Đại Bát Hầu

Chương 705: Ngài là Đại Thánh gia?



Ngày từng ngày trôi qua, đoàn người lầm lũi tây hành.

Mỗi khi màn đêm hàng lâm, lúc cả đám ngồi ngay ngắn bên đống lửa, hầu tử lại đều lấy đôi phỉ thúy uyên ương ra ngắm nghía, nhìn đến nhập thần.

Sư muội “Thanh Tâm” kia quả thực rất dị thường. Tu Bồ Đề nhận nàng làm đồ đệ thì không lạ, rốt cuộc Tu Bồ Đề vốn là thầy của rất nhiều người, trước mình cũng từng có chín đồ đệ. Lão Quân đã thoái ẩn thu nàng làm đồ đệ cũng không lạ, rốt cuộc đám đồng tử trong Đâu Suất Cung đều là đồ đệ Lão Quân. Nhiều một đứa ít một đứa, đâu có gì khác biệt?

Nhưng hai đại năng đồng thời nhận một đồ đệ, cái ấy mới là lạ. Loại chuyện như thế, trọn cả Tu Tiên giới cơ hồ chưa từng gặp qua. Đừng nói đại năng, ngay như khi Dương Thiền muốn thay đổi môn phái, Lăng Vân tử đều phải dẫn người tới cửa tặng lễ. Thanh Tâm này tài gì đức gì mà có thể đồng thời có hai sư phó, hơn nữa cả hai sư phó tựa hồ đều không hề húy kỵ.

Không chỉ không kỵ, còn rất sủng ái, cưng chiều không khác gì bảo bối. Điều này có thể thấy được từ pháp bảo nhét khắp toàn thân nàng, bất luận là Linh Đài cửu tử của Tà Nguyệt Tam Tinh Động xưa kia, hay là đám đồng tử Đâu Suất Cung, có ai được đãi ngộ như vậy?

Bây giờ nghĩ lại, ngay bản thân hành động của Thanh Tâm cũng xác thực có phần dị thường. Tỷ như, rõ ràng nàng với mình như là oan gia, gặp mặt tất nhao, vì sao vừa nghe mình có nguy hiểm liền tức tốc chạy tới? Chẳng lẽ là truyền thống tốt đẹp của Tà Nguyệt Tam Tinh Động đột nhiên phát tác?

Hầu tử tự hỏi như quả Thanh Tâm xảy ra chuyện, chủ động cầu đến trên đầu mình, hắn nhất định cũng sẽ cố cập đồng môn chi nghị mà ra tay cứu giúp, nhưng không khả năng hòa ái với nàng. Trong khi biểu hiện ngày đó của Thanh Tâm rõ ràng có vẻ yếu thế

Một tiểu công chúa bị chiều hư từ nhỏ Người như thế, sao lại tỏ ra yếu thế?

Hầu tử càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.

Còn có rất nhiều điểm không đúng, tỷ như nàng từng nói với mình những lời rất kỳ quái.

Hầu tử có thể tùy thời khôi phục tu vị Thiên Đạo. Không chút nghi vấn hắn là đệ nhị nhân tam giới. Lấy thân phận đó, hắn làm chuyện gì cũng không cần cố kỵ cảm thụ của tuyệt đại đa số người. Chính bởi vậy, thẳng cho tới nay những biểu hiện dị thường của Thanh Tâm hắn không phải không biết, mà là lười nhác suy nghĩ, căn bản không để ở trong lòng.

Nếu không phải bởi tây hành, thậm chí hắn sẽ chọn cách dùng vũ lực đi giải quyết hết thảy những gì mà hắn cảm thấy không thoải mái; bởi vì đối với hắn mà nói, vũ lực là điểm mạnh của hắn, cũng là phương pháp trực tiếp nhất để giải quyết phiền hà. Phải biết, hắn không đủ “nhẫn nại” để đi hiểu rõ từng người, sau đó tìm cách thức thích hợp ổn thỏa để giải quyết sự tình như Huyền Trang.

Nhưng, hiện tại hai chiếc phỉ thúy uyên ương bình phàm đặt ngay trước mặt

Đây hẳn là ám thị nào đó của Nữ Oa, có ám thị này, hầu tử không thể nhìn mà không thấy những biểu hiện dị thường trên người Thanh Tâm sư muội kia được nữa.

Rốt cục điều gì khiến cho nhiều dị thường như vậy, lại đồng thời xuất hiện trên cùng một người?

Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án có thể giải thích cho tất cả tình huống tựa hồ chỉ có một, đó chính là Nàng vốn chính là chuyển thế của “ai đó”.

- Mấy lão quỷ kia Chẳng lẽ thật có bản sự cứu về hồn phách của người đã hồn phi phách tán? Có khả năng ư?

Xoa vuốt ngọc giản trong tay, tròng mắt hầu tử dần híp thành một khe nhỏ.

Hắn đột nhiên nhớ lại những chuyện không thoải mái trong quá trình quen biết Thanh Tâm, nhớ lại những lời châm chọc khiêu khích mà mình từng nói với nàng, nhớ tới trường cảnh Thanh Tâm giận dữ rời đi lúc ở Hoa Quả Sơn

Càng nghĩ càng cảm thấy da đầu tê rần.

- Nếu là thật, ta phải làm sao Giờ chắc nàng đã hận chết ta. Ta làm sao Làm sao không chú ý gì cả?

Nghĩ đến đây. Hầu tử vò đầu.

- Hay là, hỏi thẳng.

Thiên Bồng bưng bát canh nóng ngồi xuống bên cạnh. Thong thả nói:

- Hỏi một câu, sai rồi, cùng lắm là mất mặt chút. Không hỏi, cơ hội đều mất hết. Ngươi có thể vì nàng giết lên ba mươi ba tầng trời, sao không hạ mình thử một lần?

- Hạ mình

Hầu tử lắc lắc đầu, cười hừ nói:

- Nếu nói hạ mình, ta bị áp dưới Ngũ Hành sơn hơn sáu trăm năm, mặt mũi gì cũng đều mất hết. Chắc là chưa ai nói qua cho ngươi? Ta đã từng cầu xin Như Lai, chỉ cần hắn chịu thu tay, có phải làm chó cho hắn ta cũng nhận. Đáng tiếc Hắn không cần.

Thiên Bồng cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Vậy ngươi còn băn khoăn điều gì?

- Băn khoăn liệu có phải mấy lão đầu kia lại chuẩn bị lừa ta. Loại chuyện này không phải bọn họ chưa làm qua. “Dựng” lên bố cục phải mà không phải, thậm chí khiến Thanh Tâm tưởng rằng bản thân là Phong Linh, là Tước Nhi Đương sơ chẳng phải Lão Quân cũng tính làm vậy? “Tước Nhi” trong Đâu Suất Cung chính là sản phẩm của một kế hoạch thất bại.

Nói tới đây, hầu tử ngước đầu nhìn lên trời đêm lấp lánh:

- Còn nữa, ta băn khoăn về thanh kiếm trên đỉnh đầu.

- Thanh kiếm nào?

- Như Lai.

Hầu tử kéo dài giọng, cười lên ngao ngán, nói:

- Trong thiên hạ, kẻ duy nhất khiến ta bận tâm là hắn. Đệ nhị nhân, khó xử lắm. Bởi là trên đầu không còn ai, hắn có thể một lòng một dạ nhìn chằm chằm ngươi. Chỉ cần đạp sai một bước, khi đó Ha ha, người chết sẽ càng nhiều. Tốt nhất phải đợi tây hành xong xuôi, mọi thứ ổn định lại rồi hẵng tính. Bây giờ đi tìm hiểu, nhỡ thật đoán trúng, lại không cẩn thận cuốn nàng vào, ta biết làm thế nào?

Thiên Bồng vươn tay vỗ vai hầu tử, cười nói:

- Ngươi cũng quá xem thường Phật tổ? Làm được Phật tổ, sự tình ngươi có thể đoán ra, sao hắn lại không đoán được? Chân tướng chỉ có một, ngươi có biết hay không, tây phương đều sẽ biết. Như có tất yếu, vô luận ngươi nguyện ý không nguyện, đều có người muốn cuốn vào nàng. Vậy thì, không bằng sớm biết. Về phần có phải mưu kế hay không Cái đó, e rằng phải để ngươi tự thân xác nhận.

Nói xong, Thiên Bồng liền đứng dậy rời đi.

Nhìn lưng ảnh Thiên Bồng đi xa, hầu tử lại nhìn Huyền Trang đang thu dọn hành lý gần đó, rồi cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay, đành chịu thán nói:

- Hỏi Nếu nàng đáp là “phải”, thì ta biết trả lời sao? Tin, hay là không tin?

Đủ loại tâm tư túa ra trong não hải khiến cho đầu óc hầu tử tê rần.

Trước mắt là một trang mê án. Mà hắn thậm chí chẳng biết có nên ra tay đi giải vào lúc này hay không.

Khó trách tu tiên giả càng lúc càng không thích Hành giả nói, khoan nói những kẻ chẳng thông hiểu gì về Ngộ giả đạo, ngay kẻ tốt xấu cũng có chút cơ sở như mình mà còn sắp bị đùa chết, đổi thành bọn họ Không phải mặc người bóp nặn?

Nhìn lên trời cao lấp lánh, hồi lâu. Hầu tử chỉ biết cho ra một tiếng thở dài.

Ngay khi hầu tử còn đang quấn quít không thôi vì phỏng đoán vừa xuất hiện. Ở trên không trung Nam Chiêm Bộ Châu, mưa gió xoay vần.

Dưới tinh không, nguyên một trấn nhỏ đã biến thành mảnh phế khu.

- Rốt cục ngươi là ai, vì sao lại săn giết tuần thiên tướng?

Một tên thiên tướng máu tươi đầm đìa khắp người, tay cầm trường kiếm đứng trên đại đạo trống vắng, miệng gầm gào, bên chân, mấy cỗ thi thể thiên mã ngã gục.

Đôi chân còn đang run rẩy.

Trọn cả sáu tổ tuần thiên tướng, mười tám thiên tướng đến tìm kiếm dấu vết đồng liêu mất tích, kết quả Bây giờ chỉ thừa lại mình hắn, mà hắn thậm chí còn không thấy được rõ ràng bộ dạng đối phương. Sao có thể không sợ hãi đây?

Bỗng đột nhiên, một thân ảnh lướt qua góc tường, tuần thiên tướng sợ đến nỗi lông tơ dựng đứng cả lên, vội gào thét nói:

- Đi ra! Ngươi cút ra đây cho ta --! Trốn trốn tránh tránh, ra thể thống gì!

Nhưng mà, một trận gió nhẹ quét qua, hai phiến lá rụng bị hất tung lên, căn bản không ai đáp lời hắn.

Trọn cả thành trấn chìm trong thinh lặng, chỉ có mỗi tiếng gió rít ào ào.

Nhìn mái hiên dưới sắc đêm giống như ác quỷ đang giương nanh múa vuốt, hắn ẩn ẩn nảy sinh khiếp ý. Tay nắm trường kiếm run lên, khẽ giật lùi ra sau.

Ánh mắt không ngừng nhìn quét bốn phía.

Giữa tầng mây, tên thiên tướng thanh niên một mực giám thị toàn bộ trấn nhỏ đưa tay đỡ lấy trường kiếm giữa eo, đang muốn lao xuống cứu trợ. Lại bị đồng liêu sau lưng kéo giữ.

- Đừng đi.

Thiên tướng râu quai nón sau lưng nhìn chằm chằm trấn nhỏ bên dưới, nói:

- Chuyện này sợ rằng không đơn giản như chúng ta tưởng, quan sát thêm cái đã.

- Cứ tiếp tục như thế, hắn nhất định sẽ mất mạng.

- Ngươi mà đi, nói không chừng cũng sẽ mất mạng theo, đến lúc đó còn ai trở về báo tin?

- Xin lỗi, ta không vứt bỏ đồng liêu được!

Nói rồi, thiên tướng thanh niên lại muốn giãy thoát tay thiên tướng râu quai nón, thiên tướng râu quai nón khẽ dùng sức, không hề có ý thả hắn đi.

Ngay khi hai tên thiên tướng còn đang tranh chấp giữa tầng mây, trong trấn nhỏ lại tiếp tục xảy ra chuyện.

Trên phố dài, tên tuần thiên tướng sót lại cuối cùng không chịu nổi sợ hãi trong lòng, xoay người muốn chạy. Khi hắn chuẩn bị đằng không mà lên, triệt để thoát ly nơi khủng bố này, đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt.

Sự thể diễn ra trong chớp mắt.

Không đợi hắn kịp nhìn rõ bộ dạng đối phương, linh lực trên dưới khắp người đã tuyên tiết ra như đê vỡ, cả người ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Hai người giữa tầng mây chợt ngây dại;

Bọn họ mở to tròng mắt, kinh khủng mà nhìn. Nhìn phố dài phía dưới, một con yêu quái toàn thân phủ lông tóc màu ám kim sấp trên mình tuần thiên tướng, điên cuồng bú mút máu tươi.

- Đấy là thứ gì?

Thiên tướng thanh niên vội nghiêng mặt sang dò hỏi.

Ở bên, thiên tướng râu quai nón bất giác dùng sức kéo chặt hắn, thân mình run lên, không ngừng lắp bắp nói:

- Bình tĩnh, bình tĩnh Đấy là yêu quái, hơn nữa Cực có khả năng là Yêu Vương, ngàn vạn đừng xung động, bằng không chúng ta chết chắc.

Hồi lâu, đợi yêu quái sấp trên thân tuần thiên tướng hấp no máu, vươn mình vặn eo, ợ một tiếng đứng thẳng người dậy, hai người trong đám mây cuối cùng mới nương theo ánh trăng nhìn rõ mặt đối phương --

- Đây là Đây là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không?

Khóe mắt thiên tướng thanh niên chợt co giật, hít sâu một hơi khí lạnh.

- Mau đi

Thiên tướng râu quai nón áp thấp giọng nói:

- Hắn là Đại La Hỗn Nguyên đại tiên, dù ở cự ly này, chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn có thể phát hiện ra chúng ta.

Không còn chút huyễn tưởng nào, hai tên thiên tướng tấn tốc xoay người, áp chế linh lực ba động, len lén độn về Nam Thiên môn.

Lúc này, trên trấn nhỏ, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên chú ý tới chiến xa đã tan khung nơi góc đường, hình như có thứ gì đang nhuyễn động ở đó.

Thoáng do dự phút chốc, hắn chống eo bước tới.

Thứ này hắn sớm đã để ý, chỉ bởi không có uy hiếp, mới một mực nhìn mà không quản.

Lắc lư đi đến, rất nhanh, Lục Nhĩ Mi Hầu đã nhìn thấy một túi gai màu xám giữa đống đổ nát, bên trong hình như có thứ gì đó đang giãy dụa.

Vươn tay xốc vải gai lên, đập vào mắt hắn là một con Sơn Dương tinh bị trói gô lại .

Trông thấy Lục Nhĩ Mi Hầu, tức thì, Sơn Dương tinh chợt ngây dại, chớp chớp mắt thẫn thờ nói:

- Ngài là Ngài là Đại Thánh gia?