Đại Bát Hầu

Chương 751: Có qua có lại



Rượu thịt trên yến tiệc trong điện tấn tốc bị rút đi, ba tên Yêu Vương và Cửu Đầu Trùng ngồi ngay ngắn lại.

Không khí vốn đang nhiệt liệt tức thì không sót lại chút gì.

Ngục Nhung Vương sờ cằm thán nói:

- Bao nhiêu năm rồi không liên hệ, sao hắn đột nhiên lại phái người đến?

- Thế mà còn phải hỏi?

Sư Đà vương ở bên cười hừ nói:

- Nhất định là nghe được phong thanh. Lục Nhĩ Mi Hầu xuất thế, hồn phách khác của hầu tử hiện thân, lại còn uống máu hấp tinh Chỉ bằng chút thực lực kia của Đa Mục Quái, nhỡ bị nhắm vào, sợ là bã đều không thừa, cả cơ hội chạy trốn đều không có. Sao có thể không ưu tâm?

Nói rồi, Sư Đà vương ý vị sâu xa nhìn Cửu Đầu Trùng một cái, tựa hồ đang ám chỉ tính chính xác khi Cửu Đầu Trùng kết minh cùng bên hắn.

Từ đầu tới đuôi, Cửu Đầu Trùng một mực cau mày, có vẻ như đang nghi hoặc điều gì.

- Theo ta thấy, đương sơ trong các phái hệ Hoa Quả Sơn phân liệt ra, riêng chi Đa Mục Quái là quỷ quyệt nhất. Mấy năm nay, cơ hồ không xung đột với phái hệ nào, thao luyện lại luôn dồn dập, tựa hồ một mực bị chiến. Cũng không biết tâm tư ra sao.

Bằng Ma Vương vỗ về điêu văn trên bàn án, thong thả thán nói:

- Lát nữa để ta ứng phó đặc sứ, các ngươi tạm thời đừng mở miệng.

- Hiểu rồi!

- Đã biết.

Hai tên Yêu Vương lập tức ứng tiếng, Cửu Đầu Trùng lại vẫn ngồi im không nhúc nhích.

- Đặc sứ đến --!

Một tiếng thét to truyền vào. Ngoài cửa lớn, từ xa xa liền thấy ba bóng người xuất hiện. Cầm đầu chính là bản nhân Đa Mục Quái.

Vừa nhìn, tròng mắt Bằng Ma Vương tức thì híp lại.

- Cư nhiên tự thân tới, lá gan đúng là lớn thật.

Mấy người tại trường kinh ngạc nhìn nhau.

Nhấc chân vượt qua bậc cửa, ánh mắt Đa Mục Quái dừng lại trên người Cửu Đầu Trùng, thân hình thoáng ngưng lại.

Sau giây phút ngập ngừng, hắn khẽ bật cười, nói:

- Cửu Đầu tướng quân cũng ở đây?

Nói rồi, hắn từng bước tiến vào trong điện. Hai tên tiểu yêu sau người nâng ba cái cái hộp bám theo sát gót .

Trên đường, mấy Yêu Vương đều làm như vô ý quan sát Đa Mục Quái, ánh mắt chẳng những không hoài ý tốt, thậm chí còn mang theo tí ti hài hước. Hệt như nhìn một con cá tự động rơi đến trên thớt gỗ.

Ở Sư Đà quốc này. Ba người bọn họ liên thủ, cộng thêm rất nhiều yêu quân bên ngoài, e là cả cơ hội chạy trốn Đa Mục Quái đều không có.

Cửu Đầu Trùng không đáp lời, vẫn lẳng lặng ngồi đó. Cũng không nhìn Đa Mục Quái, chừng như Đa Mục Quái không tồn tại vậy.

Thấy Cửu Đầu Trùng không thèm chào hỏi, Bằng Ma Vương hít một hơi thật sâu, mở miệng tiếp lời, nhẹ giọng nói:

- Cửu Đầu tướng quân đến nơi này của ta làm khách, có vấn đề gì không?

- Đương nhiên không vấn đề.

Tự động lược qua vẻ lãnh đạm của Cửu Đầu Trùng. Đa Mục Quái đứng ở chính giữa đại điện, từ xa xa chắp tay với chúng nhân, nói:

- Chúng ta vốn là đồng liêu, đi lại thân thiết cũng là hẳn nên. Mấy năm nay, ti chức bận rộn công sự mới không tới đây bái hội chư vị đại vương. Còn mong chư vị thứ tội.

Bằng Ma Vương khẽ khoát tay.

Mấy tên tiểu yêu thủ ở bên cạnh lập tức dâng đệm ngồi, bàn thấp cho Đa Mục Quái, trên bàn thấp còn pha sẵn trà, châm đầy một chén nóng hổi.

Chấn vỗ tay áo, Đa Mục Quái khoanh chân ngồi xuống. Hai tên tiểu yêu một trái một phải đứng hầu hai bên.

Đợi Đa Mục Quái ngồi vững, Bằng Ma Vương thong thả thán nói:

- Nhớ lúc xưa tại Hoa Quả Sơn. Mấy người chúng ta đều chỉ được tính là ngoại thần. Đa Mục đại nhân lại là hồng nhân bên người Đại Thánh gia, ngay cả bố phòng trong Tề Thiên cung đều có một nửa là do Đa Mục đại nhân tự tay xử lý. Luận ra, vị trí của Đa Mục đại nhân cao hơn chúng ta nhiều lắm. Tiếng “ti chức” kia, chúng ta thực sự gánh không nổi.

Nghe vậy, Đa Mục Quái khẽ cười cười, nói:

- Ma vương nói đùa, ấy đều là chuyện quá khứ. Không nhắc cũng được. Lần này tới đây, kỳ thực là Đa Mục có việc muốn nhờ.

Nói rồi, Đa Mục Quái hơi khoát tay, hai tiểu yêu sau người lập tức thả ba hộp nhỏ ôm trong ngực đặt lên bàn.

Ngay sau đó. Đa Mục Quái liền điềm nhiên vươn tay mở nắp.

- Có việc muốn nhờ?

Bằng Ma Vương khẽ thẳng lưng lên, có nhiều hứng trí nhìn Đa Mục Quái, nói:

- Nói rõ xem nào?

- Kết minh.

- Kết minh?

Vừa nghe lời này, mặt mày Sư Đà vương tức thì hớn hở, tựa hồ rất đắc ý vì tiên tri của mình. Ngục Nhung Vương lại nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được. Chỉ riêng Cửu Đầu Trùng là vẫn nhăn mày.

Bằng Ma Vương chậm rãi co tay lại. Thuận miệng hỏi:

- Vì sao kết minh?

- Còn không phải bởi chuyện mà mọi người đều biết?

Đa Mục Quái lúng túng cười cười, nói:

- Lục Nhĩ Mi Hầu hiện thế, chúng ta lại không có Tam Thanh tọa trấn như Thiên Đình, cũng không có thiên hiểm như Nam Thiên môn. Nói thật, sau khi ti chức nghe được tin này, trong lòng rất thấp thỏm, ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên.

- Thế à?

Bằng Ma Vương thong thả nhìn Đa Mục Quái.

Lúc này, Đa Mục Quái đã mở hết ba hộp mang đến, ba thứ bên trong đặt trọn trên bàn.

Phân biệt là một thanh chủy thủ tinh xảo, một viên linh đan không biết công hiệu là gì, một khối linh thạch khắc đầy các loại phù văn Pháp trận.

Ba thứ vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, tuy đối với mấy tên Yêu Vương tại trường thì đều không phải bảo bối quá mức trân quý, nhưng tốt xấu cũng là một phần lễ vật vừa mắt.

- Đây, xem như chút lễ mọn ti chức dâng lên cho ba vị đại vương nhân dịp kết minh lần này, còn mong chư vị cười nhận.

Nhìn ba kiện lễ vật trên bàn, chúng Yêu Vương ngơ ngác nhìn nhau.

Quay mặt sang, Đa Mục Quái lại chắp tay với Cửu Đầu Trùng, nói:

- Ti chức không biết Cửu Đầu tướng quân cũng ở chỗ này, bởi vậy mới chuẩn bị thiếu, ngày sau tất bù.

- Không cần đa lễ.

Cửu Đầu Trùng giản đơn hồi lễ. Quay mặt nhìn sang Bằng Ma Vương.

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Bằng Ma Vương.

- Hắn thật cần phải lấy lý do này để mang lễ vật tới kết minh cùng chúng ta?

- Tuy hiện tại đã chứng thực người kia không phải hầu tử, chẳng qua, linh hồn của hắn cũng rất là nguy hiểm.

Bằng Ma Vương lặng lẽ đáp lại:

- Tuy Đa Mục Quái kinh doanh nhiều năm, nhưng thực lực vẫn không bằng được Sư Đà quốc, tưởng muốn kết minh cầu tự bảo, cũng là điều bình thường.

- Sợ rằng chưa hẳn.

Cửu Đầu Trùng tiếp tục dùng truyền âm nói:

- Lục Nhĩ Mi Hầu đúng là thực lực sâu không lường được, nhưng Đa Mục Quái khác với chúng ta. Theo ta được biết, tại Xa Trì quốc hắn đã từng đối mặt cùng Đại Thánh gia. Tuy chịu mấy bạt tai, nhưng nếu thật muốn tránh, trốn đến bên người Đại Thánh gia chẳng phải càng lợi hơn kết minh? Cần gì khom lưng quỳ gối, tự thân mang lễ vật tới cầu cạnh bên này?

Vừa nghe, Bằng Ma Vương lập tức hơi kinh hãi, tròng mắt thoáng trợn trừng.

Hồi lâu, hắn đáp lại nói:

- Để xem tình hình thế nào đã, có lẽ có nguyên nhân nào đó cũng không chừng. Nơi này là Sư Đà quốc, có mấy người chúng ta tọa trấn ở đây, chẳng lẽ còn sợ hắn lật ra hoa sóng gì nữa? Nếu hắn dám giở trò, thì để hắn biết cái gì gọi là chỉ tới không lui!

Nghe vậy, Cửu Đầu Trùng lặng lẽ gật đầu.

Ngay khi Cửu Đầu Trùng đang ngầm thương lượng cùng Bằng Ma Vương, Đa Mục Quái đã giao ba kiện lễ vật cho tên tiểu yêu gần đó, ra hiệu hắn giao cho Ngục Nhung Vương đứng cách gần nhất.

- Khu khu chút lễ mọn, tổng cộng ba phần, mỗi vị đại vương một phần, mời Ngục Nhung Vương chọn trước.

- Ta chọn trước?

Ngục Nhung Vương bật cười, có phần cả kinh bởi quyết định này.

Nhận được mệnh lệnh, tiểu yêu lập tức bưng mấy kiện lễ vật đi tới chỗ Ngục Nhung Vương.

Ngục Nhung Vương cười càng hoan khoái:

- Làm thế sao được? Tổng cộng mới ba kiện, luận xếp hạng, nơi này ta nhỏ nhất, ta chọn trước, thế không tốt lắm đâu? Ha ha ha ha.

Lời thì nói vậy, nhưng mắt thấy tiểu yêu cách mình càng lúc càng gần, Ngục Nhung Vương đã nâng người dậy vươn tay ra, ánh mắt tới lui giữa Sư Đà Vương và Bằng Ma Vương, mặt cười tươi như hoa.

Đa Mục Quái nhẹ giọng cười nói:

- Đừng ngại, nếu đến lúc đó có ai ưng ý vật mà ngài đã chọn, thì để Đa Mục hiến thêm một phần là được.

“Rõ ràng có thể không kết minh cùng chúng ta, vì sao Đa Mục Quái cứ phải tìm lý do để kết minh?”

Lúc này, sự chú ý của Bằng Ma Vương và Cửu Đầu Trùng đều dồn hết trên người Đa Mục Quái. Ngục Nhung Vương thì đang vui cười tít mắt, Sư Đà vương ở bên thì cau mày khó chịu.

Thời gian yên ắng trôi đi.

Đa Mục Quái nhìn qua vẫn cười tươi nịnh nọt. Vươn tay lấy ra hai phần minh thư, giao đến tay tiểu yêu còn lại, ra hiệu đưa minh thư cho Bằng Ma Vương tra xem.

Thời này khắc này, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn hết lên mình hắn. Tại trường, trừ Ngục Nhung Vương ra cơ hồ không ai để ý thấy, tên tiểu yêu bưng ba kiện lễ vật đã bước qua khoảnh cách dài đến năm trượng.

Ngục Nhung Vương mặt mang ý cười đứng dậy đón lấy.

Ngay khi hai tay Ngục Nhung Vương chạm đến khay đặt ba kiện lễ vật, một chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Chỉ thấy hai tay tiểu yêu đột nhiên thả lỏng, khay trong tay rơi rớt trên đất.

Không đợi chúng yêu vương tại trường, bao gồm cả Ngục Nhung Vương kịp phản ứng, tiểu yêu đã vươn tay sít sao chế trụ cổ tay Ngục Nhung Vương.

Tốc độ nhanh đến mức đủ khiến đám Yêu Vương tại trường trợn mắt há mồm.

Nhưng mà, ngay cả cơ hội để kinh thán Ngục Nhung Vương cũng không có. Không đợi hắn kịp hoãn thần, tay kia của tiểu yêu đã lấy thế tấn lôi không kịp che tai chế trụ yết hầu, khiến hắn không hé được nửa lời.

- Có trá!

Gần như lập tức, Bằng Ma Vương chợt tỉnh ra, bạo quát một tiếng, lật tung cái bàn, Phương Thiên Họa Kích đã ở trong tay.

Sư Đà vương cùng Cửu Đầu Trùng cơ hồ đồng thời phản ứng, tấn tốc bật dậy.

Nhất thời, mấy luồng linh lực cường đại hội tụ, cuồng phong thốc lên trong đại điện, cuốn phăng hết thảy mọi thứ.

Đa Mục Quái sớm có chuẩn bị cũng tấn tốc lộ ra trường kiếm giấu trong tay áo, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Không đợi song phương chính thức động thủ, chỉ thấy tiểu yêu chế trụ Ngục Nhung Vương đã cường hành kéo Ngục Nhung Vương lui đến bên cạnh Đa Mục Quái. Hắn cười hì hì đảo mắt nhìn ba tên Yêu Vương một lượt, nói:

- Nói là tới kết minh, lễ vật bên ta cũng đã đưa lên. Ngục Nhung Vương liền xem như các ngươi trả lễ. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Chúng ta Thu lấy. A ha ha ha ha

Trong tiếng cuồng tiếu, chỉ thấy thân hình tiểu yêu hơi lắc, hóa ra một khuôn mặt khỉ.

Sư Đà vương chợt ngây dại:

- Ngươi là Đại Thánh gia?

- Không đúng, hắn là Lục Nhĩ Mi Hầu!

Bằng Ma Vương rít lên.