là nãi nãi của Phật Môn sư tổ.
- Đương nhiên là không.
Tu Bồ Đề cũng bật cười, thẳng lưng lên, nhẹ giọng thán nói:
- Đây là chuyển thế của nhị đệ tử dưới gối Thích Già Ma Ni, Kim Thiền tử.
- Vậy thì sao?
- Ngươi còn nhớ mấy ngàn năm trước, ngươi từng nói với ta về đạo độ người độ mình?
- Chẳng qua chỉ một phỏng đoán thôi.
- Đúng, đó chỉ là phỏng đoán. Điều ngươi hi vọng Thích Già Ma Ni làm được, là độ người. Nhưng Thích Già Ma Ni lại chọn độ mình, điều dễ thực hiện hơn người. Khi đó, đạo độ người vẫn cứ nằm trong sương mù, ngay cả có thực hiện được hay không, đều cần chờ khảo chứng. Thời gian lâu rồi, loại tu hành nhọc nhằn mà mờ mịt ấy đã không người nhớ tới Chẳng qua, mấy ngàn năm sau, lúc ngươi đã hãm thân trong Nữ Nhi quốc, dưới gối hắn, lại xuất hiện một đệ tử gọi là Kim Thiền tử. Hắn nói với ta nghi hoặc trong lòng, ngôn luận đó, không khác gì những lời ngươi nói xưa kia.
Nghe vậy, Nữ Oa lập tức kinh hãi.
Vuốt râu dài, Tu Bồ Đề cười nhẹ nói:
- Bất đồng chính là, hắn dám đưa phỏng đoán vào thực tiễn.