Đại Bát Hầu

Chương 696: Cát và nước



Hơi hơi nghiêng người, Tu Bồ Đề hướng Nữ Oa làm tư thế “mời”.

Không đợi Nữ Oa kịp tiến lên, Kim Cô bổng trong tay hầu tử đã trùng trùng dộng mạnh.

Lập tức, chúng nhân nhất tề nhìn sang.

Nhe ra răng nanh, hầu tử lành lạnh nói với Tu Bồ Đề:

- Đây là địa bàn của ta, không tới lượt các ngươi muốn làm gì thì làm.

- Địa bàn của ngươi?

Nữ Oa hừ lạnh một tiếng.

Nhất thời, chúng nhân đều dừng tay lại, yên lặng nhìn đăm đăm hầu tử.

Chốc lát, Tu Bồ Đề ho khan hai tiếng, thong thả nói:

- Để Nữ Oa nương nương nói chuyện riêng cùng Huyền Trang pháp sư một lát.

- Bằng cái gì? Bằng ngươi là sư phụ ta?

Sắc mặt Tu Bồ Đề hơi thoáng ảm đạm, nói:

- Các ngươi muốn tiếp tục tây hành, nhưng nếu Nữ Oa nương nương không đáp ứng, sợ rằng Lộ trình sau này sẽ không dễ đi. So ra, không bằng ngồi xuống từ tốn nói chuyện, giải quyết gọn ghẽ sự tình.

- Muốn nói chuyện cũng nên là ta, đâu cần để hòa thượng tay không sức trói gà đi làm.

Hầu tử nhướng mày, nhìn Nữ Oa nói:

- Huống hồ, ta thực sự không an tâm khi để một người mới vừa hạ độc mình đơn độc ở chung với hắn.

Nhất thời, Nữ Oa và hầu tử im lìm nhìn nhau, Tu Bồ Đề ở bên cũng thoáng ngây người.

Song phương cứ thế cầm cự.

Hồi lâu Nữ Oa mới nhẹ giọng bật cười:

- Xem ra, quan hệ giữa ngươi và đồ đệ này, không được du khoái cho lắm.

Tu Bồ Đề vuốt râu dài nói:

- Bắt đầu từ lúc bái nhập sư môn liền đã ít được giáo dưỡng, khó miễn có phần xa lạ.

- Ít được giáo dưỡng?

Vừa nghe, Nữ Oa lập tức cười lên ha ha:

- Ít được giáo dưỡng còn có thể dưỡng ra Thiên Đạo cảnh. Sao ta chăm ở giáo dưỡng lại không dưỡng ra? Xem ra, lúc nào đó phải hướng ngươi thỉnh giáo mới được.

Nói xong, thần tình Nữ Oa khẽ thu lại, lành lạnh nhìn đăm đăm hầu tử, nói:

- Vậy giờ phải làm thế nào? Ngươi ta liên thủ chế phục con khỉ này, hay là người làm sư phó như ngươi không tiện ra tay. Để mình ta được rồi?

- Ai chế phục ai còn chưa biết đâu!

Hầu tử khẽ đè thấp thân mình, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Linh lực tung trào bắt đầu hội tụ, cuồng phong kích lên cuốn thốc qua, cát đá tung bay.

Tu Bồ Đề lại vẫn đứng ngây ra đó, tựa hồ đang do dự điều gì.

Đúng lúc này, Huyền Trang bước lên, chắn trước người hầu tử.

Nhất thời. Bất luận là Nữ Oa hay hầu tử, thậm chí là cả Tu Bồ Đề, đều không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy Huyền Trang hai tay hợp mười, khom người hướng về phía Nữ Oa trịnh trọng hành lễ, rồi cũng quay sang hành lễ với Tu Bồ Đề, nói:

- Lúc nãy Tu Bồ Đề tổ sư đối thoại cùng nương nương, bần tăng có nghe được chút ít. Vừa khéo, bần tăng cũng có nghi hoặc chưa giải. Là quan hệ tới đạo độ người, độ mình. Thứ bần tăng cả gan, khẩn cầu được nói chuyện về vấn đề này với nương nương.

Lập tức, cuồng phong bốn phía dần dần yên ắng lại.

Nữ Oa nhìn Huyền Trang từ trên xuống dưới một lượt, tròng mắt chậm rãi híp thành khe nhỏ.

Hầu tử quay đầu lại, có phần kinh ngạc nhìn Huyền Trang, hỏi:

- Ngươi không sao đấy chứ, muốn nói chuyện với nàng?

- Chỉ cần có một tia hi vọng, thì đâu thể bỏ qua.

Huyền Trang nhàn nhạt nói:

- Huống hồ, chẳng phải Tu Bồ Đề tổ sư là hảo hữu với tiền thế của bần tăng ư? Nếu Tu Bồ Đề tổ sư đã dẫn Nữ Oa nương nương tới gặp, vậy chắc không có ý hãm hại bần tăng mới đúng.

Nghe được lời này, hầu tử cũng hơi ngớ.

Lùi sang bên một bước, Huyền Trang vươn tay nói:

- Nương nương, nơi này hoang vu, không bằng vào trong động phủ nói chuyện?

Nữ Oa làm như vô ý nhìn sang hầu tử.

Một lúc lâu, hầu tử cười lên đành chịu, thu lại tư thế nghênh chiến, thong thả đứng sang một bên.

Hầu tử đồng ý. Những người khác tất nhiên đều không phản đối, ai nấy lần lượt thu lại vũ khí, giải trừ vũ trang.

Huyền Trang khom người nói:

- Nương nương, mời.

Giờ Nữ Oa mới giải trừ giới bị, chậm rãi bước tới, lúc sát vai qua hầu tử, hai người lành lạnh nhìn nhau một cái.

Trong sơn động mờ tối, hàng người men theo đường hầm thật dài chậm rãi đi sâu vào lòng đất.

Tiểu Thất đi ở mặt trước dẫn đường, Huyền Trang ngay sau, kế đó là Nữ Oa, tiếp nữa là Tu Bồ Đề và chúng nhân còn lại.

Hầu tử vẫn một mực duy trì cự ly chừng một trượng với Tu Bồ Đề.

Không lâu sau, đám người đã đến trước đại sảnh trong Thủy Liêm động.

Hai tên tiểu yêu vội vã đẩy ra cửa lớn khép hờ.

- Nương nương, mời.

Nữ Oa khẽ gật đầu, sánh bước Huyền Trang, cùng tiến vào trong.

Cửa lớn ầm vang đóng lại.

Những người khác đều lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.

Tu Bồ Đề dựng thẳng nlưng lên, nói:

- Đợi ngoài động phủ có phải tốt hơn không, có gió, có mây, có không khí thoáng đãng. Nơi này u tối quá.

Hầu tử lành lạnh liếc Tu Bồ Đề một cái.

Tu Bồ Đề thoáng nâng mí mắt lên đối thị cùng hầu tử, thong thả nói:

- Nếu lỡ xảy ra chuyện Ai đó tính động thủ, có Nữ Oa ở đây, ngươi cứ yên tâm, trong tam giới này, không mấy ai có thể thương hại Huyền Trang pháp sư ngay trước mặt Nữ Oa. Nếu chính nàng động thủ Ngươi ở ngoài cửa hay trong cửa, cũng đâu có gì khác biệt? Đừng nói ngăn trở, ngay cả thời gian để thu lại hồn phách đều không đủ.

Hầu tử bĩu bĩu môi, ngửa đầu nhìn lên cửa đá nói:

- Ta đang nghĩ, nếu nàng thực sự động thủ, ta cũng tiện thịt ngươi ngay trước mắt nàng, coi như báo thù.

Nghe vậy, Tu Bồ Đề lập tức bật cười.

Tám trăm năm sư đồ, quan hệ như thế Chỉ dùng không thoải mái đúng là khó mà hình dung hết được.

Bên trong đại môn, Nữ Oa uốn lượn thân rắn chậm rãi đi tới bên vương tọa, quay người ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

- Nói đi. Bản cung muốn nghe xem, rốt cục ngươi định độ người thế nào.

- Hồi bẩm nương nương, bần tăng còn chưa nghĩ ra.

- Còn chưa nghĩ ra?

Nữ Oa không khỏi súc mày.

Huyền Trang hai tay hợp mười, khẽ khom người, nói:

- Nghĩ thì nhiều, song chưa được vẹn toàn.

- Ngươi đúng là thẳng thắn.

Nữ Oa thở dài một hơi, đỡ lấy tay vịn, dựa lên ghế, nói tiếp:

- Vậy ngươi cứ nói những gì đã nghĩ đến. Độ người ra sao, chứng đạo thế nào.

- Bần tăng xin phép thỉnh giáo nương nương một vấn đề trước, được không?

Nữ Oa thuận miệng đáp nói:

- Ngươi hỏi đi.

Huyền Trang lại lần nữa khom lưng hành lễ, nói:

- Bần tăng cảm tạ nương nương. Trong lòng bần tăng trước giờ vẫn có một nghi hoặc chưa được giải, nghi hoặc này có liên quan đến lý niệm ghi trên điển tịch kinh Phật về quá trình Nữ Oa tạo người, cùng với lý niệm về cực lạc của Phật Môn, tuy bần tăng có nghi vấn, nhưng cũng không bằng không chứng, thế nên, bần tăng muốn nghe nương nương giảng giải về lý niệm cấu kiến thế giới thủa sơ khai.

Vừa nghe hỏi vậy, Nữ Oa lập tức sửng sốt, thoáng tìm tòi một phen rồi mới hồi đáp:

- Không chỉ là người, mà trọn cả chúng sinh. Đương sơ bản cung sáng tạo vạn linh, vốn muốn chúng sinh sáng tạo ra một mảnh tiên cảnh nhân gian vui vẻ hòa thuận vô ưu vô lự, chỉ là, không ngờ . .

Lời Nữ Oa đến đó là dừng, không thấy nói tiếp.

Nếu đã thế, vậy ác và khổ của thế gian này, không phải xuất từ tay nương nương?

Nữ Oa khẽ gật đầu.

Huyền Trang mím môi cười nhạt, nói:

- Quả nhiên là nhân tính bản thiện. Nếu thế, bần tăng hiểu rồi. Ngũ độc bát khổ tịnh không phải từ nhỏ đã có, mà là hoàn cảnh sai khiến. Nếu chúng sinh có thể từ thiện hướng ác, thì cũng có thể từ ác hướng thiện.

Lúc này, trên mặt Nữ Oa đã không còn vẻ nhẹ nhàng như khi vừa vào cửa, ngược lại có vẻ khá nghi hoặc.

- Nếu ngươi đã biết điều cần biết, vậy bây giờ có thể nói cho bản cung, đạo ngươi nói là thế nào?

Ngẩng đầu lên, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Nương nương có hiểu về Phật pháp?

- Biết rõ tận gốc rễ.

- Nếu thế, bần tăng sẽ dùng thuyết pháp Phật Môn để nói về đạo của mình.

Ho khan hai tiếng, Huyền Trang nói tiếp:

- Phật pháp hiện nay, xuất từ Phật tổ Như Lai, cũng chính là Thích Già Ma Ni Phật. Phật pháp của nó, không ngoài “lợi mình”, “tu thân”, thanh ngũ độc, trừ bát khổ, thành Phật, đạt tới cực lạc, tu thành Vô Ngã chi đạo. Bản thân nó, chính là thực chứng. Trong tam giới, phàm là tử đệ Phật Môn, không ai không tôn sùng là thánh điển.

Nữ Oa khẽ gật đầu.

- Bần tăng lại cho rằng, pháp ấy lầm to.

Nghe vậy, khóe môi Nữ Oa thoáng nhếch lên, lại tịnh không cười ra tiếng. Nàng thấp mày, nhìn Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Thích Già Ma Ni dùng hết đời mới ngộ ra đạo tu hành, cuối cùng đạt tới thành tựu Thiên Đạo, Lão Quân đã mất đi “Vô Vi”, “Vô Cực” của hầu tử cũng không còn. Đương kim đệ nhất nhân tam giới, nhưng ngươi lại lấy khu khu hai chữ “lầm to” để luận đoán..

- Nương nương, lời ấy sai rồi.

Huyền Trang nói:

- Ai đúng ai sai, ai chính ai tà, chẳng lẽ có thể dùng tu vị cao thấp mà quơ đũa cả nắm? Tu tiên thì còn có thể nói là vì trường sinh, tu Phật, chẳng lẽ cũng chỉ vì tu vị?

Nữ Oa không khỏi có phần ngập ngừng:

- Thế, ngươi cảm thấy Phật pháp nên thế nào mới đúng?

Khẽ ưỡn ngực nhìn thẳng Nữ Oa, Huyền Trang sảng giọng nói:

- Kinh Phật có câu, “một hạt cát một thế giới”, kẻ tu thành, tự biết ảo diệu trong đó. Song bần tăng lại cho rằng, khi cách tuyệt với bên ngoài, dù có là “một hạt cát một thế giới”, cát, cuối cùng vẫn là cát. Pháp mà bần tăng muốn cầu, hẳn nên là nước.

- Nước?

- Đúng!

Huyền Trang hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:

- Tuy không diệu như “nhất sa nhất thế giới”, lại có hiệu dụng hội tụ suối nguồn. Kẻ tu Phật, đừng nên là cát, mà nên là nước. Kéo dài vô tận, tụ thành hải dương, nhìn như một giọt, thực tế là một thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Nương nương, đấy chẳng phải là nhân tâm hướng thiện mà ngươi từng cấu tưởng thủa Sáng Thế? Người người hướng thiện, thế gian tự yên lành!

Nhất thời, Nữ Oa ngây dại.