Đại Bát Hầu

Chương 711:



Lúc đặt chân tới vương đô Cầu Pháp quốc vốn đã hoàng hôn, sau một hồi giày vò, giờ đã nửa đêm. Quốc vương lại vẫn chưa chịu buông tha, phải muốn cả đêm yến thỉnh Huyền Trang.

Ngại ở mặt mũi, Huyền Trang đành đáp ứng. Nhất thời, quần thần tề tụ trong vương cung, trường diện khá là thịnh đại. Ngay cả hầu tử nhìn mà cũng không khỏi cười thầm.

Xem ra, sau lưng chuyện này không có vấn đề mới là lạ. Ngươi có thấy được rõ ràng không?

Trong Yêu thành Sư Đà quốc, Bằng Ma Vương trùng trùng vỗ chưởng lên bàn án.

Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, bàn đá trực tiếp văng đi một góc.

Ở hai bên, Sư Đà vương cùng Ngọc Nhung Vương lẳng lặng ngồi đó, nhìn chằm chằm Chuẩn yêu quỳ gối trên đại điện.

Thời này khắc này, trên đại điện tụ tập vô số yêu quái, lại không có nửa điểm tiếng vang. Chúng nhân đều nín thở, lặng lẽ nhìn Chuẩn yêu.

Mạt tướng… Mạt tướng, cũng nói không rõ.

Chuẩn yêu khẽ run lên, chớp chớp mắt nói:

Mới đầu mạt tướng tịnh không chú ý kỹ. Rốt cuộc… Rốt cuộc trên người đối không có mảnh khải giáp nào, không hề giống đại yêu. Chỉ khi giao thủ mới biết… Thực lực chí ít phải cỡ Thái Ất kim tiền trở nên. Trước mặt hắn, bốn người chúng ta hoàn toàn không có sức đánh trả. Bây giờ nhớ lại, tướng mạo hắn quả thực có hơi tương tự như Đại Thánh gia.

Hơi tương tự?

Bằng Ma Vương bỗng bật dậy đi tới trước mặt hắn, vươn tay kéo lấy cổ áo Chuẩn yêu, nhấc bồng cả người hắn lên, giận dữ hét:

Hơi tương tự, rốt cục là hơi thế nào? Là một phần, hay mười phần!

Dưới ánh nhìn nghiêm lệ của Bằng Ma Vương, Chuẩn yêu sợ đến nỗi há hốc mồm, thiếu nước khóc ra tiếng. Nửa ngày mà không rặn được lời nào.

Đừng, đừng…

Sư Đà vương vội vàng đi tới. Thật không dễ dàng mới tách tay Bằng Ma Vương ra được:

Ngươi có ép nữa hắn cũng nói không rõ, đương thời chỉ thoáng chốc… Ai nói được rõ ràng? Các ngươi thấy đúng không?

Đúng đúng đúng!

Ba tên yêu tướng gật đầu lia lịa, ai nấy đều chôn mặt xuống đất, không kẻ nào dám đối diện với Bằng Ma Vương.

Bớt giận đi.

Ngục Nhung Vương cũng chậm rãi đi tới, nhìn nhìn Chuẩn yêu, lại nhìn nhìn đám yêu quái còn lại, nói:

Ra ngoài trước cho ta.

Nghe được câu này, lũ yêu như hoạch đại xá, tức thì chạy mất tăm.

Cửa điện từ từ khép lại.

Chỉ chớp mắt, trên điện chỉ thừa mỗi ba đại Yêu Vương.

Đè thấp thanh âm. Bằng Ma Vương khẽ nói:

Chẳng phải Địa Tạng Vương đã nói hắn sẽ tạm thời không ra tay với chúng ta? Có lẽ…

Ngục Nhung Vương ngần ngừ đáp nói:

Có lẽ không phải hắn? Nhỡ phải thì sao?

Thanh âm Bằng Ma Vương chợt cao tám độ, xoay người đi tới bàn án, châm đầy chén rượu, một hơi cạn sạch. Trong mắt trợn trừng, thở phì phò nói:

Không được, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, chúng ta phải nghĩ cách, thăm dò động tình của hắn. Dù có phải chết. Cũng không thể khiến hắn dễ qua!

Lúc này, Tây Ngưu Hạ Châu, Bích Ba đàm.

Đại Thánh gia… Là Đại Thánh gia…

Dưới màn đêm, một con Ngư yêu ôm cánh tay bị thương, đạp lên sóng nước kinh hoảng trốn vào trong đàm.

Không lâu sau, hắn đã lặn sâu xuống dưới đàm, bơi đến trước Long cung. Sau người là vết máu kéo dài ngoằng.

Thấy hắn đi đến, hai tên tôm binh thủ ngoài cửa cung bị dọa nhảy dựng, vội bước lên dìu đờ.

Chẳng phải ngươi đi Tây Hải Long cung tặng đồ? Sao lại… Đã xảy ra chuyện, nhanh…

Kéo lấy tay tôm binh, Ngư yêu mở to tròng mắt cấp thiết nói:

Mau dẫn ta đi gặp phò mã gia!

Không kịp nói nhiều, hai tên tôm binh lập tức dìu Ngư yêu vào trong Long cung.

Trên bờ, trên sườn núi nhỏ cách Bích Ba đàm không xa, yêu thị chất đầy

Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi xếp bằng ở chính giữa đống yêu thị.

Ở nấc một tiếng, hắn đưa tay sờ sờ vết thương đã lành lại dưới sườn.

Ở bên cạnh, Sơn Dương tinh sớm đã sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút máu.

Đây đã là nơi thứ sáu.

Sư Đà quốc, thực lực Bích Ba đàm yếu hơn nhiều. Không chỉ thực lực yếu hơn, phòng ngự kém hơn, Bích Ba đàm lại có quan hệ dây mơ rễ má với tứ hải Long cung, muốn ngăn chặn đội ngũ vận chuyển các loại vật tư, thực sự dễ dàng như bỡn.

Chỉ với một buổi chiều thủ ngoài ngoại vi Bích Ba Đàm, Lục Nhĩ Mi Hầu đã đánh chặn được sáu chi đội ngũ. Đáng tiếc vừa nãy nhất thời không cẩn thận, để một con Ngự yêu trốn thoát.

Không còn cách nào, giờ hắn chưa thể thực sự cứng đối cứng với những Yêu Vương cường đại kia, đành phải đổi nơi khác.

Quay đầu sang, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn Sơn Dương tinh, cười hì hì nói:

Được rồi, hình như người còn nhắc đến một gia hỏa nữa là Ngưu Ma Vương, à đúng, còn cả Lữ Thanh, Đa Mục Quái, đúng không? Đại Thánh gia, ngài đây là…

Sơn Dương tinh chớp chớp mắt sững sờ, nuốt khô ngụm nước bọt nói:

Đại Thánh gia… Lữ thừa tướng và Đa Mục đại nhân, trước giờ đều một mực trung thành với ngài. Vậy thì sao? Bọn họ trung không phải ta. Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc dẫn ta đi, hoặc…

Chỉ vào đống thi thể đầy đất, Lục Nhĩ Mi Hầu thong thả nói:

Người làm bạn với chúng.

Thời này khắc này, Cửu Đầu Trùng đang ngồi bệt trên ghế đá.

Nên tới, cuối cùng đã tới…

Noãn Noãn ở bên thấp giọng khuyên nhủ:

Hay là, để phụ vương nghĩ cách nói chuyện cùng Đại Thánh gia? Không, vô dụng thôi.

Tay nắm ghế vịn khẽ run lên, Cửu Đầu Trùng trợn trừng trong mắt bày đầy tơ máu, nói:

Chuyện hắn đã quyết định, không ai có thể thay đổi. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách tự cứu.