Trên bậc đá thật dài, một tên tăng nhân nhấc cao ống quần vung sức leo lên, trên người mồ hôi đầm đìa.
Phổ Hiền chậm rãi đi ra lương đình, vươn tay ngăn hắn lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Tăng nhân kia có phần hoảng loạn nhìn Phổ Hiền, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi mới vội lùi ra sau một bước, khom người hành lễ nói:
- Khải bẩm Phổ Hiền tôn giả, đã xảy ra chuyện, xé phá da mặt.
- Hả? Xé phá da mặt?
Linh Cát hưng phấn đi ra từ trong lương đình, thuận miệng hỏi:
- Yêu hầu và Huyền Trang?
- Không...
Tăng nhân ấp a ấp úng nói:
- Là yêu hầu cùng Tu Bồ Đề tổ sư.
Nghe vậy, Linh Cát không khỏi sững người mất một lúc.
Phổ Hiền quay đầu lại, cười cười nói:
- Xem đi, sự tình chưa hẳn đã như ý liệu. Có lẽ... Đây gần gần mới chỉ là bắt đầu. Còn sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý liệu diễn ra.
*****
Kim Cô bổng quét ngang mà qua, ánh mây trên trời cao bị vuốt ra từng đạo vân sóng. Linh lực không bị khống chế, cũng không nguyện bị khống chế tứ ngược, cuộn trào trong từng ngóc ngách. Kích lên từng đạo thiểm điện tứ ngược tới lui giữa thiên không, tuy là trời trong xanh, lại sớm đã hệt như gió nổi mây vần.
Đám đạo đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động đều trốn xa cả trăm dặm, lại vẫn có thể cảm nhận rõ ràng chiến đấu kịch liệt ở nơi kia.
Đối mặt với hết thảy trước mắt, sợ rằng mặc ai giữa thiên địa này đều không có năng lực ngăn trở...
Trong thiên không nơi xa, hai đạo kim quang xung đụng cùng một chỗ. Chớp mắt, quang ảnh ba động cường liệt đến nỗi vặn vẹo đã đi tới bên cạnh, khiến cho bọn họ không thể không vươn tay che chắn.
Cự ly chỉnh chỉnh trăm dặm, ngay cả thân làm tu tiên giả như bọn họ mà còn như thế, nếu là phàm nhân, sợ rằng đã trực tiếp chết rồi.
*****
Trong trời cao, Lão Quân vuốt râu dài chầm chậm kề cận chiến trường.
Gió táp lăng lệ quét qua bên người, thổi phất hai mái phong sương. Khí lưu mãnh liệt kết hợp với linh lực va chạm khiến cho mây mù cạnh đó lấy tốc độ cực nhanh sinh thành, rồi lại bị thổi tan. Chiến huống sớm đã tiến vào giai đoạn quyết liệt, nhưng mà, Lão Quân tựa hồ chẳng có vẻ gì là nóng nảy.
*****
- Bệ hạ!
Lý Tĩnh vội vội vàng vàng xông vào Ngự thư phòng. Tiên gia tại trường, thậm chí là cả Ngọc đế đều không khỏi ngây người mất một thoáng.
- Bệ hạ! Yêu hầu cùng Lục Nhĩ Mi Hầu đánh lên!
- Lại đánh lên?
Thái Bạch Kim Tinh đứng cạnh long án ưỡn ngực nói:
- Cũng không phải lần đầu tiên, có gì mà lo lắng?
Lý Tĩnh khẽ nhíu mày nói tiếp:
- Lần này bất đồng, bọn họ khai chiến ngay trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
- Tà Nguyệt Tam Tinh Động?
Nhất thời, chúng tiên gia đều có phần sửng sốt.
Ngọc đế vuốt râu dài, ngập ngừng hỏi:
- Thế Tu Bồ Đề tổ sư đâu?
*****
Thời này khắc này, trung tâm chiến trường đã là một mảnh cuồng phong loạn vũ, Tu Bồ Đề vẫn thẫn thờ đứng đó.
Cuồng phong cuốn theo cát đá thổi qua bên cạnh hắn, phá hủy hết thảy vật thể mà chúng chạm vào. Địa hình dưới chân không ngừng biến dạng tùy theo kịch chiến đẩy dời.
Nhưng mà, Tu Bồ Đề vẫn cứ thẫn thờ đứng đó, song mi cau chặt, có lẽ đã ẩn ẩn có phần hoảng loạn.
- Sư phó! Giúp ta --!
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu hắn.
Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu bị hầu tử cường hành kéo đi, từ trên cao không trùng trùng quăng xuống, nện lên mặt đất, nháy mắt liền kích lên gợn sóng như ba đào. Không khỏi hơi ngớ, tay nắm phất trần khẽ siết chặt.
- Hôm nay lão tử mổ đi họa hại nhà ngươi, thứ rác rưởi --!
Không đợi Tu Bồ Đề kịp phản ứng, hầu tử đã vung côn, từ trên mà xuống đâm tới, Kim Cô bổng đột ngột vươn dài, trùng trùng xuyên hướng Lục Nhĩ Mi Hầu rơi rụng.
Lập tức, mặt đất dưới chân Tu Bồ Đề chợt rung lên.
- Ngươi dựa vào cái gì! Ta cũng là Tôn Ngộ Không! Dựa vào cái gì bị thiên kiếp lấy đi cứ phải là ta?
Tiếng gào thét của Lục Nhĩ Mi Hầu vang vọng giữa thiên không, rất nhanh liền bị cuồng phong dìm ngập.
- Chỉ bằng ta là ông nội ngươi --!
Không chút nào do dự, hầu tử nhún người xông vào sa lãng vừa bị Lục Nhĩ Mi Hầu kích lên. Ngay sau đó, tiếng nổ vang tung trời truyền ra -- bọn họ chiến đấu ngay trong lòng đất!
Đưa mắt nhìn lại, trọn cả đại địa như mặt biển bị cuồng phong mưa rào thổi cho lăn lộn. Nháy mắt, sơn cốc gồ lên thành rặng núi, chớp mắt lại bị đẩy bằng. Hà lưu biến thành thác nước, khắc sau liền ngắt dòng. Núi đồng kéo dài trong mắt bọn họ, thoáng chốc lại bị cắt nhỏ ra như giống như đậu hủ.
Toàn bộ thế giới đều run rẩy, nếu cứ mặc cho bọn họ kịch chiến, có lẽ sẽ chiến đến thẳng âm gian...
Thời này khắc này, ai nấy tại trường đều mặt mày tím tái.
Đây là kịch chiến chưa từng có, cho dù là tại hơn sáu trăm năm trước cũng chưa từng có, hai Hành giả đạo đỉnh cấp không chút khắc chế, đơn thuần so đọ lực lượng!
*****
Trong cung thánh mẫu, Dương Thiền ngơ ngác nhìn ly trà không ngừng run rẩy trên bàn án. Nàng đột nhiên quay đầu, trông thấy từng tòa kiến trúc Sư Đà quốc ngoài cửa sổ đều đang rung động, đám yêu quái tranh nhau chạy trốn.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên yêu tướng tấn tốc xuất hiện sau lưng Dương Thiền, khom người chắp tay nói:
- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân, động tĩnh tựa hồ truyền đến từ hướng Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Hôm nay hình như Đại Thánh gia có điểm nhân mã đi ra, mục tiêu chính là Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Nghe vậy, ánh mắt Dương Thiền không khỏi híp lại thành một khe nhỏ.
- Tra rõ xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Dạ!
*****
Trong tiếng nổ vang, Lục Nhĩ Mi Hầu xung thiên mà lên, lơ lửng đến chính giữa bầu trời.
Tay nắm Thiết Can binh khe khẽ run rẩy, một thân khải giáp sớm đã tàn tạ bất kham, trên người càng là chồng chất vết thương. Hắn trùng trùng thở dốc, đưa mắt nhìn xuống dưới, thần tình mang theo tí ti sợ hãi.
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Một trận cuồng phong lướt qua, quét tung cát bụi tràn khắp bên dưới, thân ảnh hầu tử chậm rãi hiện ra.
Trên đống đá vụn, hắn nắm lấy Kim Cô bổng, y phục trên dưới toàn thân cũng đã tàn tạ vô cùng. Khác biệt chính là, tịnh không nhìn thấy nhiều ít vết thương.
Mỗi một sợi lông đều dương lên, hắn mở to tròng mắt, vẻ mặt hung tợn nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu. Máu tươi chảy dài nơi thái dương, răng nanh nhe ra trong miệng, cùng với nét cười mang theo ý vị điên cuồng đều lộ ra sát ý đậm đặc.
- A ha ha ha, làm sao? Không dám đánh? Vừa nãy không phải nói muốn thay thế lão tử ư?
Lục Nhĩ Mi Hầu khe khẽ run rẩy, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng Tu Bồ Đề nơi không xa.
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Tu Bồ Đề.
- Sư phó, giúp ta. Nếu ta chết, còn có ai đi bảo hộ Huyền Trang pháp sư?
Nghe vậy, thân khu Tu Bồ Đề khẽ chấn. Ánh mắt chậm rãi nghiêng hướng hầu tử đang đứng trên đống đá vụn.
Đối thị cùng Tu Bồ Đề, hầu tử nhè nhẹ chuyển động bước chân, bày ra giá thế giới bị.
- Ta có thể tiếp tục tây hành, nhưng hắn tất phải chết. Còn nữa, những điều kiện mà ta đưa ra, ngươi tất phải đáp ứng không thiếu cái nào!
Thời này khắc này, ánh mắt Tu Bồ Đề chợt khẽ lấp lánh.
Nơi không xa, Lão Quân chính đang vuốt râu lặng lẽ đứng nhìn.
*****
- Khải bẩm tôn giả, Lục Nhĩ Mi Hầu cùng yêu hầu kia động thủ ở Tà Nguyệt Tam Tinh Động, tựa hồ chuẩn bị liều đến ngươi chết ta sống.
Lập tức, chư Phật trên điện ồ lên thành một mảnh.
- Động thủ tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động, làm thế tựa hồ có hơi...
- Xem ra, Tu Bồ Đề tổ sư chơi quá tay rồi.
- Yêu hầu rốt cục là yêu hầu, liệt tính khó thuần, lúc áp đổ chú lên thân nó, liền đã chú định kết cục hôm nay.
- Bây giờ nhìn lại, đương sơ chiêu kia của Địa Tàng tôn giả quả là cao minh!
Trong cảnh nghị luận hỗn loạn, ánh mắt tất cả mọi người đều chuyển hướng Địa Tạng vương. Nhưng mà, hắn vẫn cứ lẳng lặng đứng đó không nhúc nhích.
Tăng nhân tiến đến bẩm báo ngửa đầu nói tiếp:
- Tôn giả, nếu mặc cho bọn họ đánh tiếp như vậy, toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu khả năng sẽ bị hủy mất. Hay là...
Nói rồi, hắn lặng lẽ ngưỡng vọng Như Lai.
Thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều hội tụ lại trên người Như Lai.
Hồi lâu, Như Lai chậm rãi lắc đầu nói:
- Không ra tay.
*****
- Sư phó, chỉ cần ngài giúp ta, đệ tử thề đời này kiếp này chỉ nghe mệnh từ sư phó!
Lục Nhĩ Mi Hầu cắn răng nói:
- Chỉ cần sư phó ngài chịu giúp ta, đại nghiệp tây hành liền đã thành công một nửa! Không có hắn, toàn bộ Yêu tộc đều sẽ nghe lệnh ta!
Tu Bồ Đề vẫn đang do dự, ánh mắt không ngừng tới lui giữa hầu tử cùng Lục Nhĩ Mi Hầu.
Hầu tử chậm rãi lùi ra sau một bước, siết chặt Kim Cô bổng.
Mồ hôi lớn bằng hạt đậu lớn từ thái dương trượt xuống.
Nếu Lục Nhĩ Mi Hầu liên thủ cùng Tu Bồ Đề, hắn chỉ thừa lại một đường để đi. Đó chính là, lập tức thăng lên tu vị Thiên Đạo! Chỉ cần lần nữa lên tới Thiên Đạo, như vậy trợ lực từ phía Tu Bồ Đề có thể lơ là bất kể. Nhưng mà... Như quả làm vậy, hắn không thể không đối mặt Như Lai...
Mắt thấy Tu Bồ Đề ngập ngừng, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt kêu gào nói:
- Sư phó! Thời cơ không thể mất! Lưu lại hắn, chẳng lẽ hắn sẽ tiếp tục tây hành theo đúng ý tưởng của ngài? Chỉ có đệ tử, chỉ có đệ tử mới sẽ hoàn toàn nghe lệnh ngài!
Nháy mắt, Tu Bồ Đề tựa hồ đã có chủ ý. Hắn nắm lấy phất trần chậm rãi chuyển hướng hầu tử, miệng khẽ mở ra, tựa hồ muốn nói điều gì.
Nhưng mà, vừa lúc đó, thân ảnh Lão Quân chợt ngăn trước mặt hầu tử, nhàn nhạt cười lên.
Nhất thời, ba người tại trường, thậm chí Thanh Tâm thân ở nơi xa đều ngây dại.
*****
Tây phương Đại Lôi Âm tự, Như Lai mở tròng mắt ra, đôi mi chậm rãi súc lại.
- Lão Quân?
Chư Phật trên điện không hẹn mà cùng mở to hai mắt, tựa hồ nghĩ đến điều gì.
*****
- Lão Quân đã tham dự?
Tròng mắt Ngọc đế chậm rãi chuyển động.
Ngự thư phòng chìm trong một mảnh tử tịch.
*****
Trong lương đình, Phổ Hiền ngước đầu nhìn lên đỉnh núi, nhẹ giọng thán nói:
- Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu, kỳ thực ai là đường lang, ai là hoàng tước, không đến sau cùng, ai dám nói trước.
*****
Một trận gió nhẹ thổi qua, cát bụi như thủy triều thoái lui đẩy ra quỹ tích kỳ diệu trên mặt đất.
Lão Quân nhàn nhạt cười lên, ánh mắt nhìn Tu Bồ Đề dần dần trở nên thâm thúy, sâu không lường được!
Khắc này, Tu Bồ Đề mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lão Quân.
*****
Trong Di La cung, Thông Thiên giáo chủ cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều ngây dại.
- Hay cho chiêu lấy lui làm tiến, ghê thật, đúng là ghê thật!
Hồi lâu, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngước đầu than thở một tiếng đành chịu:
- Nhận Thanh Tâm làm đồ đệ, hơn sáu trăm năm đạm bạc danh lợi, không hỏi thế sự. A ha ha ha... Lừa qua tất cả mọi người, đến nỗi khiến chúng ta đều quên mất, hầu tử tưởng muốn đánh bại Như Lai, kỳ thực còn có một... chiêu khác. Đó chính là... Giúp Lão Quân khôi phục thiên đạo “Vô Vi”.
Thông Thiên giáo chủ hung hăng chửi đổng một tiếng:
- Lão hồ ly này!