Đại Bát Hầu

Chương 750: Nửa phần gia trưởng



Pháp trận cầm cố chậm rãi vận chuyển, từng luồng phù văn tử sắc lăng không nhảy động.

Bóng dáng in trên nham bích khe khẽ lay động.

Toàn bộ thế giới đều câm lặng.

Ngọc Đỉnh chân nhân chợt trông hướng Dương Tiễn.

Chỉ thấy Dương Tiễn thoáng mở to hai mắt, nhìn đăm đăm Dương Thiền, tay nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao khi siết lại khi lỏng ra.

Ngọc Đỉnh chân nhân vội quay đầu trông hướng Dương Thiền.

Chỉ thấy Dương Thiền khẽ cúi đầu, lệ ngân nơi khóe mắt nhịn không được chảy xuôi từng giọt. Tay đỡ lấy bàn đá khe khẽ run lên.

Thẳng đến lúc này, Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn quanh tới lui một hồi mới hoàn toàn tỉnh ra, biết mình lỡ nói bậy, vội vàng bụm miệng. Nhưng đáng lúc, khi ấy thì đã chậm .

Trong động phủ, không khí đè nén khiến người không thở nổi.

Dương Tiễn cùng Dương Thiền đều không cất tiếng, Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ thấy da đầu tê rần.

Hồi lâu, Ngọc Đỉnh chân nhân nuốt khô ngụm nước bọt, từng bước đến gần bên kết giới, khom lưng tính thử nhìn rõ biểu tình trên mặt Dương Thiền.

Hắn thấp giọng nói:

- Kỳ thực Có trở về cũng không sao. Về thì về thôi, lại không phải đại sự gì Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, sao có thể sánh cùng chính thê đã bái đường nhập thất như ngươi?

Dương Thiền từ từ quay mặt qua chỗ khác.

Từng sợi tóc xanh rủ xuống, che lấp nửa bên mặt.

Ngọc Đỉnh chỉ biết đứng đó quay đầu nhìn Dương Tiễn, chớp chớp mắt không biết làm sao.

Dương Tiễn khẽ thở dài:

- Sư phó, ngài đi về trước. Nơi này đã có Tiễn nhi, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.

- Ừ!

Quyết đoán ứng một tiếng, Ngọc Đỉnh chân nhân như hoạch đại xá, vội xoay người muốn đi.

Đúng lúc này, Dương Thiền đột nhiên mở miệng.

- Ta muốn Đi ra.

Thanh âm nhỏ yếu như tiếng gió từ nơi xa xôi vọng về. Trong động phủ yên ắng này, lại rõ nét vô cùng, đến nỗi ai cũng nghe được rõ ràng.

Chân Ngọc Đỉnh chân nhân treo lại giữa khoảng không, cổ họng nghẹn ngào, từng giọt mồ hôi lạnh thấm đẫm trên đầu trán.

- Không được.

Dương Tiễn mặt không biểu tình đáp nói.

Mũi chân Ngọc đỉnh chân nhân thật không dễ dàng mới rơi xuống đất, bắt đầu do dự liệu có nên nhanh chút rời khỏi nơi này, hay lưu lại nghe cho xong hết mọi chuyện. Nhãn thần vốn nghiêm túc trên mặt bất chợt liếc tới liếc lui. Không biết xoay sở làm sao.

- Ta tất phải đi ra.

Dương Thiền lại mở miệng nói. Nàng không ngừng chớp chớp mắt, tầm nhìn hoảng loạn như thể không tìm được tiêu điểm.

- Không được.

Dương Tiễn bất giác siết lại Tam Tiên Lưỡng Nhận đao trong tay. Hồi đáp lãnh khốc như thường.

Dương Thiền khẽ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Dương Tiễn, khẽ cười nói:

- Ta tất phải đi ra, thật đấy. Nhị ca, thả Thả ta ra. Được không?

Trong ánh mắt lộ vẻ mê mang, thất lạc, đủ loại tâm tình khó mà nói hết bằng lời.

- Không được.

Dương Tiễn vội tránh ra ánh mắt Dương Thiền, một lần nữa lập lại quyết định của hắn:

- Bất luận ngươi nói điều gì, ta đều sẽ không đồng ý. Vũng nước đục này không phải ngươi quấy nổi đâu. Chỉ cần nhất thời không cẩn thận, kết cục chờ đón ngươi sẽ là thần hồn câu diệt!

- Ngươi nói qua chỉ cần hắn trở về, ngươi liền sẽ thả ta ra!

- Ta nói là nếu hắn tới đón ngươi! Hắn tới ư? Rời khỏi Ngũ Hành sơn lâu vậy rồi, hắn có nghĩ qua tới Hoa Sơn một chuyến chưa?

Thanh âm Dương Tiễn chợt cao tám độ:

- Đương sơ hắn bảo chứng với ta thế nào? Mới cách bao lâu, ngày thành thân, hắn liền vì một nữ nhân khác mà ném bỏ ngươi không quản! Rời khỏi Ngũ Hành sơn mười năm! Mười năm! Biết rõ ngươi ở chỗ này, hắn đi qua lần nào chưa? Một con khỉ như thế, có gì mà phải nhớ mong!

Đáng để nhớ mong hay không, đó là chuyện của ta, ngươi không quyền can thiệp!

Thanh âm Dương Thiền cũng bất chợt cao tám độ.

Cắn răng, Dương Tiễn giận trừng muội muội, cơ hồ gằn từng câu từng chữ nói:

- Thả hay không thả ngươi, đó cũng là chuyện của ta. Không tới phiên ngươi quyết định!

Nhất thời, không khí sa vào trạng thái giương nỏ tuốt kiếm.

Ngọc Đỉnh chân nhân đứng giữa hai người nhìn quanh tới lui, bỗng chốc hoảng thần.

- Đừng Đừng, hai người không phải huynh muội một nhà ư? Tiễn nhi, hầu tử kia kỳ thực cũng không như vậy

- Vấn đề này sư phó đừng quản!

Giận trừng Dương Thiền, Dương Tiễn trực tiếp quát to ngắt lời Ngọc Đỉnh.

Hết cách, Ngọc Đỉnh đành phải thu thần, chớp chớp mắt trông hướng Dương Thiền:

- Thiền nhi Kỳ thực ca ca cũng là muốn tốt cho ngươi, hay là ngươi

Giận trừng Dương Tiễn. Tay đỡ lấy bàn án của Dương Thiền khẽ dịch chuyển, trải ra, một đạo hồng quang tấn tốc ngưng tụ trong tay.

- Bảo Liên đăng

Đây xem như hồi đáp dành cho Ngọc Đỉnh.

Nháy mắt nhìn thấy Bảo Liên đăng. Ngọc Đỉnh chân nhân cơ hồ là phản xạ vô điều kiện mở to tròng mắt, nuốt khô ngụm nước bọt.

Đây là di vật mà Dao Cơ – Mẫu thân của Dương Tiễn cùng Dương Thiền để lại cho hai huynh muội. Hiện giờ do Dương Thiền kế thừa. Luận chiến lực, có lẽ không được bao lớn, đặc biệt là trong tay người chỉ có tu vị Luyện thần cảnh như Dương Thiền, càng không cách nào phát huy ra uy lực thực sự của nó.

Nhưng

Ngay cả di vật của mẫu thân đều tế ra, người muốn đối phó lại là huynh trưởng. Ý vị trong đó, Ngọc Đỉnh hiểu được phần nào.

Ý cười nặn ra trên mặt sớm đã biến mất tiêu, hắn có phần hối hận chạy tới chuyến này

- Thả ta đi ra

Dương Thiền chậm rãi đứng dậy, quang mang trên Bảo Liên đăng từ từ trán phóng, thẳng đến khi đụng tới Pháp trận trong hang động, nhuộm mọi thứ thành màu đỏ tươi như máu:

- Hôm nay, dù có chết, ta cũng tất phải đi ra. Ta muốn gặp hắn, hỏi cho rõ ràng!

Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao từ tay trái chuyển qua tay phải, Dương Tiễn tức thì làm ra giá thế sẵn sàng nghênh chiến:

- Vậy ngươi phải bước qua cửa này của ta cái đã!

Mắt thấy đại chiến sắp bùng nổi, Ngọc Đỉnh gấp đến giậm chân. Vội vàng ngăn giữa hai người, khua múa phất trần hô lớn nói:

- Các ngươi là huynh muội a! Đừng, đừng Các ngươi muốn đánh, trước hết dỡ bộ xương già này của ta đi!

- Sư phó, ngươi nhường ra!

Hai huynh muội dị khẩu đồng thanh quát to.

Vừa quát, Ngọc Đỉnh chân nhân đương thì hoảng thần, cả người co rụt lại.

Sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, hắn chợt giậm chân, chỉ vào hai người gầm nói:

- Các ngươi có ý gì! Ngọc Đỉnh ta dù chẳng ra sao, thì cũng là sư phó của hai ngươi! Các ngươi muốn động thủ ngay trước mặt ta chắc! Sớm biết hôm nay, đương sơ không bằng ta nhặt hai con chó hoang mèo hoang về nuôi, ít nhất chúng cũng không chọc tức ta.

Nói rồi, lập tức ôm mặt la khóc, ngồi bệt xuống đất ngay giữa hai người.

Thỉnh thoảng lại thấu qua khe hở trên kẽ tay len lén liếc thần tình hai người. Vừa nhìn, tấn tốc kiên định lòng tin. Bởi vì hắn phát hiện Dương Tiễn đang kinh hoảng nhìn mình, trong khi Dương Thiền rõ ràng cũng có phần thu liễm.

Thấy thế, Ngọc Đỉnh tức thì gân cổ la khóc như mụ đàn bà, vừa khóc vừa đấm lên bàn đá. Trường diện tráng quan vô cùng.

Ai cũng không ngờ sư phó lại ra chiêu này, nhất thời, Dương Tiễn cùng Dương Thiền đều ngẩn ngơ.

- Sư phó. Ngài Ngài lên.

Dương Tiễn vội vàng giải trừ tư thái nghênh chiến, vươn tay muốn đi dìu đỡ Ngọc Đỉnh. Lại bị Ngọc Đỉnh đẩy ngược về.

- Ngươi nhanh khuyên nhủ sư phó a!

Bị Dương Tiễn quát vậy, Dương Thiền tức thì hết cách, vội thu lại Bảo Liên đăng, xổm xuống từ xa xa nhìn đăm đăm Ngọc Đỉnh, nhẹ giọng nói:

- Sư phó, ngài, đừng như vậy

- Ta như vậy thì sao? Hai đứa ngươi, nói là đồ đệ, nhưng có bao giờ nghe ta. Có khi nào coi ta là sư phó?

Ngọc Đỉnh một nắm nước mũi một nắm nước mắt giãy dụa đứng dậy, trên thân toàn bụi đất:

- Hôm nay các ngươi cư nhiên còn muốn động thủ trước mắt ta? Sao hả? Trong lòng các ngươi còn có sư phó này không?

Nói rồi, hắn dùng phất trần gõ đầu Dương Tiễn.

Dương Tiễn không dám tránh né.

Lại trực tiếp quăng phất trần trong tay về hướng Dương Thiền, Dương Thiền khẽ nhíu mày, đồng dạng không dám tránh né. Chẳng qua, phất trần còn chưa đánh tới trên người Dương Thiền thì đã bị Pháp trận chấn bay.

- Các ngươi, không cho đánh! Có nghe hay không!

Đệ tử đã biết.

Dương Tiễn đành khom người chắp tay.

Dương Thiền không thốt một tiếng, lại cũng khom người chắp tay.

- Giờ bên ngoài nguy hiểm, ngươi tạm thời đừng đi ra.

Chỉ vào Dương Thiền, Ngọc Đỉnh quát nói:

- Ngươi muốn hỏi. Vi sư cũng xem như nửa phần gia trưởng, vi sư thay ngươi đi chất vấn hầu tử. Để hắn cho ngươi một lời giải thích rõ ràng, nếu dám phụ ngươi. Vi sư nhất định lột da rút gân hắn! Thế đã được chưa?

Dương Thiền ngây người mất một thoáng, lập tức không biết nói gì cho phải. Dương Tiễn thì ngược lại, vội vàng chắp tay nói:

- Xin phiền sư phó.

Quay lưng, Ngọc Đỉnh chân nhân thất thểu đi ra ngoài, hai chân ẩn ẩn có phần mềm nhũn.

Lần đầu tiên diễn kịch, còn diễn thật như vậy, đúng là không dễ dàng. May khán giả là hai đứa đồ đệ, dù có bị nhìn ra, chắc cũng không dám nặng lời.

Lúc cất bước ra ngoài động phủ. Cả người Ngọc đỉnh chân nhân như thể hư thoát. Một tay đỡ lấy nham bích, một tay ôm ngực trùng trùng thở dốc. Đành chịu thán nói:

- Vừa nãy thổi phồng thế liệu có quá trớn ? Ta đi chất vấn hầu tử

Hồi lâu mà vẫn không hoãn lại được, chỉ biết trùng trùng lắc đầu nói:

- Hết cách rồi. Vì hai đứa đồ đệ bảo bối, đi một lần vậy. Chắc hầu tử cũng phải cho ta chút tình mọn, không dám làm gì quá đáng đâu.

Đúng lúc này, Sơn Dương tinh Dương Hiển bước nhanh đi tới, vừa gặp Ngọc Đỉnh chân nhân, lập tức cung kính chắp tay.

- Làm gì đấy?

Ngọc Đỉnh chân nhân vươn tay ngăn hắn lại.

- Có cấp báo ở Tây Ngưu Hạ Châu muốn giao cho nhị gia.

- Đưa ta xem xem.

Nói rồi, Ngọc Đỉnh chân nhân liền vươn tay ra.

Dương Hiển nhìn vào trong động phủ, do dự liệu có nên đưa hay không.

Không đợi Dương Hiển nghĩ rõ ràng, Ngọc Đỉnh đã một tay đoạt lấy, mở ra nhìn:

- Yêu quân tại Tây Ngưu Hạ Châu bất ngờ điều động?

Lúc này, Tây Ngưu Hạ Châu, Sư Đà quốc.

Mấy chục chiếc chiến hạm huyền không giữa trời, rất nhiều vật tư trên chiến hạm được dỡ xuống. Men theo sơn đạo hẹp dài, vô số yêu quái chính đang dời vật tư vào trong thành trì xây dựa vào vách núi của Sư Đà quốc.

- Trước chúc mừng Chúng ta kết minh du khoái.

Trong đại điện, Bằng Ma Vương giơ lên chén rượu kính Cửu Đầu Trùng.

Phía đối diện, Cửu Đầu Trùng cùng Vạn Thánh công chúa sóng vai mà ngồi. Mắt đăm đăm chén rượu trước mặt, Cửu Đầu Trùng tựa hồ đang do dự gì đó.

Vạn Thánh công chúa vãn nhẹ lên tay Cửu Đầu Trùng.

Hai người nhìn nhau một thoáng, Cửu Đầu Trùng mím môi thở dài một hơi, vươn tay giơ lên chén rượu.

- Thế là được rồi!

Sư Đà vương bật cười ha hả:

- Tuy hiện tại về cơ bản đã xác định người kia không phải Đại Thánh gia, nhưng cái tên Lục Nhĩ Mi Hầu đó, cũng cực là nguy hiểm. Bây giờ chúng ta đều là châu chấu trên cùng sợi dây thừng ai, thiếu người nào, thì chỉ có nước chết!

- Tới! Cạn chén rượu này, ngày sau mọi người liền là huynh đệ, cùng tiến cùng lùi!

Ba tên Yêu Vương nhất loạt đứng lên.

Cửu Đầu Trùng hít một hơi thật sâu, cũng đứng dậy theo.

Một hơi cạn sạch.

Ngoài cửa, hai con tiểu yêu chính đang len lén nghị luận.

Tiểu yêu nhỏ tuổi hơn một chút hỏi:

- Chẳng phải Bích Ba Đàm trước giờ không lui tới cùng Sư Đà quốc? Sao giờ đột nhiên lại dời sang đây?

- Bởi vì nơi này của chúng ta khá an toàn.

- An toàn?

- Hỏi gì lắm thế, biết càng nhiều chết càng nhanh.

Tiểu yêu lớn tuổi hơn trừng đối phương một cái.

- Báo --!

Đúng lúc này, một con yêu quái vội vã từ ngoài điện đi tới, quỳ xuống báo:

- Khải bẩm chư vị đại vương, Đa Mục Quái phái đặc sứ đến, nói có việc quan trọng cần thương lượng!

Nhất thời, bốn tên yêu vương tại trường đối mặt nhìn nhau.