Đại Bát Hầu

Chương 701: Con đường duy nhất



Tam giới giống như một chiếc bình ngũ vị khổng lồ, bên trong chứa đầy các loại cảm giác chua cay mặn ngọt đắng, tư vị thế nào, chỉ có người đắm chìm ở trong mới hiểu được. Mà ở đó, thể hội của mỗi người lại bất tận tương đồng.

Thời này khắc này, thứ hai con khỉ đồng thời tồn tại trong tam giới phải đối mặt, chính là hai tình cảnh hoàn toàn khác biệt.

Đám người hầu tử cõng lấy Huyền Trang, dùng trận hình tương đối kín kẽ, đằng không lao về hướng tây, núi xanh nước biếc tận hết trong tầm mắt, thư sảng vô cùng. Những trải nghiệm âm mai do gặp phải tai họa trên đường tựa hồ đều tiêu tán sau quãng thời gian sinh hoạt an nhàn tại Hoa Quả Sơn.

Trên trời cao, vãn hà phía chân trời như một vị thiếu nữ e thẹn mỉm cười với bọn họ.

Dưới trời đêm, tình cảnh của Lục Nhĩ Mi Hầu lại tệ hại vô cùng.

Trong ngóc ngách giữa rừng sâu âm u, trên tầng lá rụng trải đầy mặt đất, hắn bò rạp như dã thú, cắn nát cổ họng của một con sói xám.

Hầu kết nhuyễn động, huyết dịch tanh hôi trút vào trong bụng, tấn tốc bị phân giải thành tí ti dưỡng phân tán vào từng ngóc ngách cơ thể.

Giành được máu tươi có thể khiến hắn cảm thấy an tĩnh thư sướng, lại xa xa không đủ để thực sự giải trừ nguy cơ trên người.

Mấy ngày qua hắn đã hấp nạp tinh khí và huyết dịch của vô số động vật, toàn bộ sinh linh trong rừng cây cơ hồ đã bị hắn bình định, thậm chí trong đó còn bao gồm cả mười mấy nhân loại ngẫu nhiên gặp phải. Nhưng, so ra, lượng tinh khí và máu tươi mà hắn cần bổ sung còn xa xa mới đủ.

Vết rách trên thân thể không có dấu hiệu nhanh chóng lành lại, chỉ miễn cưỡng ngưng lại tiến trình phân giải thôi.

Càng tệ hại chính là, tùy theo thời gian đẩy dời, hắn có thể cảm giác rõ ràng rằng ý thức bản thân đang dần mơ hồ. Điều đó khiến hắn vô cùng khủng hoảng.

Thời này khắc này. Đặt ở trước mặt chỉ thừa lại hai con đường.

Hoặc là triệt để tan tành mây khói. Hoặc là Giết chóc. Không ngừng giết chóc. Có điều Gia hỏa tu vị càng cao, hấp nạp được thì càng có ích mà Địa Tạng vương nói, rốt cục đang ở đâu?

Hắn chẳng thể nào nhớ nổi.

Tuy vẫn duy trì được năng lực cường đại, nhưng tùy theo thời gian trôi đi, hắn càng lúc càng không dám sử dụng pháp lực, thậm chí ngay cả đảm lượng để đằng không bay lên cũng không có, càng không dám tùy ý khuếch đại phạm vi cảm giác. Bởi vì, hắn phát hiện khi sử dụng pháp lực cắn nuốt đại lượng tinh khí, đồng thời với đó, thân thể và linh hồn của hắn chính đang gia tốc hao tổn

Vì sao đương sơ không trực tiếp giết hai con lừa trọc kia?

Lau đi vết máu trên khóe miệng. Hắn thẫn thờ ngồi trên tầng lá rụng, thầm thì nói:

- Cho dù phải hao phí rất nhiều pháp lực, hai con lừa trọc kia cộng lại, chắc cũng bù đắp nổi

- Tìm được rồi! Hắn ở đây!

Một tiếng quát lớn từ đằng sau truyền đến.

Hắn đột nhiên quay đầu, tức thì nhìn thấy một đám lớn thợ săn giơ cây đuốc, tay cầm cung tiễn trường mâu, khí thế hung hung đuổi tới nơi này.

Chỉ nghe “hưu” một tiếng, một mũi tên lướt qua gò má Lục Nhĩ Mi Hầu, cắm phập vào thân cây sau lưng.

Chớp mắt, Lục Nhĩ Mi Hầu liền lật người trốn vào trong bụi cỏ.

- Nhanh! Hắn chạy sang bên kia! Đuổi!

Hơn mười tên thợ săn tức tốc vượt qua thi thể sói xám, chạy đuổi theo.

Một tên bộ dạng như là quan quân đi tới ngồi xổm bên cạnh thi thể sói xám, chăm chú kiểm tra. Tên thợ săn già đi ở sau cùng cũng dừng chân lại.

- Đại nhân Thế nào? Liệu có phải hắn không?

Người bộ dạng như là quan quân kia đứng lên, vẩy đi máu tươi dính trên đầu ngón tay, nói:

- Chắc là gia hỏa kia rồi. Thủ pháp như đúc, chỉ hút máu, không ăn thịt. Đó là loài gì, khỉ à?

- Hình Hình như là vậy.

Lão thợ săn ấp a ấp úng nói:

- Chẳng qua, lão hủ đi săn bao năm nay rồi, vào núi vô số lần, nhưng chưa từng thấy qua hầu tử lớn đến thế. Chẳng khác gì người bình thường cả

Không lâu sau, mười mấy tên thợ săn đuổi theo lúc nãy đã quay ngược trở về.

- Thế nào rồi?

Tên thợ săn vóc người khôi ngô cầm đầu thở dốc nói:

- Chạy mất rồi, tốc độ của nó quá nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

Nơi không xa, trong ngóc ngách mà ánh trăng không chiếu tới được, Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ đẩy ra bụi cỏ, từ đằng xa lặng lẽ theo đõi chúng nhân.

Ánh mắt lạnh lùng, đáng sợ vô cùng.

- Hẳn là nó rồi!

Nhìn đăm đăm thi thể sói xám còn hơi ấm, máu tươi vẫn đang chảy xuôi dưới đất, tên quan quân cắn răng nói:

- Tốc độ hắn nhanh như vậy, giờ đã hơn nửa đêm, dù chúng ta có tìm ra cũng vô dụng. Huống hồ, thương đội trước kia, bao gồm cả sáu tên hộ vệ đều bị hắn hạ độc thủ, chỉ bằng mấy người chúng ta Sợ rằng sẽ có nguy hiểm.

- Đại nhân, vậy ngươi nói xem giờ phải làm sao? Chúng ta nghe ngươi.

- Đúng! Chúng ta đều nghe ngươi!

Mười mấy mạng người đâu phải chuyện nhỏ, sự kiện này nhất định không thể bỏ qua.

Quan quân khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Có điều, vẫn nên cẩn thận thì hơn, không thể tiếp tục tổn thương nhân mạng. Hầu tử lớn đến vậy, nói không chừng đã là hầu yêu.

Hầu Hầu yêu?

Vừa nghe, đám thợ săn tại trường lập tức sợ run lên.

- Yêu quái ư Không thể nào?

- Có gì mà không thể?

Một đám thợ săn, chỉ cần là dã thú, đừng nói hầu tử, cho có là nguyên một đàn sói bọn họ cũng không sợ. Nhưng nếu là yêu quái Khi ấy bản chất sự việc liền khác hẳn.

Nháy mắt, sĩ khí vốn cao vút trên người chúng thợ săn đã biến mất tăm, thay vào đó là vẻ thấp thỏm không cách nào giấu diếm.

Quan quân cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai một tên thợ săn bên cạnh, nói:

- Đừng sợ, không phải yêu quái nào cũng đều lợi hại. Trước kia ở Dự châu ta từng gặp qua một con yêu quái. Đa phần yêu quái chỉ vừa hóa hình. Loại tiểu yêu đó còn không bằng người bình thường. Con vừa nãy ngay cả quần áo đều không có, dù thật là yêu, thì cũng là tiểu yêu.

- Đại Đại nhân, ngài đừng lừa chúng ta.

Yên tâm đi.

Nhìn chúng thợ săn đầy mặt khiếp ý, tên quan quân thanh niên cười đành chịu, nói:

- Ý tưởng của ta là cứ đi về trước, ngày mai ta sẽ phi cáp truyền thư cho Lưu tướng quân, để hắn phái binh tới hỗ trợ. Có đại quân, không cần các ngươi động thủ, vậy đã được chưa?

- Thế Thế thì được.

Tên thợ săn cầm đầu ngậm cười nói:

- Mấy huynh đệ chúng ta cảm tạ đại nhân.

Nói xong, hắn chắp tay thở dài.

Đám thợ săn còn lại thấy vậy cũng vội vàng chắp tay:

- Cảm tạ đại nhân.

- Không cần khách khí, mạt tướng thủ thổ có trách, đây là chuyện trong phận sự, hẳn nên thôi.

Nói rồi, quan quân kia dẫn đám thợ săn men theo đường tới lúc trước, bắt đầu đi ngược trở về.

- Chẳng qua Binh tướng không quen sơn đạo, đến lúc đó còn phải làm phiền chư vị dẫn đường.

- Không vấn đề, chuyện cỏn con như dẫn đường cứ để huynh đệ chúng ta!

- Đúng đúng đúng, dẫn đường không vấn đề. Ngài đừng bắt chúng ta đi đánh yêu quái là được!

Nhìn đăm đăm ánh lửa dần mơ hồ đằng xa, Lục Nhĩ Mi Hầu buông tay đang gạt cỏ tạp ra, thong thả ngước đầu nhìn trăng.

- Muốn giết ta? Hay là, ta giết các ngươi trước. Hình như chỗ các ngươi sắp tới rất nhiều người. Được đấy.

Dưới ánh trăng, hắn liếm liếm môi, nhấc chân lên nhẹ nhàng đi theo.

Lúc này, xuất phát từ an toàn, đám người hầu tử sau một hành trình phi hành cẩn thận, cuối cùng mới chậm rãi đặt chân lên quốc cảnh Nữ Nhi quốc.

Trước giới bia, Vân Hương sớm đã dẫn theo chúng hạ thần đứng đợi.

- Vân Hương tham kiến Đại Thánh gia, tham kiến thánh tăng!

Tùy theo Vân Hương chắp tay hành lễ, đám binh tướng đứng quanh bốn phía nhất tề quỳ xuống.

- Tham kiến Đại Thánh gia, tham kiến thánh tăng!

Nghe được tiếng kêu, hầu tử thì không sao, chứ Huyền Trang vừa leo xuống lưng Hắc Hùng tinh lại không khỏi cả kinh, vội hai tay hợp mười đáp lễ.

- Đứng lên cả đi.

Hầu tử nhàn nhã đi tới, côn bổng chống đất, nói:

- Sao các ngươi lại đứng đây? Ai nói cho các ngươi, rằng chúng ta đến vào hôm nay?

- Không ai nói cả.

Vân Hương khom lưng, khẽ cười nói:

- Vân Hương và mọi người đã đợi ở đây mười lăm ngày.

Hầu tử thoáng sửng sờ, vội ho khan hai tiếng nói:

- Khổ cực. Chẳng qua Kỳ thực không cần phải thế. Ngươi trước kia là thuộc hạ của ta, giờ đã không phải. Hơn nữa, ngươi còn là quốc vương.

- Đây là nương nương dặn dò.

- Nàng?

Vân Hương gật gật đầu nói:

- Nương nương dặn, Vân Hương tất phải chờ ở đây, thứ nhất, là để Đại Thánh gia nhìn thấy Vân Hương an toàn, nương nương đã thực hiện lời hứa. Thứ hai Nương nương hi vọng gặp lại thánh tăng, bởi vậy, mới đặc mệnh Vân Hương đứng chờ, sợ lỡ qua thánh tăng.

Hầu tử mặt không biểu tình quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, như có điều suy tư.

- Được nương nương thỉnh mời, Huyền Trang vinh hạnh vô cùng!

Huyền Trang hai tay hợp mười, khom người nói:

- Vậy làm phiền nữ vương dẫn đường.

Đang nói chuyện, chợt có một vị nữ tướng dắt tới một con ngựa trắng, lại không phải Tiểu Bạch Long.

Lùi sang bên một bước, Vân Hương nhẹ giọng nói:

- Thánh tăng, mời.

- Mời!

Huyền Trang xoay người lên ngựa, đám người cứ thế bắt đầu chậm rãi tiến vào quốc cảnh Nữ Nhi quốc.

Trên đường, hầu tử làm như vô ý quay đầu nhìn Huyền Trang mấy lần, càng lúc càng có vẻ nghi hoặc.

- Này, nương nương của các ngươi có nói vì sao phải gặp hắn không?

Vân Hương lắc đầu nói:

- Nương nương không nói.

- Không nói? Vậy ngươi cảm thấy vì sao muốn gặp hắn?

Cái đó Tâm tư của nương nương, Vân Hương sao nhìn thấu được.

Vân Hương che môi cười cười, nói:

- Chẳng qua, Đại Thánh gia cứ an tâm. Nương nương đã hạ lệnh, trong cảnh nội Nữ Nhi quốc tất phải đảm bảo sự an toàn cho thánh tăng, nếu nương nương đã nói vậy rồi, nhất định sẽ không làm ra chuyện gì khiến Đại Thánh gia phải lo lắng đâu.

Hầu tử sờ cằm nghĩ nửa ngày, lại mãi mà không nghĩ ra được điều gì. Cuối cùng, đành dứt khoát vứt sang một bên.

Ghì ngừng bạch mã, Huyền Trang ngước đầu hỏi:

- Giờ ta trực tiếp đi gặp Nữ Oa nương nương?

Vân Hương nói:

- Thánh tăng phàm thể, lại đường xa mà đến, hẳn nên nghỉ ngơi, ngày mai hẵng gặp.

- Không được… không sao, bần tăng đã tĩnh dưỡng ở Hoa Quả Sơn một thời gian khá dài, nếu tiện, bần tăng muốn đi gặp nương nương trước.

- Cái đó

Vân Hương do dự nói:

- Làm thế.. sợ rằng phải xác nhận cái đã.

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

- Xin phiền nữ vương.

Vân Hương lấy ra ngọc giản cất ở bên eo. Nhưng không đợi nàng kịp áp lên môi, hầu tử đã đứng lên trước mặt nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ta cũng muốn đi gặp nàng, tiện thể giúp ta thông báo một tiếng. Bọn họ tán gẫu, ta ở bên lắng nghe, hẳn không ngại chứ?