Đại Bát Hầu

Chương 746: Bàng hoàng



Dưới ánh lửa u ám, Huyền Trang lẳng lặng ngồi đó, hai mắt nhắm nghiền, miệng môi khẽ mấp máy, dùng Phạn ngữ niệm lên kinh văn.

Nằm trên chiếu trước người hắn là một vị nam tử trung niên, sắc mặt đã hoàn toàn tái xanh.

Đầu bên kia thi thể là một phụ nhân trung niên, tay dắt một nam hài chừng mười tuổi.

Nam hài gắt gao kéo lấy chéo áo phụ nhân, phụ nhân thì thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Huyền Trang một cái. Nơi gò má còn treo hai hàng lệ ngân.

- Nương Hắn đang làm gì?

- Xuỵt, đừng nói chuyện. Chính hắn đã hại chết cha ngươi.

Nói rồi, phụ nhân ôm chặt con trai vào lòng.

Từ đầu tới đuôi, sắc mặt Huyền Trang vẫn như thường, một mực tụng đọc kinh Phật, giống như không nghe được bọn họ nói gì.

Hồi lâu, Huyền Trang khẽ mở mắt, nhìn vào phụ nhân kia, dập đầu thật sâu. Không rõ đến cùng là đang khấu bái kẻ chết, hay khấu bái gia thuộc.

Trên nền nhà rộng thoáng bài đầy thi thể, vô số gia thuộc đứng ở xa xa, đăm đăm nhìn Huyền Trang.

- Xin lỗi, đều là bần tăng sai.

Nháy mắt, phụ nhân che lấy môi, nước mắt lạch rớt xuống. Dùng sức ôm chặt con trai mình.

Huyền Trang xách vạt áo chậm rãi đứng vậy, từng bước đi tới bên một thi thể không có gia thuộc.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Phụ nhân đột nhiên hô lên.

Chân vừa nhấc lên của Huyền Trang chợt ngưng lại giữa khoảng không.

Phụ nhân mím môi, lẳng lặng nhìn chằm chằm lưng ảnh Huyền Trang.

Trong ánh lửa mờ tối, tấm lưng kia thật hệt như một bức tường, lạnh lẽo, cô độc.

Vô số tròng mắt lạnh lùng nhìn theo hắn, ánh mắt chừng như từng nhánh tên nhọn, tính thử xuyên thấu thân thể Huyền Trang.

Hồi lâu, mũi chân Huyền Trang nhè nhẹ rớt đất, tiếp tục rảo bước đi tới.

- Ngươi đứng lại đó cho ta! Trả mạng tướng công ta đây!

Phụ nhân chợt nhào lên, nhưng bị hai người gần đó chạy tới níu cứng lại. Tuy nhiên, bọn họ ngăn cản phụ nhân, lại không ngăn cản đứa trẻ.

Đứa trẻ giãy thoát tay mẫu thân, giống như một con cá nheo xông tới bên người Huyền Trang, nắm tay hắn cắn mạnh!

Tức thì, chúng nhân ngây dại. Thẫn thờ nhìn theo Huyền Trang, nhìn đứa trẻ đang cắn lấy tay hắn.

Có người thấp giọng hỏi:

- Liệu có xảy ra chuyện không Hầu tử dưới tay hắn rất lợi hại

Có người đáp nói:

- Chắc Chắc không sao đâu Chẳng phải hắn nói muốn hành thiện ư? Chắc không đến nỗi làm gì với một đứa trẻ

Nhất thời, không ai biết nên ứng đối thế nào, chỉ biết lẳng lặng mà nhìn. Nhìn đứa trẻ cắn lấy tay Huyền Trang.

Huyền Trang khẽ cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt hờ hững, đối thị cùng đứa trẻ phẫn nộ kia.

Hài tử siết lấy tay Huyền Trang, trợn tròn mắt nhìn hắn. Kiệt lực dùng sức, thẳng đến khi khóe miệng thấm ra máu tươi, chúng nhân mới như chợt bừng tỉnh nhào tới.

Nhưng ngay lúc bọn họ sắp đi tới bên cạnh Huyền Trang, chuẩn bị ra tay ngăn lại đứa trẻ, Huyền Trang đột nhiên vươn ra một tay, ngăn bọn họ lại.

Chúng nhân đều sửng sốt, ngay cả mẫu thân của đứa trẻ cũng ngưng chửi rủa.

Hài tử có phần kinh ngạc nhìn Huyền Trang, thoáng buông tay ra.

Ngay dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân. Huyền Trang chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, nhè nhẹ lau đi vết máu trên khóe miệng đứa trẻ.

- Xin lỗi Sau này cha ngươi không còn, người mẹ ngươi có thể dựa vào chỉ có mỗi ngươi. Ngươi nhất định phải mau mau trưởng thành, phải hiếu thuận, biết không?

Nói rồi, Huyền Trang khẽ cười cười, dùng ngón cái nhè nhẹ lau đi vết bùn trên gò má đứa trẻ.

Đứa trẻ thẫn thờ chớp chớp mắt, nhìn Huyền Trang. Cố gắng kìm nước mắt chảy xuôi.

Đứng thẳng người dậy. Huyền Trang hai tay hợp mười hướng phụ nhân hành một lễ, lại hướng đứa trẻ hành một lễ, xoay người từng bước đi tới bộ thi thể tiếp theo. Từ đầu tới đuôi, hắn không nhìn cánh tay máu đầm đìa của mình lấy một lần. Hệt như đó căn bản không phải tay hắn vậy.

Nhất thời, chúng nhân nghị luận liên hồi.

- Người kia điên rồi à?

- Liệu có phải khùng rồi không?

- Ta nghe nói đó vốn chính là tên hòa thượng điên, không phải điên, sao lại tứ xứ gieo rắc cái gì mà hành thiện, ấy vốn đâu phải kinh văn Tây Thiên.

- Nếu vậy, bệ hạ đúng là bị hắn lừa. Uổng chúng ta còn tín nhiệm hắn như vậy.

Chúng nhân khe khẽ thầm thì. Huyền Trang lại giống như không hề nghe thấy, chỉ lẳng lặng làm chuyện của mình.

Thấu qua song cửa, hầu tử đứng sau đám người Thiên Bồng, lặng lẽ quan sát.

Nghiêng mặt sang, vừa khéo bắt gặp một nam tử thanh niên chính đang đứng coi chừng hắn cách đó không xa.

- Ô!

Sát na khi bốn mắt chạm vào nhau, hầu tử cơ hồ không chút do dự, nhe răng nanh phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Người đó lập tức sợ đến nỗi hai chân run cầm cập, xoay người bỏ chạy.

Đợi người đó chạy xa rồi, Thiên Bồng mới thong thả thán nói:

- Cần gì?

Hầu tử trừng ngược, đáp nói:

- Ta thích.

Tiểu Bạch Long lập tức che miệng bật cười, bỗng chốc hấp dẫn ánh mắt mấy người.

- Giờ làm thế nào?

Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:

- Trời sắp sáng, người ta đã hạ lệnh trục khách Ai sẽ đi nói với Huyền Trang pháp sư đây?

Chúng nhân đối mặt nhìn nhau.

Hầu tử nhìn quanh một vòng, cuối cùng không nói gì cả, vác Kim Cô bổng đi tới cửa lớn.

Lúc hầu tử đẩy cửa bước vào trong nhà, chúng nhân tại trường khẽ rung lên, ai nấy đều cảnh giác nhìn hầu tử. Chỉ riêng Huyền Trang chừng như hoàn toàn không biết hầu tử đã tới.

Không để ý tới ánh mắt của những người khác, hầu tử nghêng ngang bước tới chỗ Huyền Trang. Dọc đường đi, đám gia thuộc người chết vội vàng trốn xa.

Nháy mắt, gian nhà lớn thênh thang chỉ thừa lại hai người Huyền Trang và hầu tử, cùng với một đống thi thể xếp đặt chỉnh tề.

- Trời sáng chúng ta liền đi, ngươi thấy thế nào?

Huyền Trang không để ý, vẫn tập trung tinh thần tụng đọc kinh Phật.

Hết cách, hầu tử đành phải chống Kim Cô bổng lẳng lặng đứng chờ.

Hồi lâu, cuối cùng Huyền Trang mở mắt, khẽ thở dài:

- Bần tăng chuẩn bị ở thêm mấy ngày.

Nói rồi, hắn nắm kinh Phật, cuộn lên cà sa, đi tới cỗ thi thể tiếp theo.

Bởi một cánh tay đã thụ thương, động tác cuộn cà sa có vẻ rất khó khăn.

Hầu tử nhìn chằm chằm cánh tay vẫn đang rỉ máu, xách Kim Cô bổng bước theo Huyền Trang.

- Có cần giúp ngươi xử lý vết thương trước không?

- Đây là giáo huấn bần tăng nên nhận.

Tay Huyền Trang khẽ run rẩy, chầm chậm ngồi xuống. Tưởng như chỉ cần không cẩn thận liền sẽ ngã nhào.

Thời gian dài tụng kinh, lại thêm trên tay có thương, đối với một phàm nhân, chỉ sợ tinh lực đã quá giới hạn chịu đựng tinh lực..

Hầu tử thở dài một hơi:

Đi thôi, người ta đã hạ lệnh trục khách. Kinh Phật của ngươi cũng vô dụng, hơn nữa Vong linh không cần ngươi siêu độ. Giữa ta cùng Côn Luân sơn có hiệp nghị, bọn họ sẽ giúp bồi thường kẻ chết gia thuộc cũng tất có người vỗ an.

Huyền Trang chậm rãi lắc đầu. Vươn tay mở ra kinh Phật, thở dài nói:

- Đó là chuyện của bọn họ, bần tăng Chỉ làm chuyện mình nên làm.

- Chuyện gì là chuyện ngươi nên làm?

- Chuyện có thể làm chính là chuyện nên làm. Tụng kinh, siêu độ vong linh. Đây là chuyện duy nhất bần tăng có thể làm.

- Nói hươu nói vượn.

Hầu tử bỗng bật cười, nói:

- Chuyện ngươi phải làm là nhanh nhanh chứng đạo, chứ không phải lãng phí thời gian ở chỗ này!

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Huyền Trang hai tay hợp mười, lại bắt đầu tập trung tinh thần tụng kinh. Không để ý tới hầu tử nữa.

Cuộc nói chuyện không cách nào tiến hành.

Hết cách, hầu tử chỉ biết hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

- Thế nào?

Lúc đạp ra cửa phòng, mấy người còn lại lập tức xông tới hỏi dò.

Hầu tử lắc lắc đầu:

- Trời mới biết.

Nói xong, hắn vác Kim Cô bổng đi hướng vương cung.

- Ý Hầu đại tiên là Huyền Trang pháp sư muốn lưu thêm mấy ngày, siêu độ cho các vong linh?

Trong phòng sáng ngời ánh nến, thừa tướng thấp thỏm ngẩng đầu nhìn hầu tử. Bốn phía còn có mấy tên trọng thần trong triều may mắn tránh khỏi tai kiếp.

Hiện nay, trọn cả Cầu Pháp quốc do mấy người kia khống chế, về phần quốc quân mới Quốc vương không để lại tử tự, sợ rằng phải cần một phen tranh cãi mới có khả năng đản sinh.

- Đúng, thế nên chúng ta chuẩn bị ở thêm vài ngày, có vấn đề gì không?

Nói rồi, hầu tử dựa lưng lên ghế, hai bắp chân giá trên long án.

Mấy người vâng vâng dạ dạ trước mặt nhìn qua hệt như thuộc hạ hắn vậy.

- Nhưng mà Chẳng phải vừa nãy Hầu đại tiên cũng nói rồi ư? Ngài đã giao dịch cùng các đại tiên, tổ chức bồi thường kẻ chết sau tai kiếp. Nếu thế, những vong linh kia còn cần xử lý gì nữa?

- Đúng đúng đúng, nếu đã không cần xử lý, liền không làm phiền chư vị. Mong sớm mai chư vị khải trình thì hơn.

Tức thì, chúng nhân dồn dập phụ họa. Ai nấy cười tươi như hoa.

Hầu tử chợt xoay người, chỉ nghe “choang” một tiếng nổ vang, gót chân gõ mạnh trên bàn.

Lập tức, chúng nhân tại trường sợ hãi cúi gằm mặt xuống.

Hầu tử dựa trên ghế, thong thả nói:

- Câu vừa nãy các ngươi nói ta không nghe rõ, nói lại lần nữa.

Nhất thời, chư thần đối mặt nhìn nhau.

Hồi lâu. Lão thừa tướng khẽ ngước đầu lên, xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói:

- Hầu đại tiên a Không phải là chúng ta không cho, mà là, mới nãy chúng ta đã thương thảo cùng các tiên nhân rồi, ngày mai sẽ cử hành quốc táng. Đến lúc đó Đến lúc đó thi thể không còn, Huyền Trang pháp sư dù muốn tụng kinh, e rằng cũng không có gì để tụng.

- Nói với bọn họ qua hai ngày hẵng hạ táng, không hài lòng thì cứ bảo bọn họ đến tìm ta!

Nói xong, hầu tử xách lên Kim Cô bổng, bước nhanh đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn trùng trùng đóng sầm cửa lại. Sợ đến nỗi tâm tạng chúng đại thần vọt hết ra ngoài.

Lúc quay về, đám người Thiên Bồng vẫn đang đứng đợi.

- Ngươi đi đâu?

- Đi Vương Cung một chuyến, dạy bọn họ cách làm người.

Nói rồi, hầu tử đưa mắt qua song cửa, nhìn hướng trong nhà:

- Thế nào?

Thiên Bồng nhẹ giọng thán nói:

- Còn thế nào được nữa?

Chúng nhân đều trầm mặc.

Trong phòng, Huyền Trang chuyển bước đi tới trước mặt từng cái xác, nhịp chân loạng choạng. Phảng phất như nhập ma chướng, đờ đẫn không chút sức sống.

Nhìn thân ảnh Huyền Trang trong nhà, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Giờ người ta lo lắng nhất là Huyền Trang pháp sư. Nơi đây cách Linh sơn không còn xa, đi tới Linh sơn với bộ dạng này, liệu có chứng đạo được không?

Nói rồi, Thiên Bồng khe khẽ liếc nhìn hầu tử:

- Còn ngươi nữa.

- Ta làm sao?

- Ngươi vừa nãy

- Ta không sao.

Hầu tử cắn răng nói:

- Dù gì thì Bất luận cuối cùng tuyển chọn thế nào, ta đều phải giải quyết Như Lai trước cái đã. Bắt đầu từ bây giờ, ai dám ngăn cản ta, ta liền thịt kẻ đó! Ngay chính bản thân ta cũng vậy!

Lúc nói lời này, trong đầu hầu tử bất chợt phù hiện khuôn mặt giống hệt chính mình của Lục Nhĩ Mi Hầu mà hắn từng gặp qua trong mộng.