Đại Bát Hầu

Chương 794: Bái hội



Thời này khắc này, cuối cùng thì Lý Tĩnh cũng đặt chân tới ngoại vi Phụng Tiên quận.

Kỳ thực, kẻ đến không chỉ mình Lý Tĩnh, mà còn một đám thần tiên liên quan tới chuyện hạ mưa, gồm tứ hải Long Vương, Thủy thần, Phong Thần, một mảnh đông nghịt đứng đầy trên gò núi. Kèm theo đó là các loại tư liệu chồng chất như núi.

Hầu tử đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trường diện phô trương bên dưới, lông mày súc lại thành hình chữ bát.

- Làm cái gì đấy?

Thiên Bồng ở bên nhàn nhạt nói:

- Chuyện lần này chắc không phải do Thiên Đình. Bằng không, Lý Tĩnh cũng không dám tới.

- Là ngươi nói cho Lý Tĩnh biết ta sẽ không làm gì, hắn mới dám mò tới, đúng không?

Nói rồi, hầu tử chậm rãi quay sang nhìn Thiên Bồng.

Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, thoáng thu thần, chuyển giọng nói:

- Trường diện phô trương như thế, đại khái là lo lắng ngươi không tin. Rất hiển nhiên, bọn họ không muốn dây vào ngươi.

Nghe vậy, hầu tử cũng rõ ràng, bĩu bĩu môi nói:

- Có vẻ bọn họ rất sợ, hay là, chúng ta lợi dụng một phen?

Nhìn bộ dạng cười trộm của hầu tử, Thiên Bồng chỉ biết thở dài một hơi đành chịu.

Gọi Lý Tĩnh tới vốn là muốn giải trừ hiểu lầm. Có điều trước mắt xem ra, cửa hầu tử không dễ qua cho lắm.

Sau khi hành lễ, Lý Tĩnh bắt đầu chứng minh sự trong sạch của Thiên Đình.

Đầu tiên là giảng giải cho hầu tử nghe về quy tắc hạ mưa của Thiên Đình, sau đó lại để tứ hải Long Vương, Phong Thần, Thủy Thần lần lượt trình bày, ai nấy chứng tỏ trong sạch của bản thân, tiếp đó lại sai thiên binh thủ hạ lật giở ghi chép hạ mưa cho hầu tử xem.

Nhiều ghi chép như vậy phải xem tới khi nào?

Hầu tử khẽ vung tay, dứt khoát không nghe, dù sao Lý Tĩnh nhất định đã có chuẩn bị mới đến, muốn bắt được đằng chuôi gần như là điều không thể.

Hắn kéo Lý Tĩnh sang một bên, mặt đầy thiện ý địa nói:

- Lý thiên vương, chúng ta xem như cũng đã quen biết từ lâu.

- Đại Thánh gia nói phải, nói phải... Chúng ta quen nhau đã được hơn tám trăm năm.

Vừa nghe lời này, Lý Tĩnh thoáng giật nảy mình, lập tức mồ hôi như mưa, vội vàng cười khan.

- Ta còn cứu qua ngươi mấy lần.

- Hả?

- Chẳng lẽ không phải?

Chỉ thấy hầu tử thoáng ngước đầu, biểu tình như thể đang hồi ức chuyện xa xưa, nói:

- Lúc ngươi bị bắt ở Hoa Quả Sơn, nếu không phải ta nói lưu lại ngươi có chỗ hữu dụng, thì ngươi sớm đã bị lũ yêu lôi ra chặt đầu rồi.

- Thế mà cũng tính cứu? Đương thời không phải vì...

- Đương thời là vì cứu ngươi a.

Không đợi Lý Tĩnh nói xong, hầu tử liền ngắt lời, tự mình lẩm bẩm nói:

- Hoa Quả Sơn đâu phải là Hoa Quả Sơn của riêng ta. Tuy thân làm Yêu Vương, nhưng ta cũng phải suy xét cảm thụ của bộ hạ. Thế nên, đương sơ ta phải liều mạng mới bảo hộ được ngươi. Còn nữa, lúc ở Nam Thiên môn, nếu không phải ta khống chế được “tâm ma” trong lòng, ngươi sớm đã bị giết.

- Tâm... Tâm ma?

Miệng Lý Tĩnh há hốc đến độ có thể nhét nguyên một quả trứng gà.

Cái quái quỷ gì thế này?

- Làm sao? Ngươi không nhận trướng?

Hầu tử đột nhiên nhíu mày, đưa mắt trừng Lý Tĩnh, giương nắm tay ra nói:

- Ta bình sinh hận nhất là kẻ không biết lấy ân đồ báo!

Nắm tay từ từ siết chặt trước mặt Lý Tĩnh, xương khớp vang lên “rạc rạc”.

- Không không không!

Lý Tĩnh lập tức bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng khoát tay nói:

- Ân đức Đại Thánh gia, Lý Tĩnh khắc ghi trong tim!

- Vậy ngươi nói xem ngươi định báo đáp ta thế nào?

- Báo đáp thế nào?

Sắc mặt hầu tử hơi biến, vươn tay chỉ chỉ đỉnh đầu:

- Cho ta một cách nào đó vừa không ảnh hưởng phổ độ, vừa có thể hạ mưa.

- Đại Thánh gia. Lượng mưa trong toàn tam giới có hạn, ngài đây là...

- Đừng nói với ta mấy lời vô dụng kia, nước mưa có hạn, thế mỗi năm các ngươi còn lũ lụt đầy trời là thế nào?

- Đại Thánh gia, đó đâu phải nước bình thường. Hồng thủy kỳ thật là một loại ôn thủy, mỗi lần hàng xuống hồng thủy, ôn dịch tất sẽ theo đó mà đến!

- Cái đó ta quản không nổi, dù sao ngươi nhất định phải nghĩ cách cho ta.

Đây là bức lên Lương Sơn, hết cách, Lý Tĩnh chỉ biết cắn răng nói:

- Đại Thánh gia, hay là thế này đi... Chúng ta… kéo lượng mưa ở Sư Đà quốc sang đây?

*****

Năm trăm lần môn quy, chẳng mấy chốc Lục Nhĩ Mi Hầu đã chép xong. Tuy chữ nghĩa xiên xiên xẹo xẹo, thậm chí có một số chẳng nhìn ra được là thứ gì. Nhưng tổng thể xem như cũng góp đủ số.

- Thế nào? Nếu được rồi, chúng ta đi gặp sư phó thôi.

Nhìn đống giấy Tuyên miễn cưỡng có thể cầm đi báo cáo trước mắt, Vu Nghĩa có phần khó xử nhìn vọng ra ngoài cửa.

- Được thì được rồi, chỉ là... Ngộ Không sư thúc, Thanh Tâm sư thúc...

- Cái đó ngươi không cần quản, dù sao chỉ cần ở trong địa giới Sư Đà quốc này. Không có lệnh của ta, không ai dám thương hại bọn họ. Bảo chứng hầu hạ chu đáo.

Khoát khoát tay, Lục Nhĩ Mi Hầu lôi kéo Vu Nghĩa đi ra ngoài.

Mấy tên yêu tướng tấn tốc chuyển môn quy Lục Nhĩ Mi Hầu vừa chép vào trong rương gỗ, giơ lên lễ vật mà Lục Nhĩ Mi Hầu phân phó chuẩn bị, nguyên một đám lập tức lên đường tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

Không lâu sau, hàng người đã đi tới trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

- Sư tôn, Ngộ Không sư thúc chính đang chờ đợi ở đại điện.

- Biết rồi!

Đạo đồ khẽ khom lưng lui sang một bên.

- Ngươi định nói gì với hắn?

Lão Quân thoáng ngẩng đầu nói.

Vừa nghe, tay cầm quân cờ của Tu Bồ Đề ngưng lại giữa trời, thong thả thán nói:

- Tâm sự... Xem chặng đường tiếp theo hắn định đi như thế nào.

*****

Gió chậm rãi thổi qua, cuộn lên mảnh lá rụng dưới đất.

Lục Nhĩ Mi Hầu thủ trước đại điện, trông thấy Tu Bồ Đề từ xa xa đi tới, vội vàng chồng lên mặt cười bước nhanh nghênh đón, khom lưng chắp tay nói:

- Đệ tử Ngộ Không thỉnh an sư phó!

Nghe được lời này, Tu Bồ Đề lại chỉ nghiêm mặt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ném xuống một câu:

- Tiến điện.

Nói xong, bước nhanh đi vào đại điện.

Lục Nhĩ Mi Hầu vội cùng theo, lại quay đầu khoát khoát tay, để đám yêu tướng thủ hạ giơ lên rương gỗ chứa môn quy và lễ vật đi vào.

Đi tới đại điện, Tu Bồ Đề chấn vỗ tay áo chậm rãi ngồi xuống.

Lục Nhĩ Mi Hầu cười nịnh một tiếng, nghiêm trang đứng trước mặt hắn:

- Sư phó, đệ tử đã mất hết ký ức, nên giờ mới... Giờ mới tới đây bái hội sư phó. Ngài yên tâm, đệ tử đã biết sai, đây là môn quy đệ tử vừa chép.

Hơi khoát tay, đám yêu tướng vội vàng nhấc rương tới, mở ra nắp rương để Tu Bồ Đề tra xem.

Tu Bồ Đề lại không nhìn, chỉ đăm đăm quan sát Lục Nhĩ Mi Hầu.

- Còn nữa còn nữa... Đây là chút lễ vật đệ tử tặng cho sư phó, Sư Đà quốc cằn cỗi, thực sự không cầm ra được lễ vật gì ra hồn. Mong sư phó đừng chê trách.

Đám yêu tướng lại tiếp tục dâng lên từng kiện lễ vật, phóng đầy xung quanh.

Tu Bồ Đề vẫn không nói lời nào, chỉ một mực nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Thái độ ấy khiến Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi lúng túng. Hắn khẽ khoát khoát tay, ra hiệu cho đám yêu tướng lui xuống.

Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại mỗi Tu Bồ Đề và Lục Nhĩ Mi Hầu.

Nhè nhẹ chỉ chỉ, Tu Bồ Đề tỏ ý Lục Nhĩ Mi Hầu ngồi xuống.

Lục Nhĩ Mi Hầu vội quỳ ngay ngắn, tinh thần thoáng chốc phấn chấn hẳn ra, mặt mày tươi rói, cười đến không ngậm miệng lại được.

Nhìn lễ vật chất chồng chung quanh, Tu Bồ Đề thong thả nói:

- Ngươi... Đây là lần đầu tiên tặng lễ vật cho vi sư.

- Đó là bởi trước kia không hiểu chuyện, mong sư phó đừng chê trách.

- Được rồi. Nếu đã tới, vậy thì nói nói xem tiếp theo ngươi tính làm thế nào.

- Tính làm thế nào?

Vừa nghe, Lục Nhĩ Mi Hầu đang ngất ngây hớn hở lập tức bị kéo về thực tại.

*****

- Đình chỉ hạ mưa xuống Sư Đà quốc?

Hầu tử sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ, nói:

- Nhưng mà, Sư Đà quốc đâu chỉ có mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu, bên kia cũng có các sinh linh khác. Làm thế, chẳng phải phương ngại tới phổ độ?

- Thật ra thì không hề.

Lý Tĩnh nuốt khô ngụm nước bọt, thấp giọng nói:

- Quy tắc là chết, người là sống. Đúng là Sư Đà quốc không chỉ có mỗi Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng, Thiên Đình sớm đã có ý định cấm mưa xuống Sư Đà quốc, chỉ là lo lắng Lục Nhĩ Mi Hầu và mấy tên Yêu Vương gây sự, cho nên mới không tiện xuống tay.

- Hả?

- Chỉ cần đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện, Đại Thánh gia chịu đứng ra gánh trách nhiệm giúp Thiên Đình... Nếu thế, chắc bệ hạ sẽ không cố kỵ quá nhiều.

- À...

- Như vậy, sự tình liền cũng không ảnh hưởng gì tới phổ độ của Huyền Trang pháp sư. Sư Đà quốc cấm mưa là điều Thiên Đình vốn đã muốn làm. Đại Thánh gia chỉ cần ủng hộ Thiên Đình đối kháng Sư Đà quốc là được. Về phần lượng mưa trút xuống Phụng Tiên quận sẽ được san sẻ từ bên kia. Đại Thánh gia, ngài thấy... Làm vậy được không?

Nghe được lời này, hầu tử chợt bật cười, cười hì hì nhìn Lý Tĩnh. Nhìn khiến Lý Tĩnh lúng túng không thôi.

- Đại Thánh gia... Ti chức, có phải nói sai gì rồi không?

- Không, ngươi nói rất đúng.

Hầu tử cười hì hì đáp:

- Chỉ là ta cảm thấy, Lý thiên vương ngài tu vị chẳng ra làm sao, nhưng động tới đầu óc, đúng là có một bộ. Cong nói thành thẳng, thẳng lại có thể nói thành cong. Ha ha ha, không sai không sai! Cứ thế mà làm!

*****

- Hồi bẩm sư phó.

Lục Nhĩ Mi Hầu cung cung kính kính đáp nói:

- Hiện giờ điều đệ tử đang nghĩ chẳng qua chỉ có hai chuyện. Một chuyện, là làm thế nào mới đánh bại đứa giả mạo kia, để thiên kiếp lấy hắn đi. Chuyện khác, là đệ tử muốn giành lại hết thảy thuộc về mình.

- Hết thảy?

- Hết thảy!

Lục Nhĩ Mi Hầu trùng trùng gật đầu.

- Vậy chuyện ngươi đang làm bây giờ, có thể đạt được những thứ kia không?

- Hình như... Có vẻ… Không quá khả năng.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày nói:

- Đánh bại đứa giả mạo kia, thực sự rất khó. Rốt cuộc thực lực hai bộ thân thể có sai lệch không nhỏ. Điều đáng lo hơn, là hai nữ nhân kia... Không biết vì sao, các nàng cư nhiên đều toàn tâm toàn ý chỉ nhận người kia, đối với ta chỉ lừa dối gạt gẫm cho cho chuyện. Đáng hận nhất là Dương Thiền, cư nhiên nương theo danh nghĩa giúp ta, thực ra là đang hại ta... Ai... Hiện giờ, đệ tử cũng rất loạn.

- Phật Môn thúc giục đệ tử sớm làm chuẩn bị để nghênh đón thiên kiếp, nhưng đệ tử vẫn rất mơ hồ, bên người cũng không ai giúp đỡ được gì. Hơn nữa, dụng tâm của Phật Môn... Đệ tử có phần kiêng sợ. Chỉ là trước mắt thật sự không nghĩ ra được cách nào để ứng đối, chỉ đành đi một bước tính một bước. Hiện nay sư phó chịu tiếp kiến đệ tử, đệ tử vạn phần cảm kích. Mong sư phó chỉ điểm cho đệ tử một con đường sáng!

Nói xong, Lục Nhĩ Mi Hầu xá dài, đầu trán chạm nhẹ xuống sàn.

- Đông!

Tiếng vang vọng ra trong đại điện trống trải.

Nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu gõ đầu xuống đất, Tu Bồ Đề vuốt râu khẽ thở dài:

- Nếu ngươi đã không có chủ ý gì hay, không bằng, nghe ý kiến vi sư thử xem.