Đại Bát Hầu

Chương 754: Tọa sơn quan hổ đấu



Nháy mắt khi nghe được tin tức này, hầu tử đột nhiên cảm thấy “ông” một tiếng, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết làm sao.

- Như quả dự tính không sai, hẳn là do Đa Mục Quái chủ đạo, bọn họ Bọn họ giờ đang đánh lên cờ hiệu của Đại Thánh gia ngài, nói Lục Nhĩ Mi Hầu mới thật sự là Đại Thánh gia, muốn Yêu tộc tam giới thống thống quy phụ. Còn chuẩn bị muốn định đô Hoa Quả Sơn Đại Thánh gia, chẳng phải Lục Nhĩ Mi Hầu là do Phật Môn kéo về ư? Không lẽ Đa Mục Quái cũng đã đầu phục Phật Môn? Điều này sao có thể. Nhiều năm như vậy, hắn một mực không đội trời chung cùng Phật Môn, sao đột nhiên nói nương nhờ liền nương nhờ? Nhất định, nhất định là có chỗ nào đó sai rồi

Đầu bên kia ngọc giản Lữ Lục Quải lải nhải kể lể một thôi một hồi, thanh âm mới đầu thì cấp thiết, đến sau dần dần trở nên ấp a ấp úng. Hiển nhiên, hắn cũng hoảng thần.

Chớp chớp mắt, mãi một lúc lâu, hầu tử mới nặn ra câu trả lời:

- Ngươi trước đừng hoảng.

- Đại Thánh gia, chuyện này không như bình thường. Đa Mục Quái muốn dùng Lục Nhĩ Mi Hầu kia để thay thế Đại Thánh gia ngài, cái đó

- Ngươi cảm thấy có khả năng ư?

Hầu tử chợt quát lớn ngắt lời Lữ Lục Quải.

Nhất thời, đầu bên kia ngọc giản trầm mặc.

Không chỉ đầu bên kia trầm mặc, hầu tử cũng trầm mặc. Một loại trầm mặc khiến người không khỏi chột dạ.

Không ai nói toạc, nhưng cơ hồ cùng một thời điểm, cả hai người ở hai đầu ngọc giản đều ý thức được một thực tế. Đó chính là -- có khả năng.

Hai linh hồn từ cùng một thể, trước kia vốn không phân chủ thứ, một linh hồn trong đó bị thiên kiếp lấy đi, linh hồn còn lại trốn thoát. Bây giờ, linh hồn bị lấy đi quay trở về, có được một thân thể khác

Ai có thể khẳng định kẻ nào mới thật sự là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không?

Hầu tử lập tức ngây người.

Từ ngày đầu tiên khi biết Lục Nhĩ Mi Hầu hiện thế, hầu tử biết nguy cơ lớn nhất đã đến. Lúc này Phật Môn thả ra hồn phách kia, nhất định là muốn ngáng chân tây hành. Thậm chí hắn từng dự tưởng Lục Nhĩ Mi Hầu sẽ triệt để trở thành tay sai cho Phật Môn, đứng ở phía đối lập với mình.

Nhưng mà Có nằm mơ hầu tử cũng không ngờ tới, rằng kẻ xách động hết thảy, cư nhiên lại là Đa Mục Quái? Mục đích là vì “thay thế” chính mình?

Trầm mặc hồi lâu, hầu tử nhẹ giọng hỏi:

- Vừa nãy ngươi nói, có mấy phương đã nương nhờ Lục Nhĩ Mi Hầu?

- Đa Mục Quái, ba tên Yêu Vương ở Sư Đà quốc. Còn cả Cửu Đầu Trùng.

- Cửu Đầu Trùng

Nghe được cái tên này, hầu tử đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Tuy mình sớm đã không còn tham luyến tới vương tọa Hoa Quả Sơn xưa kia, nhưng chỉ trong một đêm, quá nửa thế lực Yêu tộc đã đảo hướng bên kia Ba tên Yêu Vương ở Sư Đà quốc thì không nói làm gì. Đa Mục Quái thì cũng thôi, cư nhiên ngay cả Cửu Đầu Trùng cũng như thế.

Thình lình, hầu tử trùng trùng nện một quyền xuống bàn dài. Chỉ nghe “quang”, một tiếng nổ vang, bàn dài đương trường cắt thành hai nửa. Nhất thời, người đi đường quanh bốn phía đều nhìn lại nơi này. Chủ quầy cách đó không xa sợ đến nỗi ôm đầu súc thành một đoàn.

Ngay cả Hắc Hùng tinh và Quyển Liêm đang chiếu cố Huyền Trang nơi xa cũng quay đầu nhìn sang.

- Trừ những gì ngươi vừa nói. Bọn họ còn làm gì nữa?

- Giờ họ đang tụ hết tại Sư Đà quốc, cụ thể, còn Còn không quá rõ ràng, thần cũng chỉ mới thu được tin tức chính xác.

- Theo dõi mật thiết động tĩnh của chúng, kịp thời bẩm báo cho ta!

Nói xong, không đợi Lữ Lục Quải hồi đáp, hầu tử đã chặt đứt liên hệ, nắm tay siết chặt ngồi trên ghế dài cười lên hừ hừ.

Thấy thế, Thiên Bồng mở miệng hỏi nói:

- Sao vậy?

- Không có gì.

- Không có gì?

Thiên Bồng khẽ súc mày, ý vị sâu xa nhìn hầu tử.

Hai người cứ thế trầm mặc. Hồi lâu, hầu tử mới mím môi nói:

- Tên Lục Nhĩ Mi Hầu kia, đã có tung tích.

- Ở đâu?

- Sư Đà quốc.

- Sư Đà quốc?

- Đúng vậy!

Hầu tử nhắm mắt lại, cúi đầu, cười hừ nói:

- Phản, phản hết rồi. Không biết làm sao mà Lục Nhĩ Mi Hầu cư nhiên lại đi cùng một chỗ với Đa Mục Quái.

- Chính là cái tên Đa Mục Quái mà chúng ta gặp ở Xa Trì quốc?

- Đúng vậy. Chính là cái tên Đa Mục Quái liều chết thượng gián, “hết mực trung thành” kia.

Hầu tử thở dài một tiếng, nói:

- Hắn cư nhiên muốn dùng Lục Nhĩ Mi Hầu để thay thế ta Đáng cười hơn là, ngoài ba con yêu quái ở Sư Đà quốc, Cửu Đầu Trùng không ngờ cũng nhập bọn với chúng.

Nghe vậy. Thiên Bồng chợt bật cười.

- Ngươi cười cái gì?

Hầu tử tức thì trợn tròn mắt.

- Không có gì.

Thiên Bồng thoáng thu thần, cười nhẹ nói:

- Chỉ là nhớ tới một ít chuyện trước kia liên quan tới Thiên Hà thuỷ quân.

- Hả?

- Không có gì cả đâu!

Hít một hơi thật sâu, Thiên Bồng khẽ thở dài:

- Giờ ngươi tính làm thế nào? Đi giết bọn họ?

Nhìn Huyền Trang đang dày vò đống hành lý nơi góc đường không xa, hầu tử nhe răng cười khổ. Tựa hồ có vẻ cầm nắn bất định.

- Ta đi ra ngoài một chuyến, chuyện ở đây các ngươi có xử ý được không?

- Cái đó phải xem ai tới mới được.

- Tỷ như, đột nhiên tới một người như ta.

Thiên Bồng chậm rãi lắc đầu.

Nhìn đăm đăm Huyền Trang nơi xa, hầu tử hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói:

- Cảm giác bị người thay thế đúng là chẳng thoải mái gì. Tuy sớm đã không còn tham luyến danh hiệu vạn yêu chi vương kia nữa. Nhưng mà Vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đương nhiên, cũng chỉ không thoải mái thôi. Dù hắn có thống nhất Yêu tộc, thì làm được gì? Hơn sáu trăm năm trước Yêu tộc cũng từng thống nhất, không phải vẫn thua thảm hại?

Thiên Bồng lặng lẽ nhìn đăm đăm hầu tử.

- Ta không biết bây giờ rốt cục tên Lục Nhĩ Mi Hầu kia đang trong trạng thái như thế nào, ký ức còn lại được bao nhiêu, sao lại bị Đa Mục Quái lợi dụng. Nhưng Chỉ cần hắn hiểu rõ sự tình trước kia, hắn nhất định sẽ chủ động tới tìm ta. Đương nhiên, cũng khả năng không phải tới tìm ta, mà là tới cướp Huyền Trang pháp sư. Bằng thân phận ấy, tưởng muốn sống tiếp, chỉ có một con đường để đi, đó chính là vặn ngã Như Lai!

Nói xong, hầu tử đỡ lấy đầu gối chậm rãi đứng dậy, quát một tiếng:

- Mi Hầu Vương!

Nghe vậy, Mi Hầu Vương nãy giờ đứng ở một bên lập tức khom người chắp tay nói:

- Có mạt tướng!

- Ngươi nghĩ thế nào?

- Mạt tướng Mạt tướng chỉ nhận ngài.

- Được, vậy giờ ngươi lập tức đi tìm Lữ Lục Quải, phụ trợ hắn, tra rõ ngọn nguồn sự tình. Tốt nhất Có thể thăm dò sâu cạn của Lục Nhĩ Mi Hầu. Còn nữa, triệu tập đại quân đến phụ cận Hoa Sơn.

Nói rồi, hầu tử vươn tay lấy ra một mảnh ngọc giản ném cho đối phương:

- Nếu có dị động, lập tức báo tin!

Tiếp lấy ngọc giản, Mi Hầu Vương thoáng do dự phút chốc, trùng trùng nện một quyền lên ngực giáp, cao giọng đáp nói:

- Dạ!

Nói xong. Hắn xoay người đằng không mà lên, bay vút về hướng Nam Chiêm Bộ Châu.

Nhìn lưng ảnh Mi Hầu Vương dần khuất xa, Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:

- Sợ Lục Nhĩ Mi Hầu ra tay với Dương Thiền?

- Thanh Tâm tạm thời là an toàn, ta chỉ còn mỗi yếu điểm này. Không phòng Hoa Sơn thì phòng ở đâu?

Nói rồi. Hầu tử cúi đầu nhìn đăm đăm ngọc giản trong tay.

Đầu bên kia ngọc giản này, hẳn là ở trong tay Dương Thiền Nhưng giờ… Đợi chuyện này qua rồi hẵng tính.

Nghĩ đến đây, hắn thu lại ngọc giản vào lòng.

Lúc này, ngay khi Ngọc Đỉnh chân nhân còn chưa biết gì về hình thế hiện tại, còn đang mải miết đi tới đi lui, thì đã có vô số sinh linh bị vận đến Sư Đà quốc từ bốn phương tám hướng.

Khác với quân lực tuy ít mà tinh nhuệ dưới trướng Đa Mục Quái. Sư Đà quốc tiếp diễn truyền thống kinh doanh của sáu đại Yêu Vương đương sơ. Nơi này long xà hỗn tạp, yêu quái gì cũng có, đại bộ phận đều thiếu hụt huấn luyện, thực lực bình quân kém hơn hẳn các lực lượng yêu quân khác, nhưng được cái số lượng đông đúc. Với cấu thành như vậy, trong chuyện giúp Lục Nhĩ Mi Hầu vơ vét máu tươi cùng tinh khí lại có vẻ vô cùng hữu dụng.

Vừa “ăn” xong Ngục Nhung Vương, lực lượng Lục Nhĩ Mi Hầu được đề thăng rất lớn, giờ lại “đánh chén no say” thêm lần nữa, giáo trường to lớn tại Sư Đà quốc sắp bị hắn biến thành một bãi tha ma.

Cảnh này khiến chúng Yêu Vương nhìn mà tâm kinh đảm chiến. Bởi không ai biết lúc nào thì đãi ngộ kia sẽ đến trên đầu mình.

Chính bởi âu lo đó, Bằng Ma Vương thậm chí “hiến” cả một bộ phận thủ hạ thực lực không đủ trong tay mình.

Sau khi trên giáo trường chất đầy một núi thi thể, Lục Nhĩ Mi Hầu mới vừa lòng thỏa ý đằng không mà lên, hạ xuống trước đại điện.

Đa Mục Quái lập tức bước lên nghênh đón, khom người nói:

- Đại Thánh gia, thế nào rồi?

Hơi hơi hoạt động gân cốt, Lục Nhĩ Mi Hầu thuận miệng đáp nói:

- Tinh khí tạm thời đủ rồi, nhiều nữa, tựa hồ cũng không có hiệu quả. Máu Hình như còn thiếu chút.

- Thần lập tức sai thủ hạ đi vơ vét tiếp!

- Miễn.

- Miễn?

Nghe được lời này, Bằng Ma Vương, Sư Đà vương và Cửu Đầu Trùng đứng sau lưng Đa Mục Quái đều không khỏi kinh hãi.

Nhìn bộ dạng bọn họ, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt bật cười, nói:

- Yên tâm, các ngươi còn hữu dụng. Tạm thời sẽ không ăn các ngươi. Chỉ là muốn triệt để tôi luyện lại thân thể, chỉ dựa vào máu của đám nhãi nhép kia thì không được, phải bắt “đại gia hỏa”.

- Đại gia hỏa? Đại Thánh gia là chỉ

Lục Nhĩ Mi Hầu sờ cằm thong thả nói:

- Lần trước đám ta gặp được ở Côn Luân sơn có vẻ không sai. Hay là, chúng ta điểm tề nhân mã, cường công một lần?

Lúc này. Côn Luân sơn Kim Quang động.

Thái Ất chân nhân nắm lấy điệp báo trong tay lẳng lặng mà nhìn, trên môi chậm rãi phù hiện ý cười.

- Làm sao, Cầu Pháp quốc lại xảy ra chuyện gì hay ho?

Nghiễm Thành Tử ở bên nhẹ giọng hỏi.

- Còn thú vị hơn cả chuyện ở Cầu Pháp quốc.

Nghe vậy, mấy vị kim tiên quanh đó đều nghi hoặc nhìn đăm đăm Thái Ất chân nhân.

- Chính các ngươi nhìn đi.

Nói rồi, Thái Ất chân nhân đưa điệp báo trong tay cho Hoàng Long chân nhân, để chúng nhân chuyền tay nhau đọc.

Thoáng chốc, chúng kim tiên đều cười ra tiếng.

- Chuyện gì thế này? Lục Nhĩ Mi Hầu bóc can mà lên, muốn thay thế Tôn Ngộ Không?

- Xem ra, Lục Nhĩ Mi Hầu này không hẳn chỉ là một con quái vật khát máu.

- Ngẫm kỹ thì cũng phải, trên thế giới tồn tại hai người một hình một dạng, lại chỉ có một thân phận, điều đầu tiên muốn làm, chẳng phải mạt giết người còn lại?

- Thế mới tốt, thế mới tốt!

Hoàng Long chân nhân cười càng hoan khoái, bất chợt đứng bật dậy, nói:

- Như thế, chúng ta càng có thể tọa sơn quan hổ đấu. Không biết hiện tại thực lực Lục Nhĩ Mi Hầu đến bước nào, nếu vẫn yếu hơn yêu hầu chút ít, nói không chừng, chúng ta còn phải giúp hắn một tay. Ha ha ha ha. Nhị hổ tương tranh, sao có thể không lưỡng bại câu thương cho được?

Trong cảnh hoan thanh tiếu ngữ, Đạo Hành Thiên Tôn chợt khẽ thở dài:

- Nhân cơ hội này diệt đi Yêu tộc, cũng là chủ ý không sai.

Ngay khi chúng kim tiên trong Kim Quang động đang huyễn tượng về thế thái ngày sau, Lục Nhĩ Mi Hầu đã dẫn Cửu Đầu Trùng, Sư Đà vương, Bằng Ma Vương, Đa Mục Quái, cùng với trên trăm yêu tướng Hóa thần cảnh yêu khẽ khàng đi tới biên cảnh Côn Luân sơn.

Đại Thánh gia, Côn Luân sơn được xưng có trăm vạn nói đồ, chúng ta chỉ mang tinh nhuệ không mang đại quân, liệu có phải hơi

- Sợ cái gì?

Lục Nhĩ Mi Hầu rướn cổ nhìn đạo quan trên quần núi nơi xa, lại quay đầu nhìn Đa Mục Quái một cái, nói:

- Chúng ta chỉ cần mấy lão gia hoả kia là được rồi, đám nhãi nhép còn lại, có đưa ta cũng không hứng thú. Hơn nữa, theo tin tình báo của ngươi, chẳng phải mấy lão gia hoả kia vừa bị thương nặng?

Nói rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười lên “hắc hắc”.