Đại Bát Hầu

Chương 712:



Linh Sơn, Đại Lôi Âm tự.

Trên bậc đá thật dài, một vị tăng nhân tuổi trẻ xắn tay áo vung sức leo lên, vội vàng lao qua tăng nhân gặp phải trên đường.

Thoáng dừng chân, hắn ngước đầu lên, lau mở mồ hôi, nuốt khô ngụm nước bọt, lại tiếp tục vùi đầu vội vã bước tiếp.

Một đường leo đến đỉnh bậc đá, vượt qua thạch lâm do vô số Phù Đồ tháp tụ thành, hắn men theo đường mòn bước nhanh về phía trước.

Rất nhiều tăng nhân đứng tranh nghiêm canh gác bốn phía lẳng lặng nhìn chằm chằm, nhưng hắn cứ làm như không thấy, lầm lũi bước đi.

Không lâu sau, hắn đi tới trước đại điện khôi hoằng tráng lệ, hơi thả chậm bước chân, bình ổn hô hấp, hai tay hợp mười, khom lưng hành lễ với hai vị La Hán giữ cửa.

Hai vị La Hán lặng lẽ đáp lễ, một vị trong đó giơ tay làm tư thế “mời”.

Vượt qua bậc cửa, hắn bước nhanh đi vào trong điện.

Đám La Hán đứng hai bên với đủ các sắc thần thái nghiêng mặt nhìn sang.

Phật Đà đứng ở sâu trong điện đường cùng ngước mắt nhìn ra.

Phát động tay áo, tăng nhân quỳ gối xuống đất, hướng Như Lai khấu bái:

Khải bấm tôn giả, đệ tử mới vừa nhận được điệp báo, Bích Ba đàm xuất hiện một con yếu hầu, bộ dạng cực giống Yêu Vương Tôn Ngộ Không. Theo thám tra, yếu hầu chặn giết một số đội ngũ yêu quân dưới trướng Cửu Đầu Trùng, qua cổ tịch mà trưởng lão trong Bồ Đề Viện đối chứng, nghi là…

Lời đến đó liền ngưng lại.

Bởi vì, tăng nhân kia trông thấy thân ảnh Địa Tạng vương bước ra từ đám Phật Đà.

Nguyên cả đại điện chìm trong thinh lặng, chúng nhân lặng lẽ nhìn đăm đăm tăng nhân đang ngốc như gà gỗ kia.

Hắn kinh ngạc nhìn Địa Tạng Vương, mồm há hốc.

Chỉ thấy hai mắt Địa Tạng vương cúi thấp xuống, khẽ thở dài:

Nghi vì cái gì, sao không nói tiếp? Đúng vậy, sao không nói tiếp? Có lời gì, sao không nói cho hết?

Nhất thời, chư vị La Hán trong điện nghị luận dồn dập, mấy vị Phật Đà lại không thốt nửa lời, ai nấy đều trông hướng Địa Tạng Vương.

Tôn giả!

Chỉ nghe tăng nhân kia kinh thán một tiếng, khấu bái về hướng Như Lai.

Nhất thời. Ánh mắt chứng nhận lại tụ đến trên người Như Lai, ai nấy đều lẳng lặng mà nhìn.

Tăng nhân vẫn giữ nguyên động tác bò rạp dưới đất, toàn thân run lên không dám ngẩng đầu.

Đại điện tịch tĩnh vô bì.

Hồi lâu, Như Lai nhướng mắt lên. Khẽ thở dài:

Ngươi, đi xuống trước đi. Tạ tôn giá!

Từ từ đứng dậy, tăng nhân kia khom lưng bước lui ra ngoài điện.

Trong điện đường, chúng La Hán đều mơ hồ, riêng đám Phật Đà lại như có điều suy tư.

Hồi lâu. Như Lai mặt không biểu tình nhìn đăm đăm tiền phương trống trơn trước mặt, nhẹ giọng nói:

Đó hẳn là hồn phách bị thiên kiếp lấy đi, do ngươi mượn lực Địa phủ thả ra? Hồn phách bị thiên kiếp lấy đi? Chẳng lẽ là…

Lập tức, chúng La Hán tại trường dồn dập lộ vẻ kinh hãi, đám Phật Đà lại đều quay sang nhìn Địa Tạng Vương.

Có thể mượn lực Địa phủ, không phải Địa Tạng vương thì còn ai.

Bên bậc thang, chỉ thấy Địa Tạng vương khẽ chấn vỗ tay áo. Hai vị Phật Đà đứng dưới bậc thềm lập tức thức thời nhường ra lối đi.

Từng bước đi xuống bậc thềm, Địa Tạng vương chậm rãi đi tới trước mặt Như Lai, hai tay hợp mười. Khom lưng nói:

Bấm tôn giả, bần tăng chính là người tha hắn ra. Vì sao? Vì chứng đạo!

Chứng đạo…

Lập tức, tiếng nghị luận ầm lên trong điện. Đám La Hán đều nhìn sang Chính Pháp Minh Như Lai:

Đương sơ Chính Pháp Minh Như Lai giúp Huyền Trang trốn khỏi ngục giam, lại giúp Huyền Trang giành được sự ủng hộ của Yêu Vương Tôn Ngộ Không… Chẳng lẽ, Địa Tạng vương cũng đứng về phía Huyền Trang?

Chậm rãi khép mắt lại, trên khuôn mặt như hàn bằng của Như Lai bất chợt phù hiện một tia tiếu ý.

Trong đám người dưới điện, một La Hán đứng ra. Hắn hai tay hợp mười hành lễ với Như Lai, rồi lại hành lễ với Địa Tạng Vương, nói:

Ngày đó Chính Pháp Minh tôn giả cứu vớt Huyền Trang thì còn có thể nói là giúp Huyền Trang tây hành. Hiện nay, đám người Huyền Trang đã tới Cầu Pháp quốc, bần tăng không hiểu, thả ra hồn phách vốn đã bị thiên kiếp lấy đi kia, can gì đến chứng đạo? Mong Địa Tạng tôn giả giải đáp cho.

Trên đỉnh bậc thềm, Chính Pháp Minh Như Lai lặng lẽ nhìn chằm chằm Địa Tạng Vương chính giữa đại điện. Mặt không biểu tình.

Ngày đó Chính Pháp Minh tôn giả cứu vớt Huyền là muốn giúp hắn thi hành diệu pháp. Nếu đạo ấy được chứng, tam giới đều an. Chỉ là…

Khẽ cười cười, Địa Tạng vương nói tiếp:

Yêu Vương Tôn Ngộ Không thực sự quá cường hãn, Tu Bồ Đề tổ sư lại ngang ngược can thiệp. Dù là Lão Quân, cũng thỉnh thoảng ra tay tương trợ. A ha ha ha… Trong tam giới này, quần yêu lấy Hầu vương làm đầu, Thiên Đình sợ sệt vũ lực của Hầu vương, Đạo môn đứng ngoài tọa sơn quan hổ đấu. Phàm nhân còn biết đến đạo lý “sinh ở ưu hoạn chết tại an nhạc”, mười vạn tám ngàn dặm tây hành mà như thế thì có khác gì dạo chơi, sao gọi là chứng đạo được?

Thế Địa Tạng cho rằng, chứng đạo phải nên thế nào?

Quay đầu thoáng nhìn Như Lai, Địa Tạng vương chấn vỗ tay áo, chậm rãi nói:

Bần tăng cho rằng, hoặc là chứng đạo, hoặc là, tan tành mây khói!

Lời này vừa ra, mãn điện kinh hoàng.

Trên đài sen, ý cười trên mặt Như Lai càng đậm.

Hồi lâu, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng thán nói:

Nếu Địa Tạng tôn giả đã nói thế, vậy, bản tọa phải xem, Huyền Trang hãm sâu trong “cầu bất đắc khổ”, phải thế nào mới phổ độ được thần dân trên dưới Cầu Pháp quốc cũng đang rơi vào trong “cầu bất đắc khổ”.

Xa xa, hắn cùng Địa Tạng vương nhìn nhau. Trên mặt hai người đều là ý cười.

Đại điện, lặng ngắt như tờ.