Đại Bát Hầu

Chương 704: Phỉ thúy uyên ương



Gió từ từ thổi lên giữa hoang mạc. Sao trời trên đỉnh đầu sáng ngời lấp lánh.

Hầu tử ngồi bên cạnh đống lửa, dùng nhánh cây khẽ khiêu động than củi, nhìn đến nhập thần.

Theo như tính toán của hắn, vốn muốn nhân cơ hội lần này hiểu rõ xem rốt cục Nữ Oa và Huyền Trang đã nói những gì. Nhưng, Nữ Oa lại không nói gì mà chỉ tặng hai chiếc hộp, cũng như chúc phúc và cổ lệ Huyền Trang một trận.

Cảm giác khi ấy, như thể trường tranh đấu oanh oanh liệt liệt trải qua trên ba đại châu trước kia chưa từng xảy ra.

Biến hóa như vậy Có phải lớn quá không?

Nữ Oa rõ ràng cũng là loại người cố chấp như mình, nàng có thể vì khu khu một nữ yêu như Vân Hương, vì uy nghiêm của bản thân mà chiến một trận long trời lở đất cùng hầu tử, đánh từ Tây Ngưu Hạ Châu đến Đông Thắng Thần Châu, lại từ tầng trời thứ nhất đuổi lên tầng trời thứ sáu Với dạng người như thế, sao có thể dễ dàng thay đổi ý định?

Hầu tử nghĩ mãi mà không thông.

Cáo biệt Nữ Oa, nghỉ ngơi một đêm ở Nữ Nhi quốc, sáng sớm hôm sau, hàng ngũ tây hành đã vội vã lên đường.

Trước khi đi, Vân Hương rất cẩn thận chuẩn bị cho Huyền Trang một đống vật phẩm cần thiết, làm vậy, Hắc Hùng tinh lại có hành lý để gánh.

Đây hẳn là lần mà đội ngũ tây hành có trạng thái tốt nhất từ khi rời khỏi Hắc Thủy hà.

Cơ hồ toàn bộ gia sản của Huyền Trang đều chìm dưới sông Hắc Thủy, lên bờ, lại mang theo cục nợ Đà Khiết thương tật khắp người. Đến Xa Trì quốc, nguyên cả đội ngũ không ai là không bị thương.

Thật không dễ dàng mới chữa khỏi, đến Nữ Nhi quốc, gặp phải Nữ Oa, toàn viên trực tiếp bị nghiền cho cướp đường mà chạy

Sau nhiều ngày tĩnh dưỡng tại Hoa Quả Sơn, hiện nay, trừ Tiểu Bạch Long còn có chút “tiểu thương”, trạng thái của đội ngũ đã tốt hơn trước nhiều. Chí ít hầu tử không cần phải nhọc lòng về chiến lực của đám người Thiên Bồng.

Có điều, hầu tử vẫn không vui lên nổi.

Chuyển biến của Nữ Oa thực sự quá đột nhiên, đột nhiên đến mức hầu tử rất khó chấp nhận, thậm chí nảy sinh không ít nghi ngờ.

- Nữ Oa này, không lẽ còn muốn giở trò gì? Hay là, sư phó trời đánh kia của ta đã nói gì với nàng

Suy nghĩ hồi lâu. Hầu tử hồ nghi nhìn sang Huyền Trang.

Lúc này, Huyền Trang ở bên chính đang tử tế quan sát lễ vật Nữ Oa tặng --Tàng Tâm thạch.

- Cho ta xem một lát.

Hầu tử vươn tay qua.

Huyền Trang ngẩn người, cũng không nghĩ nhiều liền đưa “Tàng Tâm thạch” trong tay cho hắn.

Đây là một viên tinh thạch phỉ thúy sáng óng ánh, nếu không nhìn kỹ thì không khác gì phỉ thúy bình thường, nhưng chỉ cần cầm trong tay, lập tức có thể cảm giác được dị dạng -- phỉ thúy này sờ lên hệt như một khối băng.

Lau đi vụ châu ngưng kết trên bề mặt, nương theo nguyệt quang, hầu tử có thể thấy được rõ ràng, bên trong tinh thạch có vô số pháp trận và chú văn nhỏ mịn đang vận chuyển trôi nổi. Giống như một vũ trụ nho nhỏ, chú văn, Pháp trận là sao trời của vũ trụ ấy.

Cầm lấy “Tàng Tâm thạch”, hầu tử bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, nhìn nửa ngày, lại mãi mà không nhìn ra được gì.

Chẳng qua, đấy hẳn cũng là chuyện trong ý liệu.

Thứ này, rất huyền diệu. Lấy tri thức về Ngộ giả đạo vốn khá là nông cạn của hầu tử. Tưởng muốn phân biện ra pháp khí do bậc đại năng như Nữ Oa chế tạo, rõ ràng là không khả năng. Huống hồ chú văn mà Nữ Oa khắc trong “Tàng Tâm thạch” và chú văn mà hầu tử học được ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động căn bản là hai phái hệ khác hẳn nhau.

- Liệu có nên tìm người phân biện giúp?

Nhíu mày, hầu tử chợt nhận ra trong đám đại năng Đạo gia, không có ai là mình có thể hoàn toàn tin tưởng.

Hai lão đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ thì không cần nói, về phần Lão Quân, quan hệ giữa hai bên một mực rất vi diệu. Cho dù đối phương nguyện ý giải thuyết, hầu tử cũng chưa chắc đã dám tin tưởng, không khéo nhất thời không cẩn thận, lại bị dụ vào hố.

Hai tên còn lại. Một người là Trấn Nguyên Tử, tuy quan hệ không tính tệ hại, nhưng cũng tuyệt không tốt được đến đâu. Người còn lại chính là sư phó của hắn, Tu Bồ Đề

Nhếch môi ngao ngán, hầu tử thong thả thán nói:

- So ra. Lão Quân và Trấn Nguyên Tử có khi càng đáng tin hơn.

- Sao vậy?

Thiên Bồng chậm rãi đi tới.

Ngước đầu nhìn Thiên Bồng một cái, hầu tử chỉ vào “Tàng Tâm thạch” trong tay, nói:

- Thứ này ngươi nhìn hiểu không?

- Không hiểu.

Thiên Bồng lắc đầu nói:

- Phù văn trong này, vừa không xuất từ Xiển Giáo, cũng không ra từ Tiệt Giáo, ngược lại có phần tương tự với Phật Môn, nhưng cũng không phải.

- Chờ nghiên cứu nghiên cứu xem. Coi dùng như thế nào.

Chẳng phải Nữ Oa nương nương đã dạy cho bần tăng cách dùng rồi sao?

Huyền Trang ở bên nhẹ giọng nhắc nhở:

- Còn cần nghiên cứu làm gì?

Nhìn Huyền Trang một cái, hầu tử cười hừ nói:

- Nàng nói ngươi cũng tin?

- Vì sao không tin?

- Thế nhỡ nàng muốn hại ngươi?

- Nữ Oa nương nương không làm vậy.

Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:

- Người có lòng sáng tạo sinh linh tam giới, sao hại bần tăng được?

Nói xong, Huyền Trang nhấc lấy vạt áo đứng dậy, vươn hai tay ra, lẳng lặng nhìn đăm đăm hầu tử.

Đây là muốn đòi lại “Tàng Tâm thạch”.

Hết cách, hầu tử chỉ biết bĩu bĩu môi, vươn tay giao trả.

- Ngươi sẽ quên đi quyết tâm phổ độ?

- Không bao giờ.

- Vậy ngươi cần thứ này làm gì?

- Nếu đã là tâm ý của Nữ Oa nương nương, bần tăng tất phải nhận.

Nói rồi, Huyền Trang đã thu lại “Tàng Tâm thạch”, xoay người rời đi.

Phất phất tay, hầu tử quay sang cầm lên hộp gỗ mà Nữ Oa đưa tặng, bắt đầu tử tế quan sát.

- Sao vậy?

Thiên Bồng ở bên rướn cổ nhìn theo, hỏi.

- Ta đang nhìn xem có cơ quan hay không. Sao khi đưa tặng trong địa cung, đồ của hắn thì mở ra cho nhìn, còn truyền thụ cách dùng, của ta lại chẳng nói năng gì?

- Bệnh đa nghi của ngươi nặng quá rồi đấy!

Thiên Bồng khoanh tay lại, cười hừ nói:

- Tốt xấu gì cũng là Nữ Oa nương nương, có cần dùng thủ đoạn hèn hạ thế không?

- Đứa ở trời tây kia còn là Phật Như Lai, ngươi thấy có quang minh chính đại lắm không?

Hầu tử lập tức ngẩng đầu trừng Thiên Bồng một cái.

Cúi đầu, hắn lại tiếp tục chăm chú quan sát.

Nơi không xa, Tiểu Bạch Long mặt như tro tàn ngồi ở kia, thỉnh thoảng lại kéo ra đũng quần nhìn một hồi.

Trái tim, rỉ máu.

- Đừng thương tâm, không sao đâu. Chẳng phải chỉ là Thứ kia?

Quyển Liêm vươn tay chuyển ấm nước cho hắn, mặt không biểu tình nói:

- Kỳ thực chỉ phải chịu mấy ngày thôi, có gì mà không giải quyết được? Chẳng phải ngươi đã gọi biểu đệ nhanh nhanh đưa thuốc tới? Yên tâm, chúng ta sẽ không nói cho tức phụ ngươi, chuyện ngươi phải trải qua trong chuồng ngựa…. Thật ra, cũng là chuyện tốt, thật đấy, nếu không bị cắt, không chừng Đại Thánh gia đâu đồng ý biến ngươi về lại làm người, còn phải tiếp tục làm ngựa.

Nói một thôi một hồi, nhất thời Quyển Liêm không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Ngẩng đầu hung hăng trừng Quyển Liêm một cái, Tiểu Bạch Long đoạt lấy ấm nước trên tay hắn, hung hăng nói:

- Còn chuyện tốt? Thế sao ngươi không cắt?

- Ta Ta đang yên đang lành cắt đi làm gì?

Quyển Liêm lắc đầu khoát tay bỏ đi.

Đằng xa, Hắc Hùng tinh nhất thời không nhịn được cũng cười ra tiếng.

Mặt Tiểu Bạch Long tức thì trướng đến đỏ bừng, oán hận trừng hầu tử một cái.

Lúc này, chiếc hộp đã mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, hầu tử không khỏi sửng sốt.

- Đây là Hai con vịt?

- Đây là phỉ thúy uyên ương.

- Ta biết là uyên ương, ý ta là, nàng tặng hai con uyên ương này cho ta làm gì?

Ngước mắt lên, hầu tử kinh ngạc nhìn Thiên Bồng.

Thoáng chốc, cả hai đều sửng sốt.

Sờ cằm, Thiên Bồng nghĩ hồi lâu, mở miệng hỏi nói:

- Nàng nói trong này có hai thứ, một thứ cho ngươi, một thứ cho Thanh Tâm. Ở đây chỉ có một đôi phỉ thúy uyên ương, tức là, theo như lời Nữ Oa nương nương, một con là một lễ vật. Tặng một đôi uyên ương cho hai người Cái này, lúc chúng ta hôn mê, có phải ngươi đã làm gì với sư muội ngươi rồi không?

- Không có!

Hầu tử giãy nãy lên:

- Ta với nàng thì làm gì được? Ta chỉ tìm nàng tới giúp chút chuyện thôi. Nữ Oa chắc không đến nỗi vì ta tìm nàng giúp chút chuyện nhỏ, mà nảy sinh hiểu lầm?

- Không thể nào!

Thiên Bồng lắc lắc đầu nói:

- Nữ Oa nương nương là người nào, uyên ương này cũng đâu thể đưa tặng lung tung. Nàng làm vậy, nhất định là có nguyên nhân.

- Nguyên nhân gì? Thậm chí nàng khả năng chưa từng gặp qua Thanh Tâm. Cả chuyện ta bị áp dưới Ngũ Hành sơn lão đầu tử đều nói cho nàng, nàng không thể không biết chuyện trước kia của ta. Muốn đưa thứ này, cũng nên đưa cho ta cùng Dương Thiền. Dù không phải, cũng là đưa cho ta và “Tước Nhi” trên Đâu Suất Cung. Ngươi nói xem có đúng không?

Ngước đầu, hầu tử và Thiên Bồng lặng lẽ nhìn nhau.

Giây phút sau, hầu tử đột nhiên cả kinh há hốc mồm, Thiên Bồng tựa hồ cũng ý thức được điều gì.

- Chẳng lẽ, ý nàng là

- Có khả năng!

Lúc này, trong địa cung miếu Nữ Oa miếu, Tu Bồ Đề đang lẳng lặng đứng trước vách phỉ thúy.

Trong vách, Nữ Oa chậm rãi bơi lên.

- Có chuyện muốn nói với đồ đệ của mình, cư nhiên còn cần vòng vèo như thế, phải nhờ bản cung đưa tặng uyên ương giùm.

- Ngươi không biết đồ đệ này của ta.

Tu Bồ Đề run run phất trần, cười lên đành chịu, nhẹ giọng nói:

- Kẻ làm sư phó này nói gì với hắn, hắn sao tin cho được? Chuyện này, phải để chính hắn hoài nghi trước, sau đó tự mình đi tra. Tra rõ ràng, hắn mới sẽ tin tưởng.

- Trách thì chỉ trách đương sơ ngươi tính toán hắn, tính toán quá ác. Nếu không giữa sư đồ với nhau, đâu cần náo cương như vậy? Chẳng qua, nếu hắn biết được chuyện này, quan hệ giữa sư đồ các ngươi hẳn có thể tu phục phần nào. Chí ít, ngươi đã trả lại thứ trọng yếu nhất cho hắn.

- Có lẽ vậy, người kia không nguyện ý nói, vấn đề này, kẻ làm sư phó như ta chỉ có thể tự tay thúc đẩy.

Tu Bồ Đề vuốt râu cười cười, nói:

- Có điều, giờ chưa phải lúc. Hiện tại con khỉ kia cứ phải nín ở trong lòng, nếu không bởi thù hận ngày trước, lại ưu tâm nhất thời không cẩn thận gây ra chuyện, Như Lai sẽ ra tay với Dương Thiền ở Hoa Sơn, lấy tính cách của hắn, sao có thể cam tâm tình nguyện bồi Huyền Trang đi chuyến này? Làm vậy xem như ám thị trước cho hắn, để trong lòng hắn cứ tồn lấy nghi ngờ này cái đã, đợi lúc tây hành kết thúc, hẵng tìm cơ hội kể rõ sau.