Đại Bát Hầu

Chương 753: Trẻ con không thể dạy



Vô luận lúc nào, tam giới đều giống như một bàn cờ khổng lồ.

Vạn vật phồn diễn, giãy dụa, chém giết, hoặc hứng khởi, hoặc điêu linh trên bàn cờ ấy. Cay đắng ngọt bùi trong đó, có lẽ ngay cả người đương sự chưa hẳn đã nói được rõ ràng.

Mỗi một sinh linh vừa là quân cờ trên bàn cờ, đồng thời cũng có thể là người đánh cờ -- chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, liền có thể khiến cho trọn cả tam giới xoay vòng quanh ngươi.

Trong những lực lượng đủ sức ảnh hưởng tam giới, có kẻ đơn thuần dựa vào chiến lực, có kẻ đơn thuần dựa vào mưu lược, còn có một thứ gọi là “danh vọng”. Danh hiệu “Vạn yêu chi vương -- Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không”, hiển nhiên cũng hội đủ đặc chất ấy.

Mỗi một con yêu quái đều hẳn phải thần phục dưới lá cờ đó, không quản hắn nguyện ý hay không. Cũng giống vạn vật hướng tới dương quang, đấy là định luật bất biến.

Nó khác với Phật Môn như gần như xa, khác với Thiên Đình quản khống cùng bình hành theo thuyết Vô Vi, trong mắt người đời, nó đại biểu cho giết chóc, cho thanh trừng, cho yêu hải không bờ không bến, cho hạm đội che rợp bầu trời -- đó là bóng mờ vĩnh hằng mà trận đại chiến kinh thiên hơn sáu trăm năm trước lưu lại cho thế giới này.

Chỉ riêng danh hiệu kia thôi đã đủ khiến Thiên Đình, thậm chí trọn cả Đạo môn đứng ngồi không yên.

May mà hầu tử tịnh không tính toán cầm Thiên Đình khai đao, từ góc độ nào đó mà nói, con khỉ bò ra từ dưới chân Ngũ Hành sơn, sớm đã không phải con khỉ đương sơ. Thậm chí từ đầu tới đuôi hắn chưa bao giờ coi tử địch Thiên Đình, cùng với Đạo môn là đối thủ thực sự. Trong cảm thụ của hắn, đối thủ thủy chung chỉ có một -- tây phương Như Lai.

Cũng chính bởi thế, dù sau khi hầu tử hiện thế, tam giới lại vẫn duy trì bình hành vốn có. Nhưng giờ, tình hình đã khác.

“Vạn yêu chi vương -- Tề Thiên đại thánh” có nhân tuyển mới

Lúc nghe được tin cự biến tại Sư Đà quốc, sắc mặt Ngọc đế có phần khó coi. Tuy tình tự không mấy ba động, nhưng đó là bởi sớm đã dự liệu được tình thế qua lời Lý Tĩnh trước khi chuyện thực sự xảy ra.

Sững sờ ngồi trong Ngự thư phòng, Ngọc đế nắm lấy tấu chương Lý Tĩnh, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, than thở hồi lâu.

- Tiếp theo… nên làm thế nào?

- Thần cho là. Cái gì cũng đừng làm.

- Cái gì cũng đừng làm?

- Đúng!

Chậm rãi nghiêng mặt qua, Ngọc đế nhẹ giọng hỏi:

- Cũng không Truyền tin này cho yêu hầu đang trên đường tây hành?

- Không cần, tuy giờ yêu hầu không bằng được năm xưa, nhưng trong thiên hạ, yêu quái trung với hắn vẫn còn không ít. Rất nhanh sẽ có người nhắc nhở hắn. Hiện nay Lục Nhĩ Mi Hầu cướp đoạt vị trí vốn thuộc về yêu, thế thái lưỡng hầu tương tranh đã thành định cục. Trong rất nhiều tình huống mà chúng ta từng dự liệu, thì đây là điều có lợi nhất với Thiên Đình. Dù muốn ra tay. Cũng không phải hiện tại.

Hơi dừng thoáng chốc, Lý Tĩnh nói tiếp:

- Mỗi một quần hầu chỉ có thể có một Hầu vương. Trừ Hầu vương ra, số hầu tử còn lại, hoặc là cúi đầu xưng thần, hoặc là bị đuổi tận giết tuyệt. Hai con khỉ này tuy vốn cùng một thể, nhưng sự thực là, chúng đã biến thành hai cá thể riêng biệt. Hơn nữa, chiếu theo tính cách đương sơ, không ai khả năng xưng thần với ai. Nếu đã thế, ai làm Hầu vương, chỉ sợ không phải là vấn đề dùng miệng có thể giải quyết. Sắp sửa đi đến tất là một trận kinh thiên đại chiến. Khác với hơn sáu trăm năm trước, lần này là nội chiến của Yêu tộc. Thời này khắc này, Thiên Đình ta tất phải trí thân bên ngoài, bảo tồn thực lực, lúc thích hợp Có thể giúp bên hạ phong, dĩ cầu kết cục lưỡng bại câu thương.

Nhìn chạc cây khẽ lay động trong sân viện ngoài cửa sổ, Ngọc đế hít một hơi thật sâu. Khẽ thở dài:

- Hiểu rồi, từ lúc mặt trời lên, quan bế Nam Thiên môn, đình chỉ tuần thị phàm trần. Để tránh Cuốn vào trong đó.

- Dạ!

Tin cự biến tại Sư Đà quốc giống như tuyết rơi tấn tốc truyền khắp tam giới.

Thế lực đầu tiên nghe được phong thanh không nghi ngờ gì chính là Phật Môn trước giờ một mực theo dõi sự thể phát triển. Thứ đến là Thiên Đình, thế lực có hệ thống tình báo đứng đầu tam giới. Về phần các thế lực khác, tuy nói cũng phát giác, nhưng còn xa mới biết được rõ ràng như hai phái kể trên.

Lúc này, Cầu Pháp quốc.

Sáng sớm, sau hai ngày mưa liên tục. Tứ xứ trên đường lớn toàn là vũng nước. Mỗi cơn gió nhẹ thổi qua đều mang theo vô tận hàn ý.

Ngay bên cạnh quầy hàng nhỏ, hầu tử đụng đầu với Ngọc Đỉnh.

Do có hai người này ngồi trong quầy, hàng quán vốn náo nhiệt hôm nay lại chợt lãnh thanh, không có lấy thực khách nào. Ngay cả người đi lại trên đường cũng cảnh giác tránh ra xa xa.

Chủ quán nhìn mà nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua, hầu tử cùng Ngọc Đỉnh lại không quản nhiều như vậy, cứ điềm nhiên ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ.

- Ngài nói, Thiền nhi tức giận?

- Đúng!

Ngọc Đỉnh chân nhân trùng trùng gật đầu, suy nghĩ một chút, lại chợt lắc đầu:

Đâu chỉ là tức giận, hai huynh muội thiếu chút thì đã động đao thương. Ngươi nói xem phận làm sư phó như ta biết phải làm sao? Nếu không bởi náo đến mức kia, tốt xấu gì ta cũng là sư phó của chúng, tội gì phải làm chân chạy đến nơi này?

Nghe vậy, hầu tử lập tức trầm mặc. Cúi đầu, lẳng lặng không đáp.

Thoáng ngước mắt nhìn Mi Hầu Vương cùng Thiên Bồng sau lưng hầu tử, Ngọc Đỉnh nói tiếp:

- Không phải ta nói ngươi, hiện thế lâu vậy rồi, sao ngươi không tới Hoa Sơn một chuyến? Ngươi làm vậy Ta dù muốn nói tốt cho ngươi trước mặt nha đầu cũng không biết phải nói thế nào.

- Tạ tạ sư phó nói tốt.

Hầu tử đột nhiên khom lưng vái một hơi thật sâu.

Thấy vậy, Ngọc Đỉnh lập tức sửng sốt:

- Ngươi Ngươi mới gọi ta là gì?

- Sư phó.

Hầu tử chớp chớp mắt ngẩn ngơ nhìn Ngọc Đỉnh, nói:

- Ngài là sư phó Thiền nhi thì cũng chính là sư phó của ta. Nàng nói, phải đối đãi với ngài như đối đãi phụ thân, trước giờ ta vẫn một mực nhớ lấy.

Nghe được lời này, Ngọc Đỉnh bỗng ngây dại.

Khóe miệng nhịn không được nhướng lên, như là muốn cười, tựa hồ lại cảm thấy trong cảnh nghiêm túc như vậy mà cười thì không thích hợp, vội vàng thu lại.

Trầm mặc hồi lâu, hắn nhẹ giọng thán nói:

- Các ngươi đều là hảo hài tử, Ngọc Đỉnh ta không được sư huynh đệ coi trọng, không ngờ lại được đám vãn bối các ngươi kính nể như vậy Cũng không uổng ta giúp ngươi nói lời hay. Chẳng qua, chuyện này rốt cục ngươi nghĩ thế nào?

- Ta… ta nghĩ, đợi vặn ngã Như Lai, rồi đi đón nàng

- Thế lỡ không vặn ngã được? Vậy cả đời không đón?

- Không vặn ngã được, đón nàng, chẳng phải hại nàng?

Nghe vậy, Ngọc Đỉnh thở dài một hơi, nhíu mày nhìn hầu tử. Nhìn khiến hầu tử có phần nghi hoặc, vội nói:

- Ta nghĩ vậy chẳng lẽ không đúng? Chuyện xảy ra ở Hoa Quả Sơn ngày đó, mọi người đều nhìn đến Bằng quan hệ giữa ta cùng Phật Môn, ai dây dưa với ta cũng đều xui xẻo. Chẳng lẽ biết rõ có nguy hiểm. Ta còn đi gặp nàng?

- Vậy sao ngươi lại gặp Thanh Tâm?

Ngọc Đỉnh mặt không biểu tình hỏi ngược lại.

Vừa nghe, hầu tử lập tức trầm mặc.

Hít một hơi thật sâu, Ngọc Đỉnh khẽ thở dài:

- Ngươi a Chúng ta quen biết được tám trăm năm rồi chứ nhỉ?

- Hơn

Thoáng dừng phút chốc, Ngọc Đỉnh nói tiếp:

- Hơn tám trăm năm. Từ lần đầu tiên ngươi tới Côn Luân sơn, chúng ta liền quen biết. Khi đó, ngươi mới Nạp thần cảnh. Tu vị ấy, đặt ở Côn Luân sơn dã cũng là phận lót đáy. Đừng nói Lăng Tiêu bảo điện, ngay cả một chi bộ đội nhỏ phụ trách trưng binh dưới trướng Thiên Bồng đều có thể đuổi ngươi chạy trối chết. Bọn họ nói ngươi là yêu quái cùng hung cực ác, chẳng qua, ta một mực không cho là vậy.

Hầu tử khẽ ngẩng đầu nhìn Ngọc Đỉnh, hệt như một học sinh nghe thầy giáo giảng bài.

- Vì sao không cho là vậy, kỳ thực ta cũng nói không rõ. Dù sao, bằng cảm giác Cảm giác, ngươi không phải hạng cùng hung cực ác. Tuy không tính là người tốt, nhưng xấu, cũng chẳng xấu được tới đâu. Chỉ là không ngờ, ngươi khi đó.. trong lòng lại giấu nhiều tâm sự như thế Ha ha, ta xem như cũng là người nhìn ngươi lớn lên, lời ta nói, hẳn vẫn có chút nơi dùng với ngươi chứ?

Hầu tử lặng lẽ gật đầu.

Mím môi, Ngọc Đỉnh lại nói tiếp:

- Con người ngươi, việc gì đều muốn tận thiện tận mỹ. Tỷ như khi xưa, một lòng muốn hồi sinh Tước nhi, cảm thấy việc gì đều không trọng yếu bằng Tước nhi. Nhưng kết quả thì sao?

Không đợi hầu tử hồi đáp, bên cạnh chợt có mấy tu sĩ đi qua, từ xa xa liền đánh tiếng chào hỏi Ngọc Đỉnh.

Thấy thế. Ngọc Đỉnh vội chắp tay nói:

- Tạt qua, tạt qua mà thôi, một lát liền đi.

Nói rồi, hắn lại híp mắt trông hướng hầu tử. Nói:

- Thành thật mà nói, ngươi thật sự rất mạnh. Luận nghị lực, trong những người mà ta nhận thức, bao gồm cả rất nhiều đại năng, ngươi đều có thể xếp vào top 3. Một con khỉ, giữa trùng trùng khống chế của Thiên Đình lại có thể dày vò ra một mảnh thiên địa cho riêng mình, thậm chí từng quân lâm tam giới. Đây là điều không ai dám nghĩ, nhưng ngươi lại làm được. Vì trong lòng ngươi có chấp niệm, bởi thế, ai cũng không chống được ngươi. Nhưng mà Chấp niệm kia, lại cũng có chỗ hỏng. Chính bởi chỗ hỏng ấy, xưa kia ngươi mới lỡ mất Phong Linh, mà nàng, chính là Tước nhi mà ngươi mải mê kiếm tìm.

- Sự tình đi đến hôm nay, ngươi lại vẫn mang suy nghĩ ấy, muốn mọi chuyện tận thiện tận mỹ. Kỳ thực, con đường vẫn vậy. “Hết thảy sự tình đều phải đợi hồi sinh Tước nhi rồi tính” cùng “hết thảy sự tình đều phải đợi vặn ngã Như Lai rồi tính”. Ngươi nghe xem, hai câu này sao mà tương tự. Đến cuối cùng, kỳ thực chỉ khiến ngươi lỡ mất càng nhiều. Có đôi lúc, còn sống, nhưng không thể sống như vậy. Ngươi hiểu ý ta chứ?

Ngơ ngác nhìn Ngọc Đỉnh hồi lâu, hầu tử trùng trùng gật đầu.

- Hiểu thật?

- Hiểu thật!

- Vậy tiếp theo ngươi định làm thế nào?

- Sau khi vặn ngã Như Lai lập tức đi đón Thiền nhi.

Nghe vậy, Ngọc Đỉnh ôm đầu vỗ trán, nghẹn lời.

Hắn lặng lẽ nâng ấm nước bên cạnh lên, châm đầy một chén, sau đó “ừng ực ừng ực” một hơi cạn sạch.

Thở dài một hơi ngao ngán, hắn lại quay đầu nhìn hầu tử, hừ lạnh một tiếng nói:

- Thế mà là hiểu?

- Không thế thì làm thế nào?

Hầu tử trải tay ra.

Ngọc Đỉnh lập tức điên lên, quát to:

- Ngươi đi gặp một lần không được à? Nói rõ ràng thì chết ai? Hả? Hay là ngươi cảm thấy để lão già như ta chạy ngược chạy xuôi mới vừa lòng hả dạ?

Chỉ vào hầu tử, Ngọc Đỉnh cắn răng hừ nói:

- Trẻ con không thể dạy!

Nói xong, vỗ mảnh ngọc giản xuống bàn, phất tay áo mà đi. Bỏ lại hầu tử ngồi đó, thẫn thờ chớp mắt.

Trên đường lớn người đến người đi, nhưng thời thời khắc khác đều giữ một khoảnh cách với bên này, lưu ra một giải đất chân không. Biến nơi đây như tòa cô đảo.

Ngay khi hầu tử đang ủ rũ chán chường, hắn đột nhiên sững người, cúi đầu từ giữa eo lấy ra một phiến ngọc giản khác, áp lên bờ môi.

Đầu bên kia ngọc giản truyền đến tiếng kêu gào của Lữ Lục Quải:

- Đại Thánh gia! Không hay, Bằng Ma Vương, Sư Đà vương, còn cả Cửu Đầu Trùng cùng Đa Mục Quái, thống thống đều đầu phục Lục Nhĩ Mi Hầu!