Đại Bát Hầu

Chương 822: Đại giá



- Điều này không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Linh Cát giận dữ hét lên:

- Lão Quân sao có thể khôi phục tu vị được? Chẳng phải… Chẳng phải Thiên Đạo thạch của hắn đã nát vụn? Đến giờ mảnh vỡ còn đang giấu ở Đâu Suất Cung, căn bản không có gì biến chuyển! Sao hắn có thể... Sao hắn có thể...

Phổ Hiền mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Linh Cát đang có phần thất thái, không nói nửa lời.

Dần dần, Linh Cát cũng không nói gì nữa, chỉ là thần tình hoảng loạn trên mặt vẫn chưa tán đi.

*****

Nếu Lão Quân trọng chưởng tam giới...

Ngọc đế đỡ lấy long án im lìm đứng đó. Chúng tiên gia bốn phía đều cẩn thận quan sát hắn.

Nếu Lão Quân trọng chưởng tam giới, như vậy, Ngọc đế liền biến về Ngọc đế của ngày xưa, Thiên Đình cũng trở thành Thiên Đình ngày xưa. Phong quang sẽ được khôi phục, nhưng mà... Đó có thật là điều hắn muốn?

Ngọc đế mới vừa được giải phóng quyền lực, lại sắp lần nữa trở thành khôi lỗi lớn nhất trong tam giới?

Nghĩ tới đó, hắn không khỏi bật cười, nụ cười đầy đắng chát.

- Triệu tập đại quân cố thủ Nam Thiên môn, sau đó... Mật thiết lưu ý động tĩnh các phương trong tam giới.

Đấy có lẽ là điều duy nhất mà thân làm Ngọc đế có thể làm.

Cái gọi là Ngọc đế, dưới quang huy lộng lẫy, kỳ thực chẳng qua là lá khô trôi nổi trên mặt hồ. Không biết lúc nào một cơn sóng sẽ cuốn chìm xuống đáy, vĩnh thế không cách nào lật thân.

Ngọc đế thượng nhiệm chẳng phải là thế ư?

Chúng tiên gia tại trường thần tình trang nghiêm. Hồi lâu, Thái Bạch Kim Tinh khẽ khom người nói:

- Dạ.

Gió nhè nhẹ thổi lên, chạc cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, như là tình cảnh của Ngọc đế lúc này -- thân bất do kỷ.

*****

- Lão Quân, ngươi làm thế là có ý gì?

Chậm rãi nâng người lên, Tu Bồ Đề ý vị sâu xa nhìn Lão Quân.

- Không ý gì cả?

Lão Quân nhìn Thanh Tâm phía xa xa một cái, khẽ thở dài:

- Lão phu là người nói lời giữ lời, nếu đã đáp ứng phù hộ hắn, vậy nhất định sẽ phù hộ hắn.

Thanh Tâm thẫn thờ nhìn Lão Quân, cảm xúc chua xót tuôn lên tâm đầu.

Nhãn châu hầu tử chậm rãi chuyển động, nghiêng hướng Lão Quân.

Lão Quân điềm nhiên nhìn hắn một cái, cười nhẹ nói:

- Làm sao, không tin?

- Tiểu nữ hài có lẽ sẽ tin.

- Không tin cũng được. Không nói cảm tình, chúng ta bàn lợi ích thôi.

- Lợi ích gì?

- Đi chỗ khác, nơi này không phải chỗ nói chuyện.

Nói rồi, mũi chân Lão Quân điểm nhẹ một chút, chậm rãi lui ra.

Hầu tử quay đầu nhìn Thanh Tâm phía xa xa.

- Đừng lo, lão phu bảo đảm nàng không việc gì. Nhiều năm vậy rồi, lão phu chưa từng thất tín với ai bao giờ. Cho dù với ngươi thì cũng vậy.

Nói xong, Lão Quân xoay người bay tới phương xa.

Do dự hồi lâu, cuối cùng hầu tử cũng đi theo, chỉ là vẫn thỉnh thoảng quay đầu trông hướng Thanh Tâm.

Thấy hai người rời đi, Lục Nhĩ Mi Hầu còn muốn đuổi, có điều nhìn thấy Tu Bồ Đề sắc mặt xanh đen không có chút động tác nào, đành phải lui trở về.

- Sư phó, cứ thả bọn họ đi như vậy?

- Vi sư không biết rốt cục tu vị Lão Quân đã khôi phục tới trình độ nào, chẳng qua... Chúng ta gộp lại, sợ rằng không phải là đối thủ của hai người bọn họ.

- Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ?

Lục Nhĩ Mi Hầu hừ nói:

- Chúng ta không phải đối thủ, thế vì sao bọn họ phải đi?

- Bởi vì đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, bọn họ không muốn làm đường lang, mà muốn làm hoàng tước.

- Cái gì mà thiền, đường lang, hoàng tước! Sư phó, ngươi không đành lòng xuống tay với hắn đúng không? Đây là thả hổ về rừng a sư phó! Chỉ có triệt để thanh trừ hắn, đệ tử mới có thể an tâm bảo hộ Huyền Trang pháp sư tây hành!

Một trận kêu gào, Tu Bồ Đề lại chỉ nhàn nhạt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu một cái, không cất lời, trực tiếp đằng không mà lên. Chỉ thấy phất trần trong tay hắn khẽ giương, từng điểm bụi trần sái lạc, mặt đất bị tồi hủy đến biến dạng bắt đầu dần dần khôi phục.

Hết cách, nhìn theo hướng Lão Quân cùng hầu tử rời đi lần cuối, Lục Nhĩ Mi Hầu đành cắn răng xoay người đuổi theo Tu Bồ Đề.

*****

- Tu vị Lão Quân còn khả năng khôi phục ư?

- Cái đó... Nếu Lão Quân có thể khôi phục tu vị, vậy những gì chúng ta làm hơn sáu trăm năm trước có ý nghĩa gì đâu?

- Không khả năng, điều này tuyệt đối không khả năng! Tuyệt đối không khả năng!

Một viên đá kích lên ngàn tầng sóng.

Trong Đại Lôi Âm tự, chư Phật tạc nồi. Tiếng huyên náo không dứt, lại mãi mà không thể nhao ra được kết quả gì. Như Lai cao tọa trên đài sen thủy chung không nói nửa lời, vô hình chung đẩy biện luận lên tới cao phong.

Văn Thù đứng ở bên người Chính Pháp Minh Như Lai thấp giọng hỏi:

- Ngươi cảm thấy, tu vị Lão Quân còn có thể khôi phục ư?

- Có thể, khẳng định là có thể. Nếu không thể, đương sơ sao hắn tu ra được?

Chính Pháp Minh Như Lai khẽ thở dài:

- Chỉ là, trừ hắn ra, không ai khác tu ra “Vô Vi”, tự nhiên, cũng không ai biết làm sao để khôi phục. Càng không ai nghe được phong thanh, rằng hiện tại tu vị hắn đã đến bước nào.

- Nếu hắn thật có thể khôi phục, vậy thì hỏng rồi. Yêu hầu kia đã triệt để tan vào tam giới, dù có là Lục Nhĩ Mi Hầu thì cũng mất hết ký ức, không can nhiễu được mấy. Đến lúc đó... Tam giới tất trùng hiện quang cảnh tám trăm năm trước.

Chính Pháp Minh Như Lai cau mày, hồi lâu, chợt thốt ra bốn chữ:

- Tĩnh quan kỳ biến.

*****

Trong trời cao, hầu tử chậm rãi đuổi kịp Lão Quân. Hai người sóng vai phi hành.

- Ngươi muốn đạt thành hiệp nghị thế nào?

Nghe lời ấy, Lão Quân không khỏi bật cười, cười tươi như lão ngoan đồng.

Nín một bụng tức tối, hầu tử dương thanh quát lớn:

- Ngươi cười cái gì? Giờ ta không rảnh chơi cười, cố lộng huyền hư với ngươi!

- Không có gì, chỉ là muốn cười mà thôi.

Lão Quân nhìn hướng tiền phương, khẽ thở dài nói:

- Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng ngươi cũng chủ động bắt chuyện cùng lão phu? Vẫn là câu nói kia, lão phu, mới là người đáng tin nhất trong tam giới.

Hầu tử mím môi không đáp, chỉ có đôi mắt thời thời khắc khắc coi chừng Lão Quân, không bỏ sót tí ti di động nào.

Nhìn vãn hà phía chân trời, Lão Quân thong thả nói:

- “Vô vi”, chân ý của nó là “Thuận thế mà làm”. Từ “Vô Vi”, tới “Không chỗ không làm”. Vạn sự vạn vật đều có quy luật nội tại của riêng nó, tất cả những “Quả” đều được chú định khi vừa mới bắt đầu. Muốn cải biến “Quả”, thì phải nhìn thấu nội tại của “Quả”.

- Thế nên?

- Thế nên trước khi đàm phán cùng người khác, phải hiểu rõ thế cục, hiểu rõ tình cảnh bản thân. Nếu không cách nào làm rõ, đến cuối cùng, tất sẽ làm ra phán đoán sai lầm, hại người hại mình.

- Hả?

Lông mày hầu tử nhíu chặt đến độ có thể nặn ra nước:

- Ta... Ta không quá rõ ràng. Ngươi có thể nói rõ thêm chút được không?

Nhìn bộ dạng lờ mờ của hầu tử, Lão Quân vuốt râu dài cười lên “khanh khách”, nói:

- Có nói ngươi cũng không hiểu, nếu ngươi hiểu, kẻ tu thành thiên đạo “Vô Vi” đã là ngươi, mà không phải lão phu. Nói thật ra, chuyện hôm nay ngoài ý liệu của Bồ Đề lão đầu, cũng ngoài ý liệu của lão phu. Thế nên, lão phu cũng là bất đắc dĩ. Qua chuyện này, ngày sau sẽ có vô số tròng mắt coi chừng lão phu, không cách nào khe khẽ hành sự như trước được. Rốt cuộc... Lão phu thân phận đặc thù.

Càng nghe càng mơ hồ, hầu tử nhịn không được nhún người trực tiếp vượt lên ngăn lại Lão Quân.

Bị cản, hai hàng lông mày Lão Quân chậm rãi súc thành hình chữ bát.

- Ngươi chỉ cần nói cho ta nên làm thế nào là được.

Nghe vậy, Lão Quân lắc lắc đầu nói:

- Vẫn nên để chính ngươi quyết định nên làm thế nào thì hơn, sáu trăm năm trước, lão phu nghĩ hết mọi cách muốn ngươi án theo quy tắc, cuối cùng kết quả thế nào?

- Hả?

- Thế này đi, chờ ngươi nghĩ rõ ràng hết thảy, chúng ta hẵng nói tiếp. Chẳng qua, lão phu phải nhắc nhở ngươi một câu, hợp tác cùng lão phu, đại giá, sẽ rất lớn.

Nói rồi, Lão Quân vươn tay vỗ vỗ vai hầu tử, cũng không quản phản ứng của hắn, nhè nhẹ vượt qua, nhún người biến mất không tung tích.

Bỏ lại hầu tử ngẩn ngơ treo mình giữa không trung, vẻ mặt lúng túng.

- Nói cũng như không... Như lọt vào trong sương mù. Đại giá... Đại giá gì mới được?

Đúng lúc này, ngọc giản sáng lên. Đầu bên kia truyền đến thanh âm có phần căng thẳng của Lữ Lục Quải:

- Đại Thánh gia! Bằng Ma Vương nói Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đi Tà Nguyệt Tam Tinh Động!

Nghe vậy, hầu tử lắc đầu đành chịu, nói:

- Giờ mới báo? Lão tử sớm đã làm một trận với hắn rồi!

- Hả? Thế giờ thế nào?

- Đương nhiên là thắng.

- Vậy... Lúc nào Đại Thánh gia trở về?

- Làm sao, có việc?

Đầu bên kia ngọc giản, Lữ Lục Quải ấp a ấp úng nói:

- Có chút chuyện... Liên quan tới Huyền Trang pháp sư.

Vừa nghe, hầu tử lập tức cảm thấy bực mình không thôi, hung hăng chửi đổng một tiếng:

- Mẹ nó, Huyền Trang này đúng thật phiền hà! Không biết lão đầu tử có phải mù hay không, sao trước nay cứ luôn tin tưởng hắn nhất định có thể thành công?

Nói rồi, hắn lập tức xoay người, bay vút về hướng đám người Huyền Trang khi trước.

*****

Tin tức lần lượt truyền ra, trọn cả tam giới tựa hồ đều nghe gió mà động. Nhưng mà, mãi không thấy có tin tức gì liên quan tới bước hành động kế tiếp của hầu tử cùng Lão Quân.

Nhưng mặc dù là vậy, Linh Cát vẫn cảm thấy tâm thần không yên. Thời gian một canh giờ ngắn ngủn, tổng cộng hắn đã hỏi Phổ Hiền không dưới mười lần:

- Ngươi cảm thấy, hầu tử sẽ kết minh cùng Lão Quân?

Mỗi lần, câu trả lời của Phổ Hiền đều là

- Có kết minh hay không thì phải xem so giữa tây hành với kết minh cùng Lão Quân, cái nào đại giá thấp hơn.

- Đại giá?

- Không chút nghi ngờ, tưởng muốn đạt tới mục đích của hầu tử, cách thức đơn giản nhất không phải bảo hộ Huyền Trang tây hành, mà là giúp Lão Quân khôi phục Thiên Đạo “Vô Vi” . Có điều... Nếu thật chỉ đơn giản như vậy, Lão Quân sớm đã khôi phục, tội gì chờ tới hiện tại?

- Vậy có phải ta nên động thủ trước khi hắn bắt tay với Lão Quân?

Linh Cát cuộn tay áo lên, làm thủ thế chặt xuống.

- Động thủ? Động thế nào?

Phổ Hiền cười cười đành chịu, nói:

- Hầu tử và Lão Quân đều là bất tử chi thân. Huống hồ, ngươi biết điều kiện để hắn trọng quy Thiên Đạo là gì không? Cẩn thận lộng khéo thành vụng.

Vừa nghe, Linh Cát lập tức như bóng da hết hơi, cả người mềm nhũn lại.

Thong thả nhìn lưu vân phía chân trời nơi xa, Phổ Hiền khẽ thở dài:

- Mưa gió xoay vần. Cái thế giới này, có rất nhiều thứ nói không rõ là đúng hay sai. Đó là chiến tranh giữa tu giả Thiên Đạo với nhau, ngươi ta cứ ngồi ở chỗ này du nhàn phẩm trà, lặng lẽ chờ kết quả là được. Trời có sập xuống, chẳng phải cũng nên nện kẻ ở trên cao trước?

*****

Thời này khắc này, giữa cảnh nhốn nha nhốn nháo trong Đại Lôi Âm tự, sắc mặt Như Lai càng lúc càng khó coi.

*****