Đại Bát Hầu

Chương 714: Đòi muốn côn pháp (1)



Hầu tử nắm lấy Kim Cô bổng đi ra cửa, bộ dạng hung thần ác sát.

Đám tăng nhân đang khóc lóc thảm thương sợ đến nỗi giật lùi ra sau.

Thấy cảnh này, Huyền Trang vội bước lại kéo lại hầu tử:

Đại Thánh gia, đừng… Đừng sao?

Hầu tử quay đầu, gạt tay Huyền Trang, thở dài nói:

Yên tâm, ta không định đánh bọn họ, ta chuẩn bị đi đánh tên quốc vương kia.

Lời này vừa ra, chúng tăng nhân tại trường vội hét lên:

Không thể! Hầu đại tiện ngàn vạn lần không thể! Nếu ngài thương bệ hạ, đến lúc đó, bệ hạ tất sẽ giận lây sang chúng ta!

Nói xong, ai nấy đều dập đầu lia lịa, ngao ngao khóc lớn, vạt áo đẫm lệ.

Thé à?

Hầu tư trực tiếp khoanh tay lại, cười hừ nói:

Vậy dứt khoát thịt luôn cho rồi, như vậy hắn liền không có cơ hội để giận lây nữa.

Nghe được lời ấy, tiếng khóc im bặt mà dừng. Sắc mặt ai nấy trắng bệch, hai mắt mở to trông hướng Huyền Trang.

Sân viện vốn đang nhốn nha nhốn nháo chợt an tĩnh lại.

Tròng mắt hầu tư cũng chậm rãi nghiêng hướng Huyền Trang.

Hồi lâu, Huyền Trang lắc lắc đầu, khẽ thở dài:

Bần tăng vốn muốn phổ độ chúng sinh, đến cuối cùng quốc vương lại bởi bần tăng mà chết, như thế… Yên tâm, ta đùa thôi. Ta có cách tốt hơn để giải quyết.

Nghiêng đầu, hầu tử trừng đám tăng nhân một cái, nói:

Cùng lắm thì tìm Lữ Lục Quải mượn chút nhân thủ, đưa tới đây canh chừng hắn, canh cả đời, bảo đảm đời này hắn không dám hạ lệnh lung tung.

Thiên Bồng tựa bên cạnh cửa vừa nghe lời ấy. Lập tức bật cười.

Hầu tử quay đầu trừng hắn một cái, nói:

Làm sao? Cách đó không được? Được, sao lại không.

Thiên Bồng thong thả nói:

Chút chuyện lông gà vỏ tỏi này, sao làm khó được Tề Thiên đại thánh? Ta chỉ cười quốc vương kia ngu xuẩn, giẫm phải đuôi lão hổ mà không biết. Chẳng qua… Chuyện này phải nghe xem ý Huyền Trang pháp sư là thế nào đã.

Nói rồi, Thiên Bồng quay đầu nhìn sang Huyền Trang.

Do dự nửa buổi, Huyền Trang mới chớp chớp mắt nhẹ giọng nói:

Chuyện này, cứ để bần tăng tự thân giải quyết. Đợi ngày mai, bần tăng lại đến nói chuyện cùng bệ hạ.

Nói xong, Huyền Trang bước lên, vươn tay dìu để chúng tăng nhân đang quỳ rạp dưới đất, nói:

Chư vị về trước đi. Sáng sớm ngày mai bần tăng sẽ đi cầu kiến bệ hạ, đến lúc đó, tất thuyết phục bệ hạ, không làm liên lụy chư vị.

Nhất thời, chúng tăng quỳ rạp dưới đất dồn dập chuyển động đầu gối tuôn đến chỗ Huyền Trang, vô số cánh tay từ trong đám người vươn ra, nắm chặt lấy cà sa Huyền Trang.

Một lão hòa thượng một bên chảy nước mắt, một bên kéo tay áo Huyền Trang, miệng kêu khóc nói:

Không nói chuyện được đầu, Huyền Trang pháp sư, bệ hạ đã quyết tâm…

Đúng lúc này, chỉ thấy hầu tử trùng trùng động mạnh Kim Cô bổng. “Quang” một tiếng, lão hòa thượng kia lập tức nuốt lại lời đã đến bên mồm.

Không chỉ thế, toàn bộ tăng nhân đều ngừng kêu khóc. Ngậm miệng, thấp thỏm trông hướng hầu tử.

Lúc này, hầu tử chính đang lành lạnh nhìn bọn họ.

Bảo các ngươi cút, còn chưa cút, muốn đợi ăn khuya chắc?

Câu này vừa thả xuống, lập tức, đám hòa thượng dồn dập buông tay kéo áo Huyền Trang ra, vội vàng lùi ra sau, khâu bái nói:

Đa tạ Huyền Trang pháp sư đại đức, bần tăng về ngay, chờ đợi tin lành của pháp sư.

Nháy mắt, nguyên một mảnh tăng nhân đông nghịt đã đi sạch sẽ, không thừa một ai.

Nghiêng mặt sang, Huyền Trang đang muốn mở miệng nói chuyện cùng hầu tử, lại thấy hầu tử trực tiếp khoát khoát tay nói:

Ngày mai làm không được, cứ gọi ta một tiếng.

Nói xong, xoay người vào nhà.

Ngoài cửa, mấy người còn lại đối mặt nhìn nhau.

Lắc đầu, Thiên Bồng suất tiên đi vào phòng, những người khác cũng tiến vào theo.

Khi ấy, ngay trên nóc Phật tháp trong thành, một bóng đen chính đang lặng lẽ quan sát nơi này.

Chốc lát, hắn cẩn thận lấy ra một mảnh ngọc giản từ giữa eo, áp lên bờ môi.

Trong thành lậu Nam Thiên môn, Lý Tình nắm lấy ngọc giản, lông mày súc thành một đoàn.

Hắn nói như vậy thật à? Cự ly quá xa, ti chức tuy không chính tại nghe được, lại đã tận mắt nhìn thấy. Trừ phi Tôn Ngộ Không biết chúng ta đang giám thị, bằng không ti chức không khả năng đọc khẩu hình sai. Phía quốc vương Cầu Pháp quốc thì sao? Phía quốc vương không nghi ngờ gì về chúng ta, hôm nay từ đầu tới đuôi hắn đều không hề nể mặt Tôn hầu tử. Chẳng qua… Nếu yêu hầu cường ngạnh, chúng ta xác thực không cách nào kéo dài thời gian khốn bọn họ ở đây. Rốt cuộc hắn…

Ta hiểu, cố gắng hết sức thôi.

Thả xuống ngọc giản, Lý Tĩnh thở dài một hơi.

Hiện tại, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê rần.

Tình hình trước mắt quả thật rất vướng tay.

Nếu không phải trong án kiện xuất hiện một con hầu yêu cường đại, có khả năng gây ra nguy hiểm cực đại, hắn tuyệt không lá gan thiết cục cho đội ngũ tây hành. Phải biết, nhỡ bại lộ, không khéo hắn phải góp cả mạng mình vào. Bởi vậy lần hành động này điều quan trọng nhất chính là phải bí mật..

Ngàn vạn không thể để đối phương bắt được đồng chuối, bằng không chỉ còn nước chịu không nổi mà chạy.

Bây giờ, chỉ có thể kỳ vọng trước khi đội ngũ tây hành rời khỏi Cầu Pháp quốc, mấy hướng khác sớm điều tra ra kết quả.

Nghĩ tới đây, Lý Tĩnh nâng chén lên, đành chịu nhấp một ngụm.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên thấy trong đống ngọc giản xếp thành hình chữ nhất trước mặt có một mảnh chợt sáng lên!

Na Tra?

Thả chén trà xuống, hắn vội cầm ngọc giản lên.