Đại Bát Hầu

Chương 741:



Đẩy ra cửa lao, thoáng chốc, hơn mười tên tiểu yêu tuôn vào. Một mảng lớn cây đuốc nhất tề chiếu sáng trưng phòng giam vốn đang âm ám.

Lũ yêu quái quần áo tả tơi trong góc, thậm chí thiên binh, tu sĩ bị giam ở đây đều dồn dập mở to hai mắt, vươn dài cổ tưởng muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cách vách lao phòng giam giữ Lục Nhĩ Mi Hầu, Bạch Tố y quan còn tính sạch sẽ vội vàng rụt mình lại. Bởi nàng trông thấy Đa Mục Quái vội vã đi đến.

Chẳng qua, lúc này Đa Mục Quái sớm đã không hơi đâu để ý tới nàng.

Chỉ thấy hắn tấn tốc đi vào lao phòng giam giữ Lục Nhĩ Mi Hầu, ngồi xổm xuống, vươn tay gạt đống rơm rạ che phủ mặt sàn.

Lập tức, một khuôn mặt đầy vết máu lộ ra.

- Làm Làm gì?

Thật không dễ dàng mới nặn ra được một câu, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt cười lên “khanh khách”. Tiếng cười ấy, không giống tiếng cười vui sướng, mà nghe như đang sắp phát cuồng, chỉ có điều hắn sớm đã không còn khí lực dư thừa để làm ầm ĩ thôi.

Vừa nghe tiếng cười, sắc mặt Đa Mục Quái chợt biến. Có chút lúng túng, có phần hối hận, lại như thở phào một hơi.

Hắn hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói:

- Mang ra ngoài.

Nói xong, xoay người liền đi.

Không đợi mấy tên tiểu yêu sau lưng tiếp cận Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn lại quay đầu bổ sung:

- Nhẹ chút…

Mấy tên tiểu yêu chợt sửng sốt, vội vàng gật gật đầu, động tác vốn đang thô bạo lập tức trở nên nhẹ nhàng đi nhiều.

Ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tố, mấy tên tiểu yêu chậm rãi dìu Lục Nhĩ Mi Hầu đang không ngừng cười "khanh khách" ra khỏi nhà giam.

Cầu Pháp quốc.

Trong hoang dã, bảy vị kim tiên bị chôn nửa người dưới đất, chỉ mỗi đầu là nhô ra, ai nấy đều cả kinh há hốc mồm.

Hai mắt hầu tử chậm rãi híp thành một khe hở nhỏ, có phần bất khả tư nghị nhìn đăm đăm Nguyên Thủy Thiên Tôn.

- Hồn phách bị thiên kiếp lấy đi còn có thể trở về, có khả năng ư Ngươi đừng lừa ta.

Mắt thấy tựa hồ có thể nói chuyện, Thông Thiên giáo chủ âm thầm giải trừ thuật pháp ngắt tại chưởng tâm.

- Chuyện vốn không khả năng, đến sau lại thành khả năng trước giờ đâu có thiếu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn Thanh Tâm đứng ở nơi xa một cái, nói:

- Huống hồ, thuật pháp Phật Môn vốn khác xa Đạo gia, có lẽ…. Chuyện đối với chúng ta mà nói thì khó mà tin tưởng, nhưng đối với bọn họ, lại có khi chẳng đáng nhắc tới? Tóm lại, việc này lão phu có thể dùng tính mạng đảm bảo. Xác thực không lầm.

Nghe vậy, ánh mắt hầu tử lập tức khẽ lấp lánh.

Hầu tử có được hai linh hồn, chuyện này dù trước kia hầu tử không biết, thì sau khi trải qua thiên kiếp cũng đã rõ ràng.

Kỳ thực, từ sau khi bị thiên kiếp cắn nuốt đi một linh hồn, hầu tử tịnh không cảm thấy mất mát điều gì. Đối với hắn, hết thảy có vẻ vẫn chẳng có gì khác biệt. Tuy hai linh hồn tịnh chưa dung hợp, lại có được cùng một ký ức, đã triệt để đồng hóa, cũng sớm không phân ra ai mới là người ngoài, ai mới là nguyên bản. Trong tình trạng đó, mất đi một hồn phách, kỳ thực cũng hệt như ai đó mất đi khối thịt thừa. Tịnh không có gì ảnh hưởng. Lâu dần, hầu tử thiếu chút đã quên mất còn có chuyện này.

Nhưng giờ, bây giờ Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên nói một “chính mình” khác đã trở về, chuyện quái quỷ gì đây?

Nhất thời, hầu tử hồ nghi nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, lẳng lặng không đáp.

Chẳng biết vì sao, nghe được sự tình, người đầu tiên hầu tử nghĩ đến là “Lục Nhĩ Mi Hầu”, “Mỹ Hầu vương thật giả”. Đối với đoạn lời khó mà tưởng tượng kia, bỗng chốc tin năm phần.

Một đường men theo thông đạo đen nhánh đi tới, tay Đa Mục Quái khi siết khi lỏng, lỏng rồi lại siết. Trên vầng trán sớm đã chất đầy mồ hôi lạnh.

Hầu tử sở dĩ có thể an nhiên vượt qua thiên kiếp, là bởi hắn có hai linh hồn. Lúc đương thời, chỉ có Thái Thượng Lão Quân cùng Tu Bồ Đề tổ sư biết. Có chăng thì thêm cả Như Lai ba nữa. Thậm chí ngay bản thân hầu tử đều không rõ ràng.

Nhưng sau khi hầu tử vượt qua thiên kiếp. Người biết chuyện không còn là số ít. Rốt cuộc, rất nhiều người đều hiếu kỳ, sẽ nghĩ cách thám thính vì sao hầu tử có thể khác với số đại năng còn lại, an nhiên vượt qua thiên kiếp. Trong đó, bao gồm rất nhiều môn đồ hai giáo Xiển Tiệt. Thậm chí một ít Phật Đà Phật Môn, đại viên Thiên Đình cũng nghe ngóng. Đương nhiên, không thiếu được các Yêu Vương xuất thân Hoa Quả Sơn.

Mấy trăm năm quang âm đi qua, bản thân câu chuyện không thể phục chế ấy cũng không có giá trị gì để bảo mật, lại thêm sự tình về hầu tử một mực là chủ đề thảo luận của rất nhiều người khi trà dư hậu tửu, một truyền mười, mười truyền trăm, Đa Mục Quái thân làm một trong thiểu số đại yêu sao có thể không biết. Tuy nghe có vẻ rất ly kỳ, thật giả khó phân, nhưng hắn cũng không cần phải đi hỏi rõ ngọn ngành, biện minh thật giả. Rốt cuộc, chuyện đó là thật hay giả, đối với hắn, đối với toàn bộ Yêu tộc mà nói, tịnh không có ý nghĩa thực chất gì. Cái thứ như thiên kiếp cách bọn hắn quá xa xôi. Đừng nói đi hiểu rõ, ngày thường nói tới cũng là lãng phí thời gian.

Nhưng, giờ thì bất đồng.

Thiên Đình công cáo tam giới, nói hồn phách kia của hầu tử đã trở về, tên là “Lục Nhĩ Mi Hầu”. Hồn phách này thị huyết thành tính, gây họa tam giới, đã có rất nhiều người thảm tao độc thủ, hi vọng các phương cẩn thận đề phòng. Đồng thời, cũng hi vọng các thế lực đừng hiểu lầm lẫn nhau, đồ thán sinh linh.

Thiên Đình vạch trần chuyện này xuất phát từ mục đích nào, Đa Mục Quái không hứng thú biết. Điều Đa Mục Quái để ý là, chuyện này rốt cục có thật hay không.

Nếu là thật, như vậy, kẻ trên tay mình quá nửa chính là “Lục Nhĩ Mi Hầu” mà bọn họ đang nói. Như vậy, mình nên xử lý sao đây?

Đẩy ra cửa phòng thẩm vấn, một trận gió nhẹ ập tới, Đa Mục Quái mới cả kinh phát giác y phục trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh từ thủa nào.

Mấy tên tiểu yêu cẩn thận dời Lục Nhĩ Mi Hầu lên bàn dài được chuẩn bị sẵn.

Từ đầu tới đuôi, Lục Nhĩ Mi Hầu một mực trợn trừng hai mắt, tự tiếu phi tiếu nhìn đăm đăm Đa Mục Quái. Nhất thời, Đa Mục Quái chột dạ, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Một tên tiểu yêu bước nhẹ đi tới bên cạnh Đa Mục Quái, khom người chắp tay nói:

- Đại nhân, tiếp theo…

- Kiếm chút máu tới đây, còn nữa Lấy thêm động vật, muốn sống.

Tiểu yêu chợt sửng sốt.

- Nhanh lên --!

Tiểu yêu kia bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng hành lễ, xoay người đi ra ngoài cửa.

- Đi hết ra ngoài!

Quát lớn một tiếng, mấy tên tiểu yêu còn lại đều vôi hành lễ, đi ra ngoài cửa.

Đa Mục Quái tiện tay khép cửa lại.

Hít một hơi thật sâu, hắn xoay người nhìn thẳng vào mắt Lục Nhĩ Mi Hầu, thấp giọng hỏi:

- Ngươi, rốt cục có phải Đại Thánh gia không?

Lúc hỏi câu này, thanh âm hắn bất chợt run rẩy.

Quay đầu nhìn Thanh Tâm vẫn đang đứng ở nơi xa, hầu tử trông hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nhẹ giọng nói:

- Nếu chuyện này đã do Phật Môn làm, vậy sao ngươi biết được? Đừng nói với ta là ngươi suy tính ra nhé.

- Tần Nghiễm Vương tấu lên.

- Lời hắn đáng tin ư? Loại nhu nhược như hắn, uy hiếp mấy câu có gì mà không dám làm.

- Tuy Tần Nghiễm Vương không có chiến lực cường hãn. Nhưng rốt cục vẫn là một phương chư hầu. Chuyện này can hệ lớn lắm, nếu dám lừa gạt, ngày sau một khi truy cứu, đừng nói Thiên Đình, sợ rằng đại thánh ngài sẽ tự tay lấy mạng hắn. Chuyện như thế, ngài không phải chưa từng làm qua.

- Có lẽ chính Phật Môn cũng lừa hắn?

- Chứng cứ mà Tần Nghiễm Vương đưa ra phù hợp với một hệ liệt sự thể phát sinh gần đây. Bao gồm cả chuyện xảy ra ở Côn Luân sơn.

- Vậy liền nhận định lời hắn nói là thật?

Lời này vừa ra, Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức sửng sốt mất mấy giây, cuối cùng đành chịu ngước nhìn hầu tử, hít một hơi thật sâu nói:

- Là thật hay không, chỉ cần tìm đến Lục Nhĩ Mi Hầu, không phải đều rõ ràng?

- Lục Nhĩ Mi Hầu?

Vừa nghe được cái tên ấy, hầu tử lập tức mở to hai mắt. Tay nắm Kim Cô bổng bất giác siết chặt.

- Lục Nhĩ Mi Hầu là tên hắn ở trên Sinh tử bộ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngửa đầu nói:

- Tuy là linh hồn phân ly từ cùng một thân thể. Nhưng nói đến cùng, kỳ thực vẫn độc lập. Trên Sinh tử bộ hắn cùng ngài được tách ra. Nếu ngài có hứng thú, có thể đến sinh tử điện tra thử, nhìn là biết ngay.

Từ trước tới giờ, tuy nói các phương đại năng dùng độc kế, sử âm chiêu trên người hắn sớm đã không phải chuyện gì quá xa lạ. Nhưng đám đại năng kia, vô luận là Thái Thượng Lão Quân, Thông Thiên giáo chủ, hay Nguyên Thủy Thiên Tôn, Trấn Nguyên Tử, thậm chí cả sư phó mình, bọn họ đều có một thói quen rất tốt. Ấy chính là tuyệt không nói dối.

Bọn họ có thể nói chuyện mù mờ, khiến cho đối thủ hiểu lầm, cũng có khi dứt khoát không nói, nhưng bình thường sẽ không hạ giá đến mức lừa gạt. Mà Nguyên Thủy Thiên Tôn trước mắt, mở miệng ra liền lấy tính mạng bảo đảm, sự thể cũng được trình bày rất rõ ràng, thái độ có vẻ khá là thành khẩn.

Lại thêm cái tên “Lục Nhĩ Mi Hầu” Lúc nghe đến đó, hầu tử đã tin tám phần.

Nhìn đăm đăm Nguyên Thủy Thiên Tôn, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta tin ngươi. Chẳng qua. Vấn đề mà chúng ta đang bàn bây giờ tựa hồ không liên quan đến hắn?

- Không, liên quan lớn lắm.

Vuốt vuốt râu dài, Nguyên Thủy Thiên Tôn híp mắt lại thong thả nói:

- Trước không nói việc này bởi hắn mà lên, riêng xem thế cục ngày sau Phật Môn cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì để thả hắn thả ra, chúng ta đều không biết. Nhưng, nếu quả do Phật Môn làm, lệnh đăng báo Thiên Đình công khai sự tồn tại của hắn cũng từ miệng Như Lai mà ra, như vậy Đối với đại thánh ngài mà nói, chỉ sợ hắn không đưa lại trợ lực nào, đúng chứ?

- Một khi lá cờ “Tề Thiên đại thánh” được dựng lên, yêu chúng tam giới không ai không cúi đầu xưng thần. Nhưng mà, từ ngài xuất sơn đến nay, yêu chúng tam giới có muốn Đại Thánh gia như ngài không? Trong khi đó, hắn là linh hồn đi ra từ cùng một thân thể với ngài, yêu chúng tam giới, thậm chí người thân nhất bên cạnh ngài, rốt cục sẽ nhận hắn, hay nhận cam nguyện người luân lạc thành bảo tiêu như ngài, sợ rằng, khó mà nói trước?

Nghe tới chỗ này, khóe mắt hầu tử không khỏi giật nhẹ.

Nhìn hầu tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nói:

- Phong vân chợt khởi, đến lúc đó, đại thánh ngài, sợ rằng phải cần tới lão phu, cùng với chúng đệ tử dưới tay lão phu. Nếu ngay cả chúng ta cũng đứng về phía hắn A ha ha ha

- Nhanh áp lại chúng phạm nhân trong nhà lao!

- Dạ!

Mấy tên tiểu yêu ngoài cửa bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng chạy về phía lao phòng.

Khép cửa, Đa Mục Quái quay người, hai gối quỳ xuống đất, sảng giọng nói:

- Ti chức không biết Đại Thánh gia giá lâm, hành sự lỗ mãng, mong Đại Thánh gia thứ tội. Ti chức nguyện lấy công chuộc tội!

- A ha ha ha Khái khái

Ngửa đầu nhìn ánh lửa lay động trên tường, Lục Nhĩ Mi Hầu vô lực thán nói:

- Ngươi dễ tin vậy ư?

- Tin!

- Thế Khái khái khái

Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi thở gấp, nói:

- Ngươi không sợ ta hoãn thần lại, sẽ giết ngươi?

Cắn răng, chỉ thấy Đa Mục Quái “quang quang quang”, dập đầu ba cái, sảng giọng nói:

- Nếu lấy mạng một mình Đa Mục, mà khiến cho Yêu tộc thành tựu bá nghiệp thiên thu, Đa Mục nguyện ý!