Đại Bát Hầu

Chương 747:



Đối mặt với phương thức đề ra yêu cầu gần như bằng uy hiếp của hầu tử, điều đầu tiên kẻ nắm quyền tại Cầu Pháp quốc làm là cầu trợ tu sĩ Côn Luân sơn. Về phần kết quả thế nào chắc không nghĩ cũng biết.

Đối với hầu tử, bảy vị kim tiên liên thủ còn bị té nhào, đám tu sĩ Côn Luân sơn thân làm đồ tử đồ tôn thì làm gì được? Sau lưng đâm dao găm có lẽ còn được, chứ muốn chính diện cứng đối cứng, trước mắt chỉ có con đường chết. Đây là đạo lý mà ai ai cũng hiểu.

Cơ hồ không có gì ngoài ý, yêu cầu tụng kinh cho kẻ chết của Huyền Trang lập tức được đáp ứng. Thời gian hạ táng bị lùi ra sau.

Chẳng qua, người tầng trên đáp ứng là một chuyện, kẻ dưới có nguyện ý phối hợp hay không lại là chuyện khác.

Rất nhiều gia thuộc kẻ chết cự tuyệt để Huyền Trang tiếp cận thi thể người thân, vì tránh né Huyền Trang, thậm chí có người còn dời thi thể từ nơi cất giữ về nhà.

Bởi thế, Huyền Trang không thể không đích thân đi tới từng nhà, hệt như hóa duyên, tìm kiếm những người có ý ẩn che giấu kẻ tử nạn, tìm cách thuyết phục bọn họ cho phép Huyền Trang tụng kinh siêu độ. Nhưng đổi lấy chỉ là chế nhạo càng diễn càng liệt.

Trường cảnh tiêu điều ấy khiến Hắc Hùng tinh nhìn mà nước mắt mông lung.

Hắn giống như bộc nhân của Huyền Trang, đuổi theo sát gót, hỏi:

- Huyền Trang pháp sư, ngài cần gì phải khổ thế?

Huyền Trang không đáp, vẫn cứ kéo lê thân xác mệt mỏi, tiếp tục làm điều mà hắn cho là mình nên làm.

Cảnh ấy, người trong đội ngũ tây hành nhìn ở trong mắt, lại đều không hẹn mà cùng chọn cách trầm mặc.

Chứng đạo phổ độ là ý nghĩa tồn tại của chi đội ngũ này, nhưng trừ bản thân Huyền Trang, liệu còn ai hiểu được “Đạo” phải chứng ra sao?

Đừng nói bọn họ, ngay chính bản nhân Huyền Trang, sợ rằng lúc này cũng đang bàng hoàng. Trầm mặc, là điều duy nhất bọn họ có thể làm.

Bởi Huyền Trang không cho phép hầu tử dùng vũ lực uy hiếp bách tính, cũng không cho phép hầu tử chất vấn đám tu sĩ đang gánh vác nhiệm vụ trùng kiến sau tai kiếp. Thế là, cục diện chỉ có nước dần dần xấu đi.

- Tên lừa đảo kia còn chưa đi à?

- Vẫn chưa.

- Sao hắn còn mặt mũi ở lại? Muốn gieo thêm tai họa cho chúng ta chắc?

- Hắn nói muốn tụng kinh cho kẻ chết.

- Tụng kinh? Đừng đùa, chỉ bằng mấy lời Phật pháp bịa đặt của hắn?

Thanh danh Huyền Trang đồi bại dần trong mắt chúng nhân, như chuột chạy cùng sào, người người la đánh.

Rất nhiều bách tính không nguyện để Huyền Trang vào cửa, không muốn nghe hắn nói chuyện. Trên đường hắn đi, trên cửa sổ hai bên sấp đầy người, mới đầu còn kính sợ, đến sau chuyển thành kiêng sợ, bây giờ cuối cùng diễn tiến thành vẻ chế giễu.

Bọn họ ngang nhiên cười nhạo. Thậm chí có người bắt đầu ném trứng thối, rau nát dưa chua lên thân Huyền Trang.

Hầu tử đứng trên đại đạo lẳng lặng mà nhìn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Huyền Trang vẫn cứ kiên trì, tiếp tục làm cái điều mà không ai hiểu được. Nét mặt ngốc trệ, bước chân như có xác không hồn.

Trên Linh sơn, một vị tăng nhân khấu bái trước mặt Như Lai. Ánh mắt chúng nhân khe khẽ chớp động.

- Vốn tưởng hắn chỉ bại mỗi ván ở Cầu Pháp quốc này, vẫn sẽ tiếp tục tây hành. Không ngờ Huyền Trang Lại bại hoàn toàn. Đúng là ngoài ý liệu.

- Bại là tất nhiên, cục diện như thế, phổ độ hành thiện khác gì bịa đặt.

- Ngạc nhiên hơn chính là, lúc này Đạo môn cư nhiên còn muốn đâm hắn một đao.

- Có gì đâu mà ngạc nhiên, đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu cho bọn họ cơ hội, ai dám chắc bọn họ sẽ không đâm chúng ta một đao.

- Nhưng mà, vì sao Huyền Trang lại cố chấp muốn tụng kinh cho kẻ chết? Chẳng lẽ thật sự điên rồi?

Vừa hỏi, chúng nhân trong điện lập tức trầm mặc, ai nấy đều cau mày.

- Hắn đang độ chính mình.

Một thanh âm hồng lượng chậm rãi vang vọng trong điện.

Tất cả ánh mắt đều gom lại trên người Như Lai.

Chỉ thấy Như Lai hai mắt nhắm nghiền, khẽ thở dài:

- Độ người trong bể khổ cũng như cứu người chết đuối. Đồng thời với khi vươn tay, tự thân cũng bị gác trong hiểm cảnh. Kẻ độ người và người được độ, thực ra là một trận đánh cờ. Nếu kẻ độ người lực lớn, pháp diệu thì cứu được. Chứ nếu kẻ được độ quá nặng, lại ngu si, đến cuối cùng, không khéo người đi cứu cũng bị chìm theo.

Lời này vừa ra, chư Phật, chư La Hán trên điện đều cả kinh, ai nấy hai mắt trợn tròn.

Có người vội hỏi:

- Nếu án theo lời tôn giả, vậy chẳng phải hiện giờ Huyền Trang đã bị kéo vào trong nước, hãm sâu bể khổ?

Như Lai khẽ gật đầu.

Lập tức, chúng nhân kinh thán.

Có người thì thào nói:

- Thì ra là thế. Huyền Trang tụng kinh, tịnh không phải vỗ an vong linh. Là muốn vỗ an tự thân. Nói là độ người, thật ra là độ mình. Người trong thành tử thương hơn ngàn, tội nghiệt trong đó Tuy nói không phải do hắn tự tay làm, lại cũng khó thoát liên quan.

- So với hiểu lầm từ bách tính, thì điều càng đáng sợ hơn chính là trách móc trong nội tâm. Bởi thế, hắn mới không đi giải thích. Bởi vì dù bách tính có hiểu cho, thì hắn cũng không cách nào lừa gạt bản tâm. Che đậy, không bằng bóc trần bộ mặt sớm đã máu tươi đầm đìa kia.

- Hành thiện chi đạo, vốn chính là bịa đặt. Giữa thiên địa này, chưa từng có ai dựa hành thiện mà thành đại đạo? Không “lực” lại đi tuyên dương hành thiện chi đạo, vốn đã là một bước hiểm kỳ. Huyền Trang có quả đắng hôm nay, về tình về lý đều có thể hiểu được.

Chúng nhân trong điện nghị luận liên hồi, không ai không cảm khái.

Bây giờ nhìn lại, đương sơ hành động mượn lực đả lực của Huyền Trang tuy xảo diệu, song chẳng qua chỉ là bàng môn tả đạo thôi. Không thành được đại cục.

Trong cảnh hỗn loạn, có người đột nhiên hỏi:

- Nếu tự thân đã sâu hãm bể khổ, tiếp theo, hắn sẽ như nào?

Vừa hỏi, chúng La Hán vốn đang hứng trí bừng bừng thảo luận chợt sửng sốt, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, không biết đáp sao. Đành ngước mắt nhìn hướng chúng Phật Đà.

Lần này, vô luận là Như Lai hay tứ đại Phật Đà, thậm chí cả những Phật Đà thấp hơn một cấp đều không đáp lại.

Trong Ngự thiện phòng, Hắc Hùng tinh phẫn nộ lật tung cái bàn.

Hắn nắm chặt cổ áo trù sư, nhấc nổi cả người đối phương lên:

- Các ngươi có ý gì, cả đồ chay cũng không cấp?

- Tiểu nhân, tiểu nhân không làm chủ được Mặt trên không nhắc, chúng ta chỉ biết làm theo, đâu có quyền quyết định?

Nhìn đám đầu bếp súc thành một đoàn nơi góc tường xa xa, Hắc Hùng tinh cắn răng, ném mạnh trù sư xuống đất, xông ra ngoài cửa.

Vội vàng chạy đến bên cạnh hầu tử, hắn thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, đám chó chết trong Ngự thiện phòng không chuẩn bị đồ chay cho Huyền Trang pháp sư. Ta Giờ ta đi nấu ăn cho Huyền Trang pháp sư.

Nơi không xa, Huyền Trang vừa khéo bị một hộ gia đình oanh ra ngoài cửa.

Hầu tử quay đầu nhìn Hắc Hùng tinh một cái, lại cúi đầu nhìn mấy cọng rau trong tay hắn.

- Ta còn tưởng ngươi sẽ trực tiếp đánh chúng một trận, sau đó cướp cơm canh mang về.

- Huyền Trang pháp sư nói không thể xung đột với bọn họ.

- Thế nhưng ngươi vẫn động thủ?

Nghe được lời này, Hắc Hùng tinh chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

- Huyền Trang pháp sư một ngày một đêm chưa ăn gì, ta đi kiếm chút đồ ăn cho hắn.

Nói rồi. Quyển Liêm xoay người muốn đi, lại bị Thiên Bồng kéo lại.

Chậm rãi lắc đầu, Thiên Bồng nói:

- Không cần đi, trực tiếp nói thẳng sự thực cho hắn.

Nói xong, Thiên Bồng đánh mắt về nơi Huyền Trang đang đứng.

- Nói thẳng với hắn, vậy

Quyển Liêm cùng Hắc Hùng tinh đối mặt nhìn nhau.

- Nói cho hắn cũng được.

Hầu tử móc móc lỗ tai thong thả thán nói:

- Nói hay không cũng đều thế cả. Hơn nữa, hắn chính là người phổ độ, dấu diếm hắn. Thích hợp ư?

Bị chúng nhân thúc đẩy, cuối cùng Hắc Hùng tinh đành rụt rè tiến đến chỗ Huyền Trang, kể lại những gì hắn nghe được, thấy được cho Huyền Trang.

Huyền Trang dừng chân, quay đầu nhìn hầu tử một cái, lại nói gì đó với Hắc Hùng tinh, tiếp sau liền chuyển bước đi tới một hộ gia đình khác.

Hắc Hùng tinh gãi đầu trở về.

- Nói thế nào?

- Huyền Trang pháp sư nói Huyền Trang pháp sư nói hắn không ăn gì cả.

- Hả?

Tiểu Bạch Long chợt kêu lên:

- Hắn muốn chết à?

Mấy người đều nhíu mày, lẳng lặng nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh.

Hồi lâu. Hắc Hùng tinh mới chớp chớp mắt, ngập ngừng nói:

- Huyền Trang pháp sư nói Hắn nói, trong bát khổ, sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc và ngũ thụ uẩn, điều hắn phải chịu đựng chẳng qua là nỗi khổ thể xác, so với nỗi khổ của bách tính thì chẳng thấm vào đâu. Nếu ngay chút khổ đó đều chịu không nổi, nói gì đến chuyện phổ độ chứng đạo

Vừa nghe, chúng nhân tại trường không khỏi sửng sờ.

Hầu tử có phần bất khả tư nghị nhìn Thiên Bồng nói:

- Thế mà cũng liên hệ được. Logic quỷ quái gì vậy? Chẳng lẽ phải chết đói mới có thể chứng đạo?

- Không!

Thiên Bồng chớp chớp mắt, nhíu mày, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói:

- Có vấn đề.

- Làm sao? Ngươi hiểu không?

Thiên Bồng lắc lắc đầu nói:

- Ta vẫn chưa nghĩ thông, có điều Có điều ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nơi xa. Huyền Trang đã đi tới góc rẽ.

Vì ngăn ngừa Huyền Trang rời khỏi tầm nhìn, mấy người liền vội vàng đuổi theo.

Thấy cảnh này, Mi Hầu Vương đang bị thương chỉ còn nước lắc đầu, chống nhánh cây nhặt được đi theo.

Con đường tụng kinh của Huyền Trang gian nan vô cùng.

Thành kiến bách tính dành cho hắn rất sâu, hận không thể nhai vụn xương cốt hắn. Trong khi hắn lại không muốn giải thích, một mình chịu đựng hết thảy nguyền rủa.

Trời cao xám xịt, mưa phùn lất phất.

Huyền Trang lại thêm một lần bị đuổi ra nhà dân, lúc ra đến cửa, gia chủ bồi thêm một cước, trực tiếp đá hắn lật ngữa vào vũng nước trước nhà.

- Ngươi còn dám tới, tới một lần, lão tử đánh ngươi một lần,

Tiếng mắng chửi im bặt mà dừng khi nam tử kia nhìn thấy hầu tử tránh ở góc tường nơi xa. Vội vàng súc vào trong nhà, đóng sầm cửa lại, tay chân run rẩy liên hồi.

Thế giới chìm trong câm lặng, Huyền Trang nằm im trong vũng nước, mãi mà không thấy nhúc nhích.

Hai bên đường phố, vô số tròng mắt thấu qua khe hở trên cửa sổ im lìm quan sát.

- Chẳng lẽ chết rồi?

- Chắc không đâu, nào dễ chết như vậy?

- Khó nói, hình như cũng lâu rồi hắn chưa uống ngụm nước, ăn hạt gạo nào. Lại thêm liên tục tụng kinh Mệt chết cũng có gì là lạ.

Trong tiếng thì thầm khe khẽ, người sợ nhất không phải chúng nhân tây hành, mà là nam tử mới vừa đạp ngã Huyền Trang.

Nếu Huyền Trang cứ vậy mà chết, hắn sẽ thế nào?

Nhớ tới trường cảnh hầu tử đối chiến cùng thần tiên, hai chân hắn tức thì mềm nhũn.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên trông thấy hầu tử đạp lên mặt đất lầy lội, từng bước đi tới bên cạnh Huyền Trang, kéo cổ áo nhấc nổi Huyền Trang dậy.

- Ta biết ngươi còn chưa chết. Cái khác thì không được, chứ cảm giác với khí tức thì ta chuẩn lắm.

Ngơ ngác nhìn hầu tử, Huyền Trang trùng trùng ho khan mấy tiếng, đội lên mưa phùn bò tới mái hiên tránh mưa, cả người súc thành một đoàn.

Hầu tử chống Kim Cô bổng từng bước đi tới, ngồi dựa bên cạnh hắn. Thoáng do dự phút chốc, nhẹ giọng hỏi:

- Giờ ngươi tính sao? Biết lần này đả kích rất lớn với ngươi, nhưng ngươi làm vậy, sẽ hại chết chính mình.

- Hay là, các ngươi trở về đi. Ngươi về Hoa Quả Sơn, nguyên soái về Cao lão trang, mỗi người đều về lại nơi vốn thuộc về mình.

- Gì?

Hầu tử cả kinh kêu lên.

Nhìn mưa bay đầy trời, Huyền Trang mặt không biểu tình thán nói:

- Có lẽ, bần tăng vốn đừng nên lôi kéo các ngươi theo. Bần tăng hẳn nên Tự mình đi nốt đoạn tây hành còn lại.