Đại Bát Hầu

Chương 795: Bộ dạng vốn có



Sư Đà quốc.

Vẫn là đình viện trước kia, vẫn là lầu các khi ấy. Chỉ có điều lần này số thủ vệ bên ngoài tăng lên rất nhiều. Từng dãy trường thương dựng san sát, trong góc tối còn bày ra vô số Pháp trận. Đông đúc yêu tướng vũ trang toàn thân mai phục khắp các ngả đường.

Kiễng mũi chân quan sát hết thảy ngoài cửa sổ, dù có là Trầm Hương cũng có thể cảm thụ được không khí căng thẳng trong đó, nội tâm không khỏi có phần gấp gáp.

- Sư phó, Ngộ Không sư bá muốn giam chúng ta lại ư? Liệu có phải hắn...

- Không đâu!

Thanh Tâm khẽ vươn tay xoa đầu Trầm Hương, ấp a ấp úng nói:

- Sư phó lão nhân gia... Nếu đã hỏi tới, liền tuyệt sẽ không để chúng ta có nguy hiểm. Yên tâm đi.

Trầm Hương lặng lẽ gật gật đầu, trong lòng an tâm một chút. Nhưng mà, Thanh Tâm vẫn cứ thấp thỏm không thôi.

Trong trận chiến hơn sáu trăm năm trước, chẳng phải Tu Bồ Đề cũng từng bồi sạch chín người đệ tử?

Lần này, liệu hắn có để ý tới sinh tử của mình? Hay là... Chính mình chẳng qua chỉ là một con tốt thí?

Nghĩ tới đây, Thanh Tâm đột nhiên cười lên đành chịu.

Tiền thế đời này, nàng cơ hồ chưa từng chân chính nắm giữ vận mệnh bản thân, luôn luôn chỉ là mảnh lá khô giữa cơn cuồng phong loạn vũ.

*****

- Phật Môn làm cái gì, tự nhiên đều có dụng ý riêng của họ. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, trong bàn tính của bọn họ, tuyệt đối sẽ không suy xét đến chuyện ngươi có sống tiếp được hay không. Trong mắt Phật, chỉ có Phật pháp.

Chậm rãi đứng dậy, Tu Bồ Đề dạo bước thảnh thơi, nói:

- Nhưng mà!

- Nhưng mà?

Lục Nhĩ Mi Hầu chợt mở to hai mắt.

Trông hướng Lục Nhĩ Mi Hầu, Tu Bồ Đề nhẹ giọng thán nói:

- Nhưng mà, chỉ cần người kia còn tồn tại một ngày, chỉ cần Huyền Trang tây hành còn chưa tuyên cáo thất bại, Phật Môn liền tất phải đứng về phía ngươi.

- Hả?

Lục Nhĩ Mi Hầu chớp chớp mắt nửa hiểu nửa không.

- Sau trận đại chiến hơn sáu trăm năm trước, Thiên Đạo thạch của Lão Quân nát vụn, Thiên Đạo Vô Vi không còn tồn tại. Thiên Đình càng ngày càng suy sụp, mà Yêu tộc lại tứ phân ngũ liệt. Trong thiên hạ, thế lực cường thịnh nhất không ai khác ngoài Phật Môn. Nếu Như Lai có lòng nhất thống tam giới, trong tam giới có lẽ sớm đã không có chỗ cho Đạo môn dung thân.

Lục Nhĩ Mi Hầu yên tĩnh lắng nghe, Tu Bồ Đề giống như một thầy đồ già không ngừng đi tới đi lui, miệng lải nhải liên hồi.

- Phật, tứ đại giai không, chỉ để ý mỗi Phật pháp. Thế nên, Như Lai mới có thể tu thành Thiên Đạo Vô Ngã, dù ngươi lần nữa bước lên đỉnh phong Hành giả đạo. Khôi phục Thiên Đạo Vô Cực thì cũng không làm gì được hắn. Trong cùng một tu vị phẩm cấp, đệ tử Phật Môn thường thường mạnh hơn Đạo môn rất nhiều. Nhưng Phật cũng có nhược điểm.

- Tứ đại giai không, điều đó đồng nghĩa với nhược điểm tầm thường đã không tồn tại trên người bọn họ, sợ hãi, tham lam, thậm chí bản ác đơn thuần đều không khả năng tồn tại nữa. Bọn họ không có cảm tình, cũng rất khó phạm sai lầm, bởi bọn họ chỉ dựa vào lý tính. Thế nên, nhược điểm nếu có thì chỉ tồn tại ở bản thân Phật pháp.

- Chỉ có thông hiểu Phật pháp, mới có khả năng chiến thắng được bọn họ.

Lời tới chỗ này, lông mày Lục Nhĩ Mi Hầu đã súc thành hình chữ bát. Hắn kinh ngạc nhìn chăm chăm Tu Bồ Đề.

Thấy thế, thoại phong Tu Bồ Đề vừa chuyển, khẽ thở dài:

- Lúc này Phật Môn không phải uy hiếp lớn nhất với ngươi, nhưng vi sư lại giảng về Phật Môn trước. Tại sao? Bởi vì, bọn họ là trợ lực lớn nhất của ngươi, cũng là uy hiếp vĩnh hằng của ngươi. Điểm này. Ngươi trước phải rõ ràng. Ngươi tranh đấu cùng người kia, vô luận ai thắng ai thua, vô luận cuối cùng ai mới trở thành Tôn Ngộ Không duy nhất, thì Phật Môn đều sẽ không dung ngươi sống trên thế giới này.

Nghe vậy. Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng rụt rụt cổ, như có sở tư.

Lời này, trong lần đầu tiên giao chiến với hầu tử, hầu tử cũng từng nói qua. Đương thời, hắn cũng hiểu được, nhưng xa xa không vang động như vừa thoát ra từ miệng Tu Bồ Đề.

Vuốt râu dài, Tu Bồ Đề nói tiếp:

- Có thể đánh bại Phật. Chỉ có thể là người thông hiểu Phật pháp. Lão Quân thời đỉnh thịnh là một, Huyền Trang pháp sư hôm nay là hai. Thiên Đạo Vô Vi của Lão Quân đã phá, vậy nên, hiện nay người duy nhất trên thế gian có thể đánh bại Phật, khiến ngươi chân chính thoát khỏi khốn cục chỉ thừa lại mỗi Huyền Trang pháp sư.

- Dù bất cứ giá nào, ngươi tất phải bảo chứng Huyền Trang pháp sư an toàn. Như thế, ngươi mới có khả năng lấy được thắng lợi cuối cùng.

Hơi hơi do dự thoáng chốc, Lục Nhĩ Mi Hầu dập đầu thật sâu, nói:

- Đệ tử cẩn tuân sư phó dạy bảo.

Tu Bồ Đề lặng lẽ gật đầu.

Ngước mắt lên, Lục Nhĩ Mi Hầu lại nhìn Tu Bồ Đề, nói:

- Chẳng qua, sư phó, hiện giờ uy hiếp mà đệ tử đối mặt không phải Phật Môn. Mà là người kia, còn có... Thiên kiếp. Mong sư phó chỉ điểm bến mê!

Nhìn thời này khắc này Lục Nhĩ Mi Hầu chân thành thỉnh giáo, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng, Tu Bồ Đề không khỏi bật cười.

Trên lâu đài, Lão Quân nắm lấy quân cờ cũng đột nhiên cười hừ một tiếng.

- Sư phó...

Lục Nhĩ Mi Hầu một mặt buồn bực nói:

- Ngài cười cái gì?

- Không có gì, chút việc nhỏ, không nhắc cũng được.

Tu Bồ Đề chậm rãi lắc lắc đầu, nói tiếp:

- Ngươi hiểu rõ những lời vi sư nói vừa nãy, như vậy, chuyện tiếp theo liền dễ làm. Nhược điểm của Phật Môn chính là Phật pháp. Huyền Trang pháp sư chính là yếu điểm của bọn họ. Bọn họ khiến ngươi đi ra, nguyên nhân duy nhất là bởi muốn dùng ngươi đối phó người kia. Càng chuẩn xác mà nói, thì là vì chế tạo kiếp nạn cho Huyền Trang pháp sư chính đang tây hành. Vậy nên...

- Vậy nên?

- Vậy nên…

Tu Bồ Đề nhìn đăm đăm Lục Nhĩ Mi Hầu, áp thấp giọng thốt ra từng câu từng chữ:

- Ngươi cường, cũng không phải chuyện tốt. Ngươi cường, liền không có trợ lực gì hết. Ngược lại, nếu ngươi yếu, thì sẽ có. Nghĩ nghĩ xem ngươi vì đâu mà ngươi được đến binh khí trong tay bây giờ.

Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức hoảng nhiên đại ngộ.

- Hành giả đạo thiện sát phạt, nhưng trong thiên hạ, kẻ chân chính bước lên đỉnh phong Hành giả đạo lại có mấy ai?

Từng bước đi tới trước bồ đoàn, Tu Bồ Đề khom lưng ngồi xuống, thong thả thán nói:

- Nếu thiên địa này tựa như bàn cờ, kỳ thủ, lại đâu chỉ ba năm người? Mặc ngươi mạnh đến mấy cũng không chịu được đa phương hao tổn. Mà dù ngươi yếu đến đâu, chỉ cần đa phương phù trì, cũng có thể thượng đỉnh thành thế. Trong tam giới bên này, quan trọng nhất, là ở chữ “Thế”. Cần phải thẩm thì độ thế (xem thời thế), vận trù duy ác (bày mưu lập kế), mới có thể chiếm hết tiên cơ, dựng ở bất bại chi địa. Chỉ dựa vào một thân man lực, đến cuối cùng, chẳng qua là làm đồ cưới cho người khác thôi.

- Đệ tử hiểu! Tạ sư phó chỉ điểm bến mê, đại ân đại đức, đệ tử không biết lấy gì báo đáp!

Đông đông đông!

Cúi người xuống, Lục Nhĩ Mi Hầu liên tục gõ vang ba lượt.

- Hiểu, vậy thì đi đi. Nếu gặp phải chuyện gì, cứ việc tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động tìm vi sư.

- Tạ sư phó!

Ngẩng đầu lên, con ngươi Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ đảo quanh.

- Làm sao? Còn chuyện gì nữa?

- Hắc hắc.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhe răng cười cười, vò đầu bứt tai, có phần ngại ngùng nói:

- Sư phó, đệ tử còn một chuyện muốn thỉnh giáo.

Tu Bồ Đề thoáng nhướng mắt lên:

- Nói.

- Đệ tử muốn biết... Muốn biết Thanh Tâm và Dương Thiền, liệu có cách nào để hai nàng...

Lời tới chỗ này, Tu Bồ Đề phốc một tiếng, bật cười.

Lục Nhĩ Mi Hầu ngượng ngập không nói tiếp, chỉ là hai mắt vẫn mở to mong chờ nhìn Tu Bồ Đề, trộng đợi Tu Bồ Đề dạy bảo.

- Hai nàng chỉ nhận người kia, vì sao?

- Cái đó...

- So với người kia, ngươi thiếu thứ gì?

- Ký ức!

- Ký ức từ đâu mà tới?

- Này...

Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Lục Nhĩ Mi Hầu, Tu Bồ Đề gác tay lên đầu gối, ý vị sâu xa nói:

- Ký ức, tự nhiên là phải ở chung mới có được. Giờ hai người kia đều ở trên tay ngươi, chỉ cần ngươi nhìn rõ thế cục, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm... Không có ký ức cũ, thì có thể sáng tạo ký ức mới.

*****

Không lâu sau, Lục Nhĩ Mi Hầu liền tạm biệt Tu Bồ Đề, rời khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh Động. So với vẻ hưng phấn lúc mới tới, khi này trên mặt càng nhiều thêm một phần nghênh ngang đắc chí.

Trên lâu đài, Lão Quân vẫn ngồi thẳng trước bàn cờ, khoan thai ngước đầu nhìn Tu Bồ Đề một cái, khẽ cười cười.

Tu Bồ Đề từng bước về lại chỗ ngồi khi nãy, cầm lên một con cờ, khẽ thở dài:

- Thiên Đạo này, quả thật huyền chi lại huyền. Thiên Đạo thạch tuy nát vụn, quỹ tích tam giới tuy lệch rời, nhưng chữ “Duyên” kia lại vẫn còn.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Bắt lấy quân cờ, Tu Bồ Đề vuốt mở tay áo, chăm chú tra xem thế cục trên bàn, nhẹ giọng nói:

- Ý ta là, nếu đương thời không phải thiên ngoại chi linh trốn vào, đấy, có lẽ mới là bộ dạng vốn có của đồ đệ thứ mười mà ta thu nhận...