Lục Nhĩ Mi Hầu bỗng chốc đổi tính, tuy hắn và hầu tử vẫn là tử địch, nhưng ít ra, thái độ của hắn với tây hành phổ độ xem như triệt để chuyển biến.
- Như thế, nước mưa này, nên trộm hay là không?
Nhất thời, hầu tử có phần cầm nắn bất định.
Nhưng mà, không trộm nước mưa, chẳng lẽ cứ mặc Huyền Trang móc giếng một đời ở Phụng Tiên quận?
Do dự một lúc lâu, cuối cùng hầu tử cắn răng nói:
- Trộm! Cứ trộm rồi tính, dù sao nếu ải trước mắt này mà không qua được, thì lấy đâu ra sau này!
*****
Ngay khi hầu tử đang trù mưu trộm lấy lượng mưa của Sư Đà quốc, Lục Nhĩ Mi Hầu lại vẫn như đứa trẻ du đãng trong tam giới, làm ra đủ chuyện khiến người dở khóc dở cười.
*****
Kéo theo Trầm Hương, Thanh Tâm đẩy ra cửa phòng Dương Thiền, vội vàng nói:
- Dương Thiền tỷ, thừa lúc hắn còn chưa trở lại, chúng ta nhanh nhanh đi thôi. Ly khai nơi này!
- Đi?
Dương Thiền một mặt mê mang.
- Chẳng lẽ ngươi không đi?
- Đi đâu?
- Đi...
Nhất thời, Thanh Tâm không biết đối đáp thế nào.
Dương Thiền thẫn thờ chớp chớp mắt, cười khổ.
- Về Hoa Sơn tiếp tục khốn dưới núi? Đi Quán Giang khẩu? Hay là đi Tây Thiên tìm hầu tử?
Dương Thiền đột nhiên phát hiện, rời khỏi Sư Đà quốc, mình thật không biết nên đi nơi nào.
Do dự hồi lâu, Thanh Tâm ấp a ấp úng nói:
- Hay là, theo ta về lại Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Kể ra ngươi cũng là môn nhân Tà Nguyệt Tam Tinh Động, về lại tông môn không có gì không thỏa. Huống hồ, hắn cũng nói. Sau này tam giới sẽ rất loạn, nếu ngươi ngẩn tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Có sư phó ở đó, chí ít có thể khiến hắn đỡ nhọc lòng.
- Khiến hắn đỡ nhọc lòng?
Dương Thiền khẽ cười cười, nhìn đăm đăm chén trà trên bàn án trước mặt, nói:
- Chuyện hắn nhọc lòng, chẳng lẽ còn ít? Nhiều một phần thiếu một phần,có khác gì đâu? Then chốt là, cuối cùng phải sống tiếp, sống cho thật tốt.
Trong gian phòng nho nhỏ. Thanh Tâm dắt tay Trầm Hương lẳng lặng đứng đó. Nhìn Dương Thiền, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
- Ngươi đi đi.
- Vậy còn ngươi?
- Ta lưu lại.
- Lưu lại... Nhỡ hắn trở về, đến lúc đó...
- Đến lúc đó ta tự có cách.
Thoáng ngẩng đầu lên, Dương Thiền nhìn Thanh Tâm, thở dài nói:
- Ngươi đi đi, ta tự có chừng mực. Lục Nhĩ Mi Hầu nhất định là đã gặp phải chuyện gì đó. Càng là lúc này, ta càng phải ở lại. Nếu không, ai giúp hắn trông chừng chỉnh cả bàn cờ?
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Tâm không khỏi có phần ảm đạm.
Hơn sáu trăm năm qua đi. Dương Thiền vẫn là Luyện thần cảnh. Đồng nghĩa với nàng vẫn phải nhờ Bàn Đào và Nhân Sinh quả để tục mệnh.
Với tu vị hiện tại mà luận, Thanh Tâm đã hơn xa Dương Thiền. Nhưng tu vị cao thì ích gì?
Tu vị cao đến mấy, trừ phi có thể đạt tới cảnh giới như Tu Bồ Đề, bằng không ở trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu và hầu tử, cao hay thấp cũng chẳng có gì khác biệt. Với tình hình trước mắt, thứ càng trọng yếu hơn là tâm trí.
Mà luận tới tâm trí mưu lược, Thanh Tâm xa xa không bằng Dương Thiền. Sai lệch đó, ngay chính bản thân Thanh Tâm đều rõ ràng.
Do dự hồi lâu, Thanh Tâm đành lặng lẽ gật đầu. Xoay người dắt theo Trầm Hương rời đi.
*****
- Nàng đi rồi?
Nắm lấy ngọc giản, Lục Nhĩ Mi Hầu thoáng sửng sốt mất mấy giây:
- Thế Dương Thiền thì sao? Nàng cũng đi ư?
- Thánh mẫu đại nhân không đi, hơn nữa cũng không hề có ý muốn đi.
- Không có ý muốn đi...
Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày nhìn trời. Hồi lâu, liền bật cười:
- Vốn tưởng là không ai lưu lại, vậy mà vẫn có một người, không sai không sai. Ha ha ha ha, chứng tỏ các nàng đâu có ghét ta thậm tệ. Ừ... Ta nên mang về lễ vật gì cho nàng nhỉ?
Đầu bên kia ngọc giản, Sơn Dương tinh trầm mặc.
- Này, ta hỏi ngươi đấy, nên mang lễ vật gì!
- A... Này...Cái đó… Đại Thánh gia, thần nào biết nên mang lễ vật gì? Thần nào có thê thất đâu...
- Được rồi, niệm ngươi tuổi già cơ khổ, tha cho ngươi.
Quyệt quyệt môi, Lục Nhĩ Mi Hầu tiện tay ném ngọc giản sang một bên, vòng tay ra sau gáy nằm trên bãi cỏ.
Nhìn trời.
Nếu là trước kia, nghe được Thanh Tâm rời đi, chắc hắn đã nổi giận đùng đùng.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bật cười.
Kỳ thực nhân sinh thường thường kỳ quái vậy đấy, nếu là trước kia khả năng hắn chỉ chú ý tới Thanh Tâm rời đi. Mà hiện giờ, hắn lại chú ý tới Dương Thiền lưu lại.
Dương Thiền lưu lại là muốn làm gì?
Ừ, kỳ thực khả năng là có mục đích khác. Chẳng qua, nếu cứ nghĩ như vậy, trong lòng nhất định sẽ rất biệt khuất. Hơn nữa cũng chẳng cải biến được gì, thậm chí càng khiến mọi chuyện lộn tung cả lên.
Nếu đã thế, vì sao cứ phải luồn nhọn sừng trâu? Không bằng cứ tin tưởng nàng thật tâm lưu lại, tốt biết mấy?
Thiếu ký ức, vậy thì bồi dưỡng ký ức thôi.
Cảm thụ gió mát chung quanh, Lục Nhĩ Mi Hầu nhắm mắt lại cười lên nhàn nhạt, thở dài nói:
Sư phó quả nhiên là đại năng, chỉ một câu mà nói trúng tâm khảm.
*****
Thời này khắc này, nghe đủ loại hành vi kỳ quái của Lục Nhĩ Mi Hầu, chư Phật trong Đại Lôi Âm tự càng lúc càng ngẩn ngơ. Ai nấy đối mặt nhìn nhau.
Nhưng mà, Như Lai vẫn ngồi ngay ngắn trên đài sen, ý cười càng đậm mấy phần.
Một tên La Hán chậm rãi đi tới chính giữa đại điện, hai tay hợp mười, khom lưng nói:
- Đệ tử có khốn hoặc, mong được tôn giả giải đáp.
- Nói.
- Hành vi hôm nay của Lục Nhĩ Mi Hầu tuy không thể thực sự cải biến điều gì, nhưng không thể phủ nhận, đó đều phát từ thiện tâm. Đệ tử muốn hỏi, nếu ngay cả hạng người cùng hung cực ác như Lục Nhĩ Mi Hầu đều có thể bị độ, liệu có phải đồng nghĩa với, phổ độ thực sự khả thi?
- Đúng a, Lục Nhĩ Mi Hầu đều có thể độ, chẳng phải phổ độ liền khả thi?
- Ngay cả Lục Nhĩ Mi Hầu đều có thể độ, xác thực chỉ có một lời giải thích -- phổ độ khả thi.
- Phổ độ trọng điểm là ở “Phổ”, chứ không phải ở “Độ”! Độ chính là thế, chứ không phải riêng người nào! Độ được người này đâu thể chứng minh có thể độ toàn tam giới!
- Nhưng người người có thể độ, không phải thuyết minh thế có thể độ?
Một tảng đá kích lên ngàn tầng sóng, nhất thời, chư Phật trong điện nghị luận không ngừng.
Hồi lâu, Như Lai ngồi thẳng trên đài sen mới nhẹ giọng thán nói:
- Lục Nhĩ Mi Hầu này tính là, độ rồi ư?
- Chẳng lẽ không đúng?
Chư Phật ngơ ngác nhìn nhau:
- Thiện tâm đã kích phát, chỉ cần khéo léo dẫn dắt, có lý nào lại không độ được?
- Độ rồi ư?
Như Lai nhẹ giọng hỏi lại lần nữa.
Vừa nghe, chư Phật đều ngậm miệng, ai nấy ngước mắt nhìn Như Lai, chờ đợi đáp án.
Hồi lâu, Như Lai mới lắc lắc đầu, nhẹ giọng thán nói:
- Độ không được, dù vậy, cũng độ không được. Căn nguyên của phổ độ chính là dẫn dắt chúng sinh hướng thiện, điểm này không giả. Những gì Huyền Trang làm trước kia ở Cầu Pháp quốc cũng có lý của riêng hắn. Chỉ là... Ngàn vạn năm trước, Nữ Oa nương nương Sáng Thế chi sơ, giữa thiên địa vốn không có ác. Đến cuối cùng, ác lại không chỗ không tại. Đấy chẳng phải chứng tỏ, “Ác”, mới là chúng sinh sở hướng?
Lời tới chỗ này, Như Lai khẽ cười, nói tiếp:
- Nếu bản tọa nhớ không lầm, đã lâu Lục Nhĩ Mi Hầu chưa hấp thực tinh khí, cũng đến lúc nên về lại đường cũ rồi.