Đại Bát Hầu

Chương 715: Đòi muốn công pháp (2)



Bắc Câu Lô Châu.

Trong bão tuyết, Na Tra nắm lấy ngọc giản, giữa tiếng gió rít như sấm rền kêu nói:

Phụ thân, chúng ta tìm được Mi Hầu Vương, tại Bắc Cầu Lô Châu. Có điều, hắn đã phát hiện chúng ta… Giờ phải làm sao?

Trên thành lậu Nam Thiên môn, khóe mắt Lý Tĩnh không khỏi giật nhẹ.

Do dự hồi lâu, hắn cắn răng nói:

Nghĩ cách khốn chặt hắn, chí ít, theo sát hắn… Đừng mất dấu.

Bắc Cầu Lô Châu.

Ta còn tưởng là ai, thì ra là chư vị Nam Thiên môn. Làm sao, lâu rồi không thêm loạn cho các ngươi, giờ lại ngứa tay ngứa chân, chủ động tìm tới cửa?

Một thanh âm từ trên đỉnh núi xa xa truyền đến.

Trong bão tuyết. Mười mấy thiên tướng bao gồm Na Tra cùng Trì Quốc thiên vương đối mặt nhìn nhau.

Làm thế nào? Vây, hay đuổi?

Trì Quốc thiên vương nuốt khô ngụm nước bọt, nói:

Còn cần phải hỏi? Yêu Vương Thái Ất kim tiên định phong. Ngươi vẫy thử ta xem. Chỉ còn nước đuổi theo thôi.

Nói xong, hắn xoay người hướng mặt lên đỉnh núi, cao giọng gầm nói:

Hầu vương, đừng hiểu lầm, chúng ta không tới gây sự! Thế các ngươi tới làm gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể ngồi xuống tâm sự? Dù có tâm sự, tới nhiều người như vậy. Ta ứng phó xuể ư? Chúng ta… Chúng ta chỉ muốn thính giáo Hầu vương chút chuyện, sau đó tất có thâm tạ. Thỉnh giáo cái gì? Không lẽ thính giáo nhược điểm của Yêu Vương khác? Trên thân ta tuy chăng dư dả gì. Nhưng còn chưa đến nỗi vì mưu lợi mà bán ra đồng bạn. Có chuyện cần thinh giáo!

Nói khẽ với Na Tra một câu, Trì Quốc Thiên vương lại hướng mặt lên đỉnh núi, cao giọng kêu nói:

Côn pháp. Chỉ thính giáo côn pháp thôi. Nguyên Thủy Thiên Tôn mới thu một đồ đệ, sủng ái vô cùng, người đó muốn học côn pháp, nhưng Thiên Đình lại không có cồn pháp vừa tay. Đưa mắt toàn tam giới, côn phá của Mi Hầu Vương ngài là tốt nhất, bởi vậy chúng ta liền tới. Ngươi dọa ta!

Trên đỉnh núi lập tức truyền ra một trận gầm gừ:

Dù cho bản thân Nguyên Thủy Thiên Tôn không hiểu, muốn học côn pháp thì đi hỏi Lão Quần là được rồi, cần gì tìm ta?

Cái này… Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Lão Quân. Mi Hầu Vương chẳng lẽ còn không biết?

Trì Quốc Thiên vương vội cười khan nói:

Ta cũng không nói nhảm, trong tam giới này, người sử côn có danh chỉ lác đác. Đại Thánh gia của các ngươi chúng ta không dám đi đòi. Ngưu Ma Vương thì… Sợ cũng không dê nói chuyện, rốt cuộc mấy năm nay có không ít tranh chấp với chúng ta. Hiện tại, chỉ còn mối Mi Hầu Vương ngài. Đệ tử kia của Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe lấy được côn pháp từ Mi Hầu Vương liền vui mừng khôn xiết. Mong ngài đừng khiến chúng ta tay không mà về.

Thanh âm trên đỉnh núi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi:

Thật ư? Thật. Thế. Ta muốn hai trái… Không không không, mười trái Bàn Đào! Thấp hơn số ấy. Không đưa! Liệu có nhiều quá không? Một phần côn pháp, mười trái Bàn Đào…

Trì Quốc Thiên vương giả bộ mặc cả, lại kéo một hồi lâu, cuối cùng mới gõ định là bốn trái Bàn Đào.

Đến sau, đối phương lại dặn dò:

Các ngươi chỉ được lên hai người, một người là ngươi, người còn lại, không thể là Na Tra. Tí nữa đợi sao chép côn pháp xong, để người kia đưa xuống, người ở lại chờ Bàn Đào đưa tới rồi hăng đi về. Nghe hiểu không?

Vừa nghe lời này, Trì Quốc thiên vương lập tức ứa mồ hôi lạnh, liếc nhìn Na Tra.

Na Tra thấp giọng hỏi:

Làm thế nào, ngươi có được không? Được!

Trì Quốc Thiên vương trùng trùng gật đầu, nói:

Tuy làm vậy phải chịu thiệt bốn trái Bàn Đào, nhưng chí ít ta ở trên đó, hắn có rời đi hay không, rời đi lúc nào ta đều rõ ràng. Vừa khéo có thể hoàn thành nhiệm vụ Lý thiên vương giao phó.

Hít một hơi thật sâu, Trì Quốc Thiên vương ngửa đầu nói:

Mi Hầu Vương, cách này được. Chẳng qua, ngài phải bảo chứng an toàn cho mạt tướng! Đương nhiên, Mi Hầu Vương ta há là hạng nói không giữ lời?

Nhấc chân lên, Trì Quốc thiên vương lôi theo một thiên tướng, bắt đầu men theo sơn đạo tuyết ngập đến gối, lầm lũi leo lên.

Từ đằng xa đưa mắt nhìn thân ảnh Trì Quốc thiên vương dần mơ hồ, Na Tra không khỏi có phần thấp thỏm.

Do dự hồi lâu, hắn vươn tay lấy ra ngọc giản trong ngực:

Phụ thân, Trì Quốc thiên vương lên núi.

Lúc này, đội lấy gió tuyết, cuối cùng Trì Quốc thiên vương đã bước lên đỉnh núi, trông thấy một động quật nho nhỏ.

Trước động quật, Mi Hầu Vương chống côn thong thả nhìn hắn.

Khổ cực ngươi, đường đường Thiên vương, cư nhiên bị phái đến cho khỉ ho cò gáy này của ta xin côn pháp. Chắc ngươi ở Nam Thiên môn cũng chẳng dễ dàng gì? Mi Hầu Vương quá lo.

Trì Quốc thiên vương khom người chắp tay nói:

Chính bởi mạt tướng được trọng dụng ở Nam Thiên môn, nên mới giao chuyện này cho mạt tướng xử lý. Dù sao cũng là chuyện Tam Thanh tự thân sai phái, đầu như bình thường được. Thế à? Ngươi tưởng ta ngu chắc?

Nhếch mép, Mi Hầu Vương thong thả nhìn hắn, chậm rãi bật cười, càng cười càng dị dạng.

Khóe mắt Trì Quốc thiên vương chợt giật nhẹ, giày giẫm trong tuyết bấc giác dịch ra sau.

Nếu là tới đòi côn pháp, vậy ăn trước một côn của ta cái đã!

Cười lên ngạo nghễ, Mi Hầu Vương đồng không lao tới, lộn mình giữa không trung, thanh côn trực tiếp đánh thẳng vào đầu Trì Quốc Thiên vương.