Đại Bát Hầu

Chương 742:



Trong hoang dã, một trận gió nhẹ từ từ phất qua.

Không đến thời gian một nén hương, thần tình hầu tử đã biến mấy lần, lại một mực chưa nói được nửa lời. Chỉ không ngừng coi chừng Thái Ất chân nhân, coi chừng sáu vị kim tiên, coi chừng Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ Ánh mắt không ngừng lấp lánh, cảm giác bức bối tràn ngập tâm trí, tay nắm lấy Kim Cô bổng khi thì siết chặt khi thì buông lỏng.

Hết thảy những điều đó, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều nhìn ở trong mắt, song vẫn khí định thần nhàn vờ như không biết.

Trước mắt đột nhiên giết ra tin tức về một linh hồn khác, đây là điều trước kia hầu tử chưa từng nghĩ tớ. Cái tên “Lục Nhĩ Mi Hầu” đại biểu cho thứ nằm ngoài tầm khống chế của hắn, đặc biệt là nó phản hồi thế giới này dưới sự trợ giúp của Phật Mô Trong tình thế đó, hầu tử dù không muốn vẫn phải đánh giá lại hiện trạng bây giờ.

Nếu nói sau trận chiến hơn sáu trăm năm trước, trong thời gian bị tù cấm có thứ gì được khảm nạm thêm trên người hắn, vậy chính là nhẫn nại. Trải nghiệm trước đây khiến hắn học được nhìn rõ hiện thực, cường hành dập tắt phẫn nộ trong lòng.

Bởi vì, trong tuyệt đại đa số tình huống, đặc biệt là lúc mình tịnh không chiếm ưu thế, phẫn nộ không giải quyết được vấn đề. Ngược lại, có khả năng khiến vấn đề càng thêm kích hóa, rơi vào bẫy rập của đối phương.

Hồi lâu, hắn nhe răng nói:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Nào dám? Lão phu chẳng qua nhận việc luận sự thôi.

Hít một hơi thật sâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu khẽ thở dài:

- Thế gian há có ai có thể khiến cho tất cả sự tình đều xoay chuyển xung quanh mình? Dù là có, từ xưa đến nay, cũng chỉ mình Lão Quân đã từng chấp chưởng Thiên Đạo thôi. Tuy nói ngày đó Đại thánh lấy lực chứng đạo, nhưng đến sau cùng, chẳng phải vẫn còn rất nhiều ràng buộc? Ngài có thể không cố kỵ tự thân. Nhưng nếu ngài có gì không may. Những người ngài để ý liền Hắc hắc, có đôi lúc, hình thế không bằng người, còn sống tại thế, sao tránh khỏi rất nhiều đành chịu, rất nhiều bất đắc dĩ.

Lời này nhìn như tùy ý, từ đầu tới đuôi, thậm chí Nguyên Thủy Thiên Tôn không liếc hầu tử lấy một lần. Chỉ tự mình lẩm bẩm cảm thán. Chẳng qua, lại một mực lưu tâm linh lực ba động trên người hầu tử, dù chỉ một phần một hào đều không buông tha.

- Bởi vậy?

Lông mày hầu tử khẽ nhướng lên.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu mày nói:

- Bởi vậy, có đôi lúc, song phương xung đột tịnh không nhất định phải liều đến ngươi chết ta sống, cho đối phương một lối thoát, có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu thế, vì sao hai bên không cùng thối lui một bước?

- Đều thối lui một bước?

Mím môi. Hầu tử hít một hơi thật sâu, nhìn quanh bốn phía một lượt rồi mới coi chừng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Lui thế nào?

Thấy hầu tử đã có phần động tâm, Nguyên Thủy Thiên Tôn vội vàng nói:

- Đại thánh hi vọng lão phu dùng cái gì để đổi về tính mạng bảy đồ nhi này?

Hầu tử quét mắt nhìn mấy vị kim tiên một lượt, thong thả nói:

- Điều kiện của ta không dễ thực hiện đâu.

- Chỉ cần lão phu có thể làm, cứ nói đừng ngại.

Nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn giơ tay, tỏ ý hầu tử nói tiếp.

Thấy thế, hầu tử lập tức nói:

- Giúp ta tìm ra Lục Nhĩ Mi Hầu, tra rõ mục đích, động tĩnh của hắn. Tốt nhất, tra luôn cả động tĩnh của Phật Môn. Điều kiện này thế nào?

- Có thể.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ giọng nói:

- Chuyện này, lão phu có thể đáp ứng Đại thánh. Chẳng qua, thời gian cần bao lâu khó mà nói trước. Rốt cuộc đối thủ là Phật Môn.

- Được. Nguyên Thủy Thiên Tôn đã mở miệng đáp ứng, chắc sẽ không tiêu cực đãi công đâu.

Quay đầu nhìn về hướng đô thành Cầu Pháp quốc, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Đấy chỉ là yêu cầu đầu tiên, yêu cầu thứ hai Việc này bởi bọn họ mà ra, bách tính tử thương cần được hồi sinh. Thế nào?

Vừa nghe, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức sửng sốt.

Bảy vị kim tiên giống như củ cải chôn trong đất đều cúi đầu không nói. Ngược lại Thông Thiên giáo chủ đứng ở nơi xa lại chợt mở miệng.

Hắn thoáng ngửa đầu, sảng giọng nói:

- Hồi sinh phàm nhân, không khó. Chẳng qua là trùng tố thân xác thôi. Nhưng hiện nay, lục đạo luân hồi đều trong tầm khống chế của Phật Môn, ngươi cảm thấy, bọn họ sẽ đồng ý ư? Dù có chọn cách trao đổi lợi ích A ha ha ha, ở đây, kẻ chết ít nhất hơn ngàn người. Biết lấy cái gì ra trao đổi với Phật Môn

Lời còn chưa xong, chỉ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ ngước đầu, tay vừa nhấc, Thông Thiên giáo chủ lập tức hiểu ý ngậm miệng.

Nhìn đăm đăm hầu tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhẹ giọng nói:

- Việc này khó khăn thế nào, chắc đại thánh cũng biết. Huống hồ, dù ngài giết mấy tên đồ đệ kia của lão phu, mọi sự đều đã rồi, người chết uổng vẫn không được an nghỉ. Không bằng thế này đi, đổi cách khác.

- Cách nào?

Hầu tử chậm rãi co tay lại.

- Ngài tạm tha mấy tên đồ đệ này trước. Nếu là chính bọn họ tạo nghiệt, vậy phải để chính chúng bồi thường. Tưởng muốn khôi phục nguyên trạng là không khả năng, chẳng qua, lão phu có thể khiến bọn họ nghĩ cách làm rõ hướng đi của những linh hồn được đầu thai, phát động môn hạ đệ tử tìm đến, bồi thường cho đời tiếp theo. Chuyện này liên lụy rộng lắm, dù có là đại thánh ngài phát động yêu quái dưới tay, chỉ sợ khó mà hoàn thành được. Có điều đây là phương thức khả thi nhất, tuy khó, nhưng rốt cục dễ hơn so với xuống Địa phủ trao đổi hơn ngàn người với Phật Môn. Xử lý như thế, đại thánh thấy sao?

- Chẳng phải bọn họ không được can dự phàm trần? Thiên Đình liệu có ý kiến?

- Lão phu mở miệng, đại thánh còn không tin nổi ư?

Nghe vậy, hầu tử lập tức bật cười, nghiêng đầu nói:

- Được, chẳng qua, nếu đã bồi thường, vậy người còn sống mà mất đi thân nhân trong Cầu Pháp quốc cũng phải được bồi thường.

- Có thể.

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật gật đầu, trải ra hai tay nói:

- Chuyện này, do lão phu tự thân bảo đảm, nhất định sẽ cho đại thánh ngài một kết cục thỏa đáng.

- Ngươi nói rồi đấy.

Chỉ chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn, hầu tử vung côn lên, dộng mạnh xuống đất.

Lập tức, bảy vị kim tiên hãm sâu dưới đất tức thì thuận theo kình khí hầu tử, bị hất lên rơi rớt trên đất, ai nấy đau đến ngao ngao kêu to, vội giãy giụa đứng lên quỳ lạy Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Không nhìn cảnh sư đồ tụ đầu của đám người kia, hầu tử quay lưng bước tới chỗ Thanh Tâm, kéo tay nàng nói:

- Đi thôi, có phiền toái.

- Phiền toái?

Không đợi Thanh Tâm kịp hiểu rõ ý trong lời hầu tử, nàng đã bị hầu tử cường hành lôi kéo bay về hướng đô thành Cầu Pháp quốc.

Đợi hầu tử đi rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới khẽ cúi đầu nhìn đám đệ tử quanh mình.

Thái Ất chân nhân cúi gằm xuống đất nói:

Đệ tử không nghe sư phó khuyên giải, đệ tử biết sai rồi, thỉnh sư phó trách phạt

Nói rồi, dập đầu thật sâu.

- Thỉnh sư phó trách phạt.

- Đứng lên cả đi. Phạt thì miễn, đưa ra nhiều điều kiện như vậy Làm xong đã rồi tính.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn đăm đăm Thái Ất chân nhân, nói:

- Chẳng phải ngươi một mực muốn phá hoại tây hành ư? Bây giờ, chính là dịp tốt.

Nghe vậy, Thái Ất chân nhân lập tức sửng sốt.

Giữa trời cao, hầu tử nhẹ giọng dặn dò:

- Đoạn thời gian này, ngươi đừng chạy loạn lung tung.

Nhất thời, Thanh Tâm càng thêm hồ đồ, chớp chớp mắt nhìn hầu tử. Mặc cho hầu tử kéo tay mình, một đường tiến về phía trước, tim đập thình thình.

Có lẽ, có lẽ trước giờ đây là lần hầu tử đối xử ôn nhu nhất với nàng. Thậm chí khoảng khắc nào đó nàng cảm thấy mình phảng phất không còn là Thanh Tâm, mà triệt để biến thành Phong Linh, hoặc giả Tước nhi.

Nếu loại cảm giác ấy có thể duy trì lâu thêm một chút, thì tốt biết mấy

Nàng lặng lẽ cảm thụ hơi ấm nơi cổ tay truyền tới, vành mắt bất giác có phần ướt át.

Mạch đập gấp rút truyền đến đầu ngón tay hầu tử. Tay đang nắm cổ tay Thanh Tâm đột nhiên cảm thấy ê ẩm, kéo xé tâm tạng hắn.

Hồi lâu, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Vừa vặn ngươi cũng nghe được, một hồn phách khác của ta đã trở về. Chuyện ta có một hồn phách khác, ngươi biết chứ?

- Biết Biết.

- Chuyện này không như bình thường, có lẽ, hắn sẽ là đối thủ, một đối thủ rất khó nhằn. Bởi vậy, đoạn thời gian này ngươi đừng đi đâu cả, thành thật ngẩn trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động là được. Nếu ta muốn gặp ngươi, sẽ liên hệ trước thông qua ngọc giản. Không có ngọc giản trong tay, vậy nhất định là hàng giả. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Thanh Tâm khẽ gật đầu, tâm tư loạn thành một đoàn, chỉ biết thẫn thờ nhìn hầu tử, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã đáp ứng điều gì. Trong đầu văng vẳng nghi hoặc: “Có phải hắn đã biết gì rồi?”

Ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc.

Từ đầu tới đuôi, ánh mắt hầu tử cứ mãi nhìn thẳng tiền phương, nhưng tâm tư lại đều tập trung hết trên mình Thanh Tâm.

Hắn nhớ tới biểu hiện dị dạng trước giờ của nàng, nhớ tới đôi phỉ thúy uyên ương Nữ Oa đưa tặng. Nhưng mà, hắn không biết mình liệu có nên mở miệng hỏi dò.

Nếu phải, thì làm thế nào?

Nếu không phải, thì làm thế nào?

Lộ trình chỉ khoảng mấy chục dặm, hai người bay chậm một cách lạ thường, chậm đến không thể tưởng tượng, khăng khăng lại không ai nguyện ý mở miệng thúc giục. Có lẽ, bản thân loại hiểu ngầm này đã là câu trả lời cho nghi vấn trong lòng đây đó.

Lúc đô thành tàn phá của Cầu Pháp quốc xuất hiện trên đường chân trời, nghi vấn trong lòng hai người tựa hồ đã có đáp án.

Hầu tử chợt ngừng lại, thân mình lơ lửng giữa trời.

Thanh Tâm cúi đầu, mặt đỏ au. Đôi mắt không ngừng lấp lánh.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, thời gian trôi đi từng chút từng chút một.

Họa diện phảng phất ngưng cố ở đấy.

Dưới trời chiều, hầu tử nhìn đăm đăm Thanh Tâm, đột nhiên có cảm giác như đang đắm chìm trong mộng. Đó là tình cảm trải qua chỉnh chỉnh tám trăm năm quang âm tẩy lễ. Nghi vấn trong lòng đột nhiên được đến giải đáp, lại không có cuồng hỉ trong ý liệu, có chẳng, chỉ là sự chua xót vô cùng vô tận, ép cho hắn không thở nổi.

Hắn liều mạng đè nén, nhưng mà, phòng tuyến dần dần sụp đổ.

Hồi lâu, hầu tử đột nhiên kéo Thanh Tâm vào lòng, siết chặt lấy.

- Thay ta Tạ tạ sư phó. Tạ tạ hắn. Đại ân đại đức, không biết lấy gì báo đáp.

- Ta muốn Cùng ngươi tây hành.

- Đây là cuộc chiến của riêng ta, không nên cuốn ngươi vào. Đánh thắng, ta sẽ đi tìm ngươi.

Nói xong, hầu tử quay người, lao nhanh về hướng Cầu Pháp quốc, đầu không ngoảnh lại, bỏ mặc Thanh Tâm thẫn thờ đứng đó nhìn theo.

Dưới dư huy trời chiều, Thanh Tâm che lấy môi, nước mắt lã chã rớt xuống.

- Sư phó, sư muội không sao. Có điều, theo ta thấy, hình như hầu tử đã biết gì rồi

Nhìn hai hàng chữ phi tốc hiện lên trên liên độc trong tay, Lão Quân thoáng ngước đầu nhìn Tu Bồ Đề ngồi ngay ngắn phía đối diện bàn cờ, nói:

- Ngươi làm?

- Xem như là vậy!

Tu Bồ Đề vuốt râu dài nói:

- Sớm hơn dự liệu một chút, chẳng qua Cũng không sao.