Đại Bát Hầu

Chương 798:



Thời này khắc này, Thiên Đình, Ngự thư phòng.

Ngọc đế ngập ngừng nhìn đăm đăm Lý Tĩnh, ánh mắt kia khiến Lý Tĩnh không khỏi ứa mồ hôi lạnh. Hắn khe khẽ chắp tay nói:

- Bệ hạ, thần nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu kia sau lần đi tới Tà Nguyệt Tam Tinh Động, trở về tính cách liền biến hẳn. Không quản là nguyên nhân nào, đấy đều là đại hỉ sự cho tam giới.

Nói xong, Lý Tĩnh đứng ngây ở đó, ánh mắt nhìn qua có phần lấp lánh.

Trong Ngự thư phòng lặng ngắt như tờ. Mấy vị tên gia đứng quanh bốn phía khe khẽ chuyển động bước chân, tựa hồ muốn cách xa Lý Tĩnh thêm một chút.

Hồi lâu, Ngọc đế nhìn chằm chằm Lý Tĩnh, lạnh giọng nói:

- Lục Nhĩ Mi Hầu có thật đổi tính hay không, giờ còn quá sớm để khẳng định. Nếu lúc này, chúng ta ra tay trộm lấy nước mưa Sư Đà quốc, đến lúc đó... Hừ, xảy ra chuyện ngươi tới gánh nổi không?

- Bệ hạ, cái đó... Tôn hầu tử đã hứa hẹn nhận hết trách nhiệm trong chuyện này.

- Đánh rắm!

Ngọc đế chợt rống lên, nổi giận nói:

- Hắn nói hắn nhận trách nhiệm ngươi liền tin? Làm sao? Hắn đang tây hành, liệu có trực tiếp chạy tới đây thủ Nam Thiên môn cho chúng ta không? Hắn và Lục Nhĩ Mi Hầu vốn là tử địch, nếu động được hắn, Lục Nhĩ Mi Hầu đã sớm động, tội gì chờ tới hiện tại? Đến lúc đó, Lục Nhĩ Mi Hầu không làm gì được Tôn hầu tử, trực tiếp cầm chúng ta khai đao, ngươi nói phải làm sao? Làm sao?

Lý Tĩnh cúi gằm mặt xuống, mồ hôi rơi như mưa.

- Đương sơ chủ ý bảo trì trung lập cũng là ngươi ra, đúng không? Giờ sao lại hồ đồ như vậy, cư nhiên đáp ứng yêu cầu kia?

Ngọc đế tức tối đến nỗi vỗ bàn giậm chân, Lý Tĩnh lại chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Hắn làm sao có khả năng nói cho Ngọc đế, rằng cách này kỳ thật là chính hắn ra, mà nguyên nhân, là bởi bị hầu tử tạo áp lực, không thể không giao ra cách để thoát thân.

Chuyện tới nước này, dù Ngọc đế muốn trách phạt, hắn cũng chỉ đành giơ lưng ra gánh. Gánh trách móc của Ngọc đế, cùng lắm là phạt chút bổng lộc, chứ gánh trách móc của hầu tử, táng mạng còn là nhẹ. Hai cái hại chọn cái đỡ hại hơn, đạo lý này hắn hiểu.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Thái Bạch Kim Tinh ở bên chắp tay thấp giọng nói:

- Bệ hạ, sự thể tới nước này, có trách cứ Lý thiên vương cũng chẳng được ích gì. Vẫn nên nghĩ cách xử lý chuyện trước mắt đã.

- Làm sao?

Ngọc đế tức giận đến cắn răng nghiến lợi, đứng lên dạo bước tới lui trong Ngự thư phòng đi.

- Nếu mới đầu không đáp ứng thì còn đỡ, cùng lắm là cứ như trước thôi, dù sao nếu Tôn hầu tử cố chấp muốn mưa, chúng ta liền chuyển từ nơi khác tới cho hắn. Đến lúc đó phổ độ không thành, cũng là vấn đề của chính bọn họ. Chứ giờ tình hình lại khác, Tôn hầu tử chỉ định muốn lấy mưa ở Sư Đà quốc... Không phải bằng với bắt chúng ta chọn giữa Tôn hầu tử cùng Lục Nhĩ Mi Hầu ư? Cầm đi nước mưa ở Sư Đà quốc, Lục Nhĩ Mi Hầu liền có lý do gây sự. Nếu đáp ứng Tôn hầu tử mà không thực hiện, Tôn hầu tử cũng có lý do gây sự. Chúng ta... Phải sớm làm tính toán mới được.

- Đúng vậy… Đúng vậy, bệ hạ, vẫn nên sớm làm tính toán .

Các tiên gia khác dồn dập phụ họa.

- Tính toán?

Ngọc đế tức tối quay ngoắt lại, nổi giận nói:

- Chuyện này các ngươi muốn trẫm tính toán thế nào?

*****

Ngay khi Thiên Đình đang rối như tơ vò, Lục Nhĩ Mi Hầu lại nằm trên một sườn núi vô danh, ngủ say ngon lành.

Có lẽ đây là giấc ngủ thoải mái nhất từ khi hắn chuyển thế tới nay.

Tỉnh ngủ, tâm tình tốt vô cùng. Nhìn gì cũng thấy thoải mái.

- Đến lúc phải về rồi.

Mân mê cằm, hắn nhẹ giọng thán nói:

- Nhưng mà sau khi trở về thì nên làm gì? Quên đi, không nghĩ vấn đề này, cứ về gặp người nên gặp rồi hẵng tính.

Nói xong, hắn đằng không mà lên, lao vút về hướng Sư Đà quốc.

*****

Trong Đại Lôi Âm tự, Như Lai nhắm lại hai mắt, nhẹ giọng thán nói:

Thanh Tâm, đã rời khỏi Sư Đà quốc chưa?

- Khải bẩm tôn giả, nàng đang trên đường rời đi.

- Nàng rời đi, cũng không quá tốt.

- Hả?

Chúng Phật Đà tại trường ngơ ngác nhìn nhau. Vẻ mặt nghi hoặc.

Bây giờ nhìn lại, Thanh Tâm vốn là quân cờ Tu Bồ Đề đẩy hướng Sư Đà quốc, rời đi, chẳng phải càng tốt?

Chỉ thấy Như Lai nhướng mắt lên, nói:

- Tinh khí Lục Nhĩ Mi Hầu đã sắp cạn. Phát cuồng là điều tất nhiên. Thời khắc đặc thù như thế, phải có người chứng kiến chứ, đúng không?

Nói rồi, Như Lai chậm rãi trông hướng Địa Tạng vương.

Địa Tạng vương khẽ gật đầu, khom người lui ra ngoài đại điện.

*****

Hạ xuống trước cung thánh mẫu, đám yêu quái Sơn Dương tinh, Cửu Đầu Trùng, Bằng Ma Vương, Sư Đà vương sớm đã đứng chờ, lần lượt đi ra nghênh đón Lục Nhĩ Mi Hầu. Ánh mắt bọn họ nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu đều như thể đang nhìn quái vật.

Đương sơ khi lần đầu tiên gặp mặt. Ánh mắt bọn họ cũng như này. Khác biệt chính là, đương sơ Lục Nhĩ Mi Hầu đúng là quái vật, mà hiện giờ... Chỉ có thể nói thế sự khó liệu.

Đương nhiên, có đôi lúc quái vật mang theo mặt nạ càng khiến người sợ hãi. Thời này khắc này, trừ Sơn Dương tinh ra, trong lòng lũ yêu đa phần đều nghĩ vậy.

Nhỡ Lục Nhĩ Mi Hầu giả bộ thì sao? Nhỡ kỳ thực hắn đang chuẩn bị tính sổ?

Tiếu diện hổ, mới là đáng sợ nhất.

Gặp lũ yêu, không đợi bọn họ chắp tay hành lễ, Lục Nhĩ Mi Hầu đã khoát khoát tay nói:

- Miễn lễ.

Nói xong, bước nhanh thuận theo lối đi lũ yêu nhường ra, tiến vào cung thánh mẫu.

*****

Trong phòng, Dương Thiền thấu qua song linh nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu đi đến từ đằng xa , nắm tay không khỏi siết chặt lại.

Một kẻ hầu đẩy cửa phòng nhẹ nhàng đi tới sau lưng Dương Thiền, khom người chắp tay nói:

- Thánh mẫu đại nhân, Đại Thánh gia tới.

Gặp, hay là không gặp?

Mới không lâu trước đây, cung thánh mẫu còn bị bao vây, Dương Thiền phải nghĩ cách gặp cho được Lục Nhĩ Mi Hầu. Dương Thiền biết, tuy Lục Nhĩ Mi Hầu hung ác, lại là người tương đối dễ khống chế. Chỉ cần có thể gặp mặt, nàng dám chắc sẽ khiến Lục Nhĩ Mi Hầu thay đổi ý định.

Nhưng giờ thì sao?

Lục Nhĩ Mi Hầu phảng phất biến thành một người khác, còn tự thân đến thăm, Dương Thiền không khỏi do dự, không biết nên ứng đối thế nào.

- Thánh mẫu đại nhân, Đại Thánh gia còn đang chờ đợi bên ngoài.

Miệng môi Dương Thiền khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn không thốt được ra lời.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở toang. Lục Nhĩ Mi Hầu sải bước qua bậc cửa. Cười hì hì nói:

- Chính ta trực tiếp đi vào, ngươi không ngại chứ?

Dương Thiền có phần kinh ngạc nhìn khuôn mặt treo đầy thiện ý của Lục Nhĩ Mi Hầu.

Không quản biến hóa trên thần tình Dương Thiền, Lục Nhĩ Mi Hầu điềm nhiên bước tới, nhẹ giọng nói:

- Ta đã nghĩ rõ ràng, kỳ thực danh hiệu Tề Thiên đại thánh không quá quan trọng. Ta cũng không muốn làm vạn yêu chi vương, ta chỉ là ta, không phải bất cứ người nào.

- A?

- Đương sơ thế lực Hoa Quả Sơn quật khởi, có hơn nửa công lao là của ngươi, giờ ta trả nó cho ngươi. Không chỉ không ngăn trở ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta còn sẽ trả nó cho ngươi. Đương nhiên... Ta hi vọng ngươi đối với bọn họ có thể thiện ý một chút, khổ hình không cách nào giải quyết sự tình. Đúng không?.

Dương Thiền ngây người.

Những lời này, cư nhiên thoát ra từ miệng Lục Nhĩ Mi Hầu?

- Ngươi có gì muốn nói không?

- Ta...

Dương Thiền há há mồm, lại ấp a ấp úng nửa ngày, mãi mà không nói được câu nào hoàn chỉnh.

Nàng không chút chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.

- Không có thì ta đi trước.

Quay người, Lục Nhĩ Mi Hầu từng bước đi ra ngoài cửa, đến cửa, lại chợt ngừng chân, xoay người nói:

- Được rồi, ta sẽ không cưỡng bách ngươi hoặc Phong Linh phải gả cho ta, bởi vì làm thế thật sự không ý nghĩa. Nói đi thì phải nói lại, tu tiên mà, một mình tiêu dao tự tại là được rồi, nhiều thêm một người, ngược lại nhiều thêm một phần vướng víu. Đương nhiên, nếu ngày nào đó các ngươi nghĩ thông, mặt dày mày dạn muốn gả cho ta, ta có thể suy xét.

Nói xong, chính bản thân Lục Nhĩ Mi Hầu cũng cười. Vui vẻ quay đầu bỏ đi.

Dương Thiền đứng ngây ra đó, cảm giác như vừa mất mát thứ gì.

*****

Lúc đạp ra cửa phòng, bên ngoài, nguyên một đám yêu tướng Yêu Vương sững sờ nhìn hắn.

- Đại Thánh gia, ngài đây là...

- Cùng sư phó tán gẫu một hồi, hiểu ra.

Lục Nhĩ Mi Hầu khoát khoát tay, đi thẳng xuyên qua đám bộ hạ.

Chúng yêu tướng ngơ ngác đương trường.

Cảm giác này, hệt như một giấc tỉnh lại đột nhiên phát hiện biến thiên. Nhưng, đây là thật ư? Sau lưng liệu có âm mưu nào không?

Bằng Ma Vương khe khẽ đánh mắt ra hiệu cho Sư Đà vương, bước nhanh cùng theo. Đám yêu tướng còn lại thấy cảnh này, cũng chỉ đành phải đi theo, ngay cả Cửu Đầu Trùng cũng không ngoại lệ.

Tình hình sau đó càng thêm không thể tưởng tượng.

Nguyên một đám yêu quái lẽo đẽo theo đuôi Lục Nhĩ Mi Hầu, Lục Nhĩ Mi Hầu đi đâu, bọn họ cùng theo tới đó. Khiến cho Lục Nhĩ Mi Hầu không khỏi bực mình.

- Các ngươi đi theo làm gì? Bận chuyện gì thì đi làm đi.

Bằng Ma Vương nghiêm mặt nói:

- Mạt tướng đang đợi phân phó của Đại Thánh gia.

- Phân phó? Các ngươi đều không có gì để làm?

- Chuyện trước kia Đại Thánh gia ngài dặn dò đều huỷ bỏ, chúng ta đều không biết làm gì.

- Ách... Thế a?

Lục Nhĩ Mi Hầu sờ cằm nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được có gì cần bọn họ giúp:

- Hay là các ngươi đi về trước, tí nữa nghĩ ra muốn các ngươi làm gì, ta lại phái người thông tri các ngươi?

- Thế đâu được!

Sư Đà vương cướp lời nói:

- Thực quân chi lộc gánh quân chi ưu, Đại Thánh gia ngài không sai phái, chúng ta ăn ngủ khó an. Không bằng cùng theo Đại Thánh gia ngài, lúc ngài có gì cần phân phó, chúng ta liền có thể lập tức xuất hiện.

Lục Nhĩ Mi Hầu nhíu mày thong thả nói:

- Các ngươi đi tìm thánh mẫu đại nhân không được à?

Vừa nghe, chúng yêu tại trường lập tức cả kinh.

Đây chẳng lẽ là... Muốn xem xem ai đứng về phía thánh mẫu đại nhân? Chuẩn bị ra tay thanh trừng?

Bọn họ sợ đến nỗi ai nấy vội lắc đầu khoát tay:

- Không không không, thánh mẫu đại nhân sao so được với Đại Thánh gia ngài? Chúng ta khẳng định là nghe theo Đại Thánh gia.

- Nghe nàng cũng thế cả.

Đám yêu tướng dồn dập kinh hô:

- Không không không, không cùng dạng a, Đại Thánh gia!

- Vậy ta để các ngươi nghe nàng, thế đã được chưa?

Lời này vừa thả xuống, đám yêu tướng tức thì ngậm mồm, ai nấy tròn mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh thấm ra.

Lại là gì nữa đây?

Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu tiến vào phòng. Ngoài cửa, nguyên một đám yêu tướng không ai dám đi.

*****

Lục Nhĩ Mi Hầu tâm tình vui vẻ ngồi ngay ngắn trước bàn án, nâng ấm trà lên chuẩn bị châm đầy một chén, nhàn nhã nhấm nháp, mặt mày tươi cười.

Bỗng đột nhiên, tay khẽ run lên, chén trà rơi rớt xuống đất, vỡ vụn.