Đại Bát Hầu

Chương 700: Say rượu



Thời gian hưu chỉnh tại Hoa Quả Sơn kéo dài nguyên nửa tháng.

Trong nửa tháng này, mấy người trúng độc, bao gồm cả Huyền Trang đều sớm đã khỏe lại. Dưới sự đái lĩnh của hầu tử, trên dưới Hoa Quả Sơn huyên náo suốt ngày, không khí càng lúc càng rộn ràng.

Tuy vẫn là bộ dạng đổ nát, khắp đất toàn cát vàng, nhưng ít ra cờ xí “Tề Thiên đại thánh” đã dựng lên, bất luận là thần tiên hay yêu quái, tưởng muốn làm gì đó đều phải cân nhắc cẩn thận. Đồng thời, công tượng do Thiên Đình phái tới cũng gia tăng tiến độ trồng cây, Hoa Quả Sơn muốn khôi phục đến trạng thái đương sơ chỉ là vấn đề thời gian.

Có bảo chứng, tương lai của đám tiểu yêu hẳn sẽ dễ thở hơn nhiều.

Chẳng qua, mấy ngày nghỉ lại ở Hoa Quả Sơn chỉ có thể tính là quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của chúng nhân trên đường tây hành.

Đạo chưa chứng được, tây hành vẫn phải tiếp tục.

Đêm trước khi đi, đám yêu quái Hoa Quả Sơn chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn chia tay hầu tử. Tiểu Thất uống quá chén, kéo lấy tay hầu tử luôn mồm kêu nói:

- Đại vương, ngươi nhất định phải trở về Ngươi nhất định phải trở về, không thể bỏ lại chúng ta.

Nghe được câu này, hầu tử đột nhiên muốn khóc.

Đây là lần thứ hai tiểu Thất nói vậy, hắn không gọi “Đại Thánh gia”, mà gọi “Đại vương”.

Tám trăm năm trước, một bầy khỉ tiễn biệt mình, chúng cũng gọi như vậy. Khi đó mình hứa với bọn họ nhất định sẽ về lại Hoa Quả Sơn, để bọn họ không còn phải sống trong cảnh nơm nớp lo âu.

Nhưng mà, tám trăm năm qua đi, điều mình mang đến cho Hoa Quả Sơn, lại chỉ là một mảnh khô cằn. Mà đám hầu tử khi xưa mình từng hứa hẹn cũng chỉ thừa lại kẻ trước mắt.

Nhớ được, khi ấy bên người mình còn có một con chim hoàng yến

Tám trăm năm quang âm, đến sau cùng, vật còn người mất. Vô luận là bản thân hay những người khác, đều đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thiên Bồng bưng chén rượu lên, thong thả đi tới bên cạnh hầu tử:

- Đang nghĩ gì đấy?

Hầu tử cười hừ một tiếng, thán nói:

- Đang nghĩ Hoa Quả Sơn biến thành một mảnh khô cằn thì còn có thể nghĩ cách khôi phục, chứ người đã mất đi, rốt cuộc tìm không được nữa.

Nói xong, hắn đoạt lấy chén rượu trong tay Thiên Bồng, một hơi cạn sạch, lại chợt nhổ hết ra.

- Đây là nước?

- Đúng!

Thiên Bồng gật gật đầu.

- Không phải có rượu à? Uống hết rồi?

Hầu tử lảo đảo đứng lên. Đôi mắt mông lung tìm trên bàn thấp, Thiên Bồng vội vươn tay ngăn lại.

- Rượu vẫn còn. Chỉ là ta không muốn uống thôi.

- Sao không uống? Rượu ta cầm về từ Long cung đều là rượu ngon hạng nhất.

- Ngươi uống nhiều quá, nếu ta cũng quá chén, lỡ xảy ra chuyện thì biết làm sao?

Nhìn Thiên Bồng, hầu tử bỗng bật cười.

Thiên Bồng cũng cười cười. Buông tay hầu tử ra.

Nâng chén rượu lên, hầu tử té ngồi trên vương tọa thô ráp, ôm lấy bụng cười sặc sụa.

- Có cần cười như điên vậy không?

- Cần!

Hầu tử “choang” một tiếng, đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, lại nhấc bầu rượu lên châm đầy một chén, thong thả nhìn rượu dập dờn trong chén:

- Ta đột nhiên phát hiện ta sai rồi.

- Sai chỗ nào?

Thiên Bồng chậm rãi co tay lại.

- Chỗ nào cũng sai.

Hầu tử mím môi, lắc đầu, vò đầu bứt tai:

- Sai hết Ta muốn làm tốt hết thảy mọi thứ, cái gì cũng phải làm được, làm tốt. Thả xuống từng tảng đá trong lòng, sau đó nhàn nhã hưởng thụ nhân sinh. Kết quả

Nghiêng mặt sang, hầu tử nhìn đăm đăm tiểu Thất đang ngủ say như chết trên bàn đá bên cạnh, nói:

- Kết quả. Dù sự tình đã xong, người cùng ta uống rượu lại không còn. Huống hồ Chuyện ta muốn làm đã xong đâu.

Vừa nghe, Thiên Bồng cũng cười.

Hắn vừa cười, hầu tử lại không cười, đầu ngước lên, trừng mắt nhìn Thiên Bồng, nói:

- Ngươi Cười cái gì?

- Ta không thể cười ư?

- Ngươi đang cười ta?

Thiên Bồng cười mà không nói.

- Được lắm, ngươi dám cười ta! Ta là Tề Thiên đại thánh, ngươi biết không? Tới tới tới. Chúng ta đơn đấu! Đánh ngay bây giờ!

Hầu tử chợt nổi giận, giãy dụa đứng lên, lôi tay Thiên Bồng, muốn kéo ra ngoài.

Thấy vậy, đám tiểu yêu xung quanh đều sợ hãi. Chỉ riêng Huyền Trang là cười mà không nói.

Thảo Tiểu Hoa cũng che môi cười nhẹ. Nàng từ một bên đi ra, ngăn hầu tử lại.

- Đại Thánh gia, ngài quá chén.

- Ta không quá chén, mới uống một chút, quá chén thế nào được!

Hầu tử lắc đầu khoát tay nói:

- Hôm nay ta phải đan khiêu với con heo này, nếu hắn không xin lỗi, ta phải đánh. Ta muốn đánh cho hắn rớt răng đầy đất!

Thảo Tiểu Hoa thoáng nhìn sang Thiên Bồng.

Thiên Bồng hiểu ý, thở dài một hơi nói:

- Được rồi, ta xin lỗi.

Vừa nghe, hầu tử sững sờ. Buông tay Thiên Bồng ra, hắn nhíu mày nhìn Thiên Bồng, lắp bắp nói:

- Này, ngươi là Thiên Bồng Nguyên Soái a. Đường đường Thiên Bồng Nguyên Soái, thống lĩnh sáu mươi vạn Thiên Hà thuỷ quân, bảo ngươi xin lỗi Ngươi liền xin lỗi Mặt mũi để đâu?

Thiên Bồng phất phất tay:

- Ta không cần mặt mũi.

Nói xong, hắn xoay người đi tới chỗ Huyền Trang, bỏ lại hầu tử ngẩn ngơ đứng đó.

- Con heo này có bệnh à. Sao hắn không đánh với ta một trận? Đánh một trận thì tốt biết mấy? Thật là mất hứng.

Nói xong, hầu tử quay đầu nhìn sang Thảo Tiểu Hoa:

- Ngươi uống rượu không?

- Hồi bẩm Đại Thánh gia, uống.

- Uống, sao mặt không đỏ?

- Cái đó Ti chức cũng không biết.

- Không biết? Nhất định là ngươi gạt ta, không được, ta phải tận mắt thấy ngươi uống. Hôm nay là ngày tiễn biệt ta, ngươi không thể không uống, ngươi không uống chính là không nể mặt.

Nói rồi, hầu tử lảo đảo kéo tay Thảo Tiểu Hoa về chỗ mình, miệng lầu bầu:

- Đừng tưởng là ta không biết, mỗi lần có tiệc ngươi đều tránh không uống. Hôm nay ta phải nhìn tận mắt ngươi uống!

Đứng ở đằng xa nhìn hầu tử, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói

- Nếu Đại Thánh gia một giấc tỉnh lại còn có thể nhớ được lời từng nói qua, không biết sẽ thế nào.

Thiên Bồng bóp lạc ném vào trong mồm, thuận miệng hỏi:

- Huyền Trang pháp sư muốn nói điều gì?

- Trân tích thứ đang có.

Thiên Bồng nhìn Huyền Trang, thần tình có vẻ ngạc nhiên.

- Không phải sao?

Đối mắt cùng Thiên Bồng. Huyền Trang thong thả thán nói:

- Hắn quá chấp ảo, không đạt mục đích thề không bỏ qua. Dù tham gia tây hành, kỳ thực vẫn thế. Đến cuối cùng

- Yên tâm đi. Hắn sẽ nhớ được. Một tu giả Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, uống chút rượu liền quên hết trời đất, nói ra ai tin? Chẳng qua Có thừa nhận hay không thì lại là chuyện khác.

- Cũng phải.

Huyền Trang gật gật đầu.

Một trường yến tiệc thâu đêm suốt sáng qua đi, hầu tử và chúng tiểu yêu đều say nghiêng ngả.

Giải tửu không phải thuật pháp cao thâm khó lường gì, chỉ cần là tu giả Luyện thần cảnh phổ thông thì đều biết. Đừng nói giải tửu, phàm là tu giả có tu vị đạt tới Luyện thần cảnh. Chỉ cần bản thân không muốn say, dù ngâm mình trong bình rượu cũng không say nổi.

Nhưng mà. Hầu tử với tu vị tiếp cận Thiên Đạo, lại say.

Chắc là, chính hắn cũng muốn say.

Ngày hôm sau, lúc mặt trời lên cao. Hầu tử mới khẽ mở mắt. Người đầu tiên đập vào mắt là Thảo Tiểu Hoa.

Khắc ấy, hắn sợ đến nỗi từ trên giường nhảy bật dậy, vội vàng co mình lại.

- Đại Thánh gia, sao vậy?

Thảo Tiểu Hoa chớp chớp mắt hỏi.

Nàng vốn đã thanh lệ thoát tục, thời này khắc này, phối với gò má đỏ hồng càng thêm vẻ tiên diễm, lập tức khiến tâm tạng hầu tử không khỏi “lộp bộp” một tiếng.

- Không Không.

Hầu tử khẽ khàng kiểm tra bốn phía, phát hiện trên người vẫn mặc bộ bì giáp cũ nát khi trước, Thảo Tiểu Hoa cũng ăn mặc chỉnh tề. Chỉ là đang dựa thân bên giường thôi.

Hắn hơi chút lấy lại bình tĩnh.

Nuốt khô ngụm nước bọt, hắn cẩn thận hỏi:

- Tối qua Không xảy ra chuyện gì chứ?

- Xảy ra chuyện gì?

- Thì là Thì là

Hầu tử vươn tay ra dấu, lại nửa ngày mà vẫn không nói được rõ ràng.

Thảo Tiểu Hoa nhíu mày suy nghĩ một chút. Nói:

- Tối qua Đại Thánh gia uống say, Thiên Bồng Nguyên Soái và Quyển Liêm đại tướng đồng thời cáng ngài về. Sau đó liền đưa tới chỗ này, để ti chức chăm sóc Đại Thánh gia.

- Không có gì, thế Sao ngươi lại đỏ mặt?

- Chẳng phải Đại Thánh gia bắt uống rượu ư?

Thảo Tiểu Hoa dùng lưng bàn tay chạm khẽ lên gò má, nói:

- Chắc là bởi uống nhiều, tửu kình chưa đi.

Nghe đến đây, hầu tử mới thở phào một hơi:

- Không xảy ra chuyện gì thì tốt Không xảy ra chuyện gì thì tốt Đúng rồi. Ta đã ngủ bao lâu?

- Mới hơn một canh giờ thôi, lúc trời sắp sáng ngài mới đi ngủ.

- Những người khác đâu?

- Đám người Huyền Trang pháp sư, Quyển Liêm đại tướng đều không sao. Bọn họ dặn dò ti chức, nói Đại Thánh gia tỉnh lại thì thông báo một tiếng, để xuất phát sớm chút. Về phần những người còn lại chắc giờ đã ngủ cả rồi, để ti chức đi

- Đừng! Đừng đánh thức bọn họ. Tỉnh rồi lại khóc lóc kêu gào, ta sợ nhất cảnh đó. Cứ len lén đi thì hơn.

Nói rồi, hầu tử như một làn khói từ trên giường nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chỉnh lý y vật.

Thảo Tiểu Hoa ngồi ở bên lẳng lặng mà nhìn.

Lúc chuẩn bị đi ra cửa, hầu tử đột nhiên quay đầu hỏi một câu:

- Tối qua ta không làm gì, đúng không?

- Có.

- Làm gì?

- Ngươi cứ kêu tên Dương Thiền tỷ. Còn cả

- Còn… gì nữa?

- Còn cả Phong Linh, Tước Nhi, Đoản Chủy, Hắc Tử, Dĩ Tố, Đại Giác, lão Bạch Viên, lão Ngưu Gọi tên rất nhiều người, ti chức không nhớ hết được…

Hầu tử bĩu môi, hai mắt chớp nháy liên hồi:

- Biết rồi, đừng nói với ai.

Nói xong, hắn lao vút ra ngoài.

Thảo Tiểu Hoa vội đứng dậy đuổi theo, lúc đi ra cửa, thân ảnh hầu tử sớm đã tan biến phía cuối đường hầm, thanh âm lại vẫn vang vọng giữa không gian:

- Hoa Quả Sơn xin nhờ ngươi! Chờ ta trở lại --!

- Biết rồi, Đại Thánh gia --!

Thảo Tiểu Hoa gân cổ đáp.

Chỉ nháy mắt, hầu tử đã ra khỏi Thủy Liêm động, một bên chỉnh lý hộ oản, một bên tất tả chạy đến trước mặt đám người Huyền Trang.

Thiên Bồng thong thả thán nói:

- Chúng ta còn tưởng ngươi không đi.

- Sao lại không đi?

- Ở lại Hoa Quả Sơn tốt biết mấy, tiêu dao tự tại, còn có mỹ nhân làm bạn. Hơn nữa tối qua theo như ngươi nói, chẳng phải có ý không đi?

- Hả?

Hầu tử tức thì sửng sốt, cười lúng túng nói:

- Tối qua ta nói gì à?

Thiên Bồng và Huyền Trang đưa mắt nhìn nhau, cười cười đành chịu.

Chặng đường tây hành lại được bắt đầu.

Hắc Hùng tinh vác Huyền Trang trên lưng, ba người Quyển Liêm, hầu tử, Thiên Bồng hộ vệ ba người, đám người cứ thế đằng không mà lên.

Giữa trời cao, bọn họ từ từ tiến về hướng Nữ Nhi quốc.

Thảo Tiểu Hoa đuổi tới ngoài cửa, lặng lẽ ngước mắt nhìn lên.