Đại Bát Hầu

Chương 824: Vận mệnh nguyên điểm



Gió đêm chậm rãi thổi qua, ngọn lửa thăng lên từ trên đống lửa đồng loạt quất về một hướng.

Huyền Trang thần tình lạc mịch ngưng thị tiền phương, im lìm ngồi đó, không thốt nửa lời.

Nơi xa, đám yêu quái vẫn đang lặng lẽ quan sát hai người bên đống lửa.

Hồi lâu, hầu tử nhẹ giọng thán nói:

- Thất bại, đúng không?

- Vẫn... Vẫn chưa thất bại.

Huyền Trang khẽ cúi mặt xuống, ánh mắt lấp lánh nói:

- Chỉ cần chưa tới Linh sơn, thì vẫn chưa thất bại.

Lúc nói lời này, Huyền Trang khẽ đưa tay vuốt nhẹ Phật châu trong tay.

- Vẫn chưa tới Linh sơn thì còn chưa thất bại?

Hầu tử không khỏi bật cười:

- Ý ngươi là, chúng ta phải vĩnh viễn ngẩn trên con đường này? À, không đúng, không khả năng vĩnh viễn được. Chỉ là ngươi cơ hồ không có ý định dừng chân.

Nói rồi, hầu tử tiện tay nhặt lên một viên đá, hơi cắn răng, gồn sức quăng hướng phương xa.

Cục đá giống như khối lưu tinh cắt vỡ trời đêm, tấn tốc tan biến trong hắc ám vô tận.

Tiểu Bạch Long nơi không xa bất chợt ngây người, thấp giọng hỏi:

- Đàm băng?

- Không biết.

Thiên Bồng lắc lắc đầu nói:

- Tóm lại khả năng không phải chuyện gì hay ho.

Nghe vậy, Tiểu Bạch Long ý vị sâu xa nhìn Thiên Bồng một cái:

- Ta thấy ngươi có vẻ chẳng hề nóng nảy chút nào, mọi người đều đứng chung trên một con thuyền, lật rồi, đối với đó cũng đều là bất hạnh.

- Gấp gáp thì ích gì?

Thiên Bồng hỏi ngược lại.

Vừa nghe, Tiểu Bạch Long lập tức á khẩu. Chỉ biết bĩu bĩu môi tiếp tục quan sát hai người đằng xa, nói:

- Ta còn chờ đợi tây hành thành công, rồi mời Đại Thánh gia thượng thiên hạ địa giúp ta tìm tức phụ.

Thiên Bồng cười cười không nói.

Đằng sau, một tên yêu tướng vội vàng chạy tới bẩm báo gì đó cho Lữ Lục Quải, Ngưu Ma Vương và Lữ Lục Quải nghe mà đều cả kinh mở to hai mắt.

- Cái đó thì khác gì thất bại? Chẳng qua là lay lắt hơi tàn thôi. Bịa ra hoang ngôn, lừa tam giới, đến sau cùng, mọi người đều biến thành trò cười.

Hầu tử vươn tay vuốt vuốt huyệt thái dương, hai mắt nhắm nghiền, có phần bực bội nói:

- Án chiếu tốc độ của ngươi bây giờ, đến Linh sơn cũng chỉ là chuyện trong vòng hai ba tháng tới. Ngươi còn có chiêu gì không? Nói ra nghe xem. Nói gì đó có khả năng làm được ấy, ta không muốn nghe những thứ hư vô mờ mịt kia.

Đối mặt với lời đề nghị gần như là chất vấn này, Huyền Trang hai tay hợp mười, khẽ thở dài:

- Chỉ cần thành tâm, bần tăng tin tưởng rồi một ngày có thể chứng đạo phổ độ.

- Ngươi tin tưởng...

Hầu tử nhe răng lên, nói tiếp:

- Rồi có một ngày, rốt cục là ngày nào?

Huyền Trang không đáp, mà chỉ nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng ngồi đó. Giống như một pho tượng Phật.

- Rồi có một ngày... A ha ha ha, nói thì hay lắm. Nghe vào tai cứ như là đang khẩn cầu thương xót vậy.

Ngẩng đầu lên, hầu tử nhìn hướng tinh không xa xăm, cười nhẹ nói:

- Lão tử phản thiên phản cả một đời, giờ ngươi nói với ta cần được thương xót. Hay lắm, thú vị lắm! Mẹ nó, thật là thú vị!

Thoại âm vừa dứt, hắn đã vung quyền trùng trùng nện lên tảng đá bên cạnh, tảng đá to tướng bị trực tiếp nện cho tứ phân ngũ liệt.

Tiếng cự vang truyền ra, đám yêu tướng nơi xa đều bị dọa cho co rúm người.

- Trở mặt?

- Không thể nào. Chúng ta một đường bảo hộ Huyền Trang pháp sư tới đây, cho dù thật sự... thì cũng đâu cần động thủ.

Nhất thời, đám yêu quái ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tình tự vốn đang phiền não lập tức tiêu tán vô tung, thay vào đó là âu lo chưa từng có.

Đỡ lấy đầu gối từ từ đứng dậy, hầu tử quay đầu bỏ đi, không ngoảnh lại lấy một lần.

*****

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Lục Nhĩ Mi Hầu làm như vô ý liếc nhìn Thanh Tâm sắc mặt ngưng trọng đứng ở bên cạnh, mở miệng nói:

- Sư phó, vừa nãy để chúng đi, quả thực là thả hổ về rừng a.

Lúc nói lời này, Thanh Tâm nộ mục trừng hắn.

Bị Thanh Tâm trừng nhìn như vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu rất không thoải mái, hai chân quỳ ngồi trên đất không khỏi dịch chuyển. Ngược lại Tu Bồ Đề ngồi ở đầu bên kia tựa hồ đang nghĩ gì đó đến nỗi nhập thần, hồi lâu mà vẫn không nói lời nào.

- Sư phó, sư phó.

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay ra lắc lư trước mặt Tu Bồ Đề.

Tu Bồ Đề lập tức bừng tỉnh, vội vàng hít một hơi thật sâu nói:

- Ngươi... Ngươi đi về trước đi.

- Ta đi về trước? Sư phó, cứ thế bỏ mặc bọn họ không quản ư?

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay gãi gãi quai hàm, cười nhẹ nói:

- Hai người bọn họ vừa đi, không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì. Nếu cứ đặt đó không quản, đại nghiệp tây hành không khéo bị hủy mất.

Tu Bồ Đề cúi đầu thẫn thờ chớp chớp mắt, thoáng chốc, tâm tư không biết đã bay tới chỗ nào.

- Sư phó...

Lục Nhĩ Mi Hầu lại muốn vươn tay ra. Thanh Tâm ở bên vội vàng bắt lấy cổ tay hắn, quát nhẹ nói:

- Sư phó bảo ngươi đi về thì ngươi cứ về đi, nhiều lời như vậy làm gì?

- Làm sao? Tức giận?

- Ta tức giận cái gì?

- Tức ta thôi.

Lục Nhĩ Mi Hầu lắc đầu hoảng não nói:

- Chẳng phải là bởi vừa nãy ta không nghe ngươi, xông vào đạo quan.

Thanh Tâm không đáp, mà chỉ sít sao coi chừng Lục Nhĩ Mi Hầu.

Lục Nhĩ Mi Hầu lười nhác quay nhìn Tu Bồ Đề một cái, đành chịu đỡ lấy đầu gối, chậm rãi đứng dậy, thở dài nói:

- Được rồi, nếu đã thế thì ta về trước. Có chuyện gì thì gọi một tiếng.

Nói rồi, hắn chống Thiết Can binh từng bước đi ra ngoài cửa. Đúng lúc một tên yêu tướng chạy tới, ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu.

Nghe xong, trên mặt Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức phù hiện thần sắc vui sướng, khiến Thanh Tâm nhìn mà sửng sốt không thôi.

*****

Cạnh dòng suối nhỏ khô cạn, Huyền Trang vẫn im lìm ngồi bên đống lửa. Đám yêu quái cũng đứng ngẩn ngơ gần đó.

Hầu tử không nói nửa lời, cứ thế kéo Thiên Bồng đến đầu bên kia con suối.

Thấy sắc mặt hầu tử cực kém, Thiên Bồng thấp giọng hỏi:

- Nghe nói ngươi cùng Lục Nhĩ Mi Hầu động thủ tại Tà Nguyệt Tam Tinh Động?

- Đúng, không chỉ động thủ, hơn nữa sư phó kia của ta... Lão đầu chết tiệt đó, cư nhiên giúp Lục Nhĩ Mi Hầu, thậm chí muốn dùng Lục Nhĩ Mi Hầu thay thế ta.

Lúc nói lời này, hai hàm răng hầu tử nghiến vang “ken két”.

Nghe vậy, Thiên Bồng làm như vô ý liếc nhìn hầu tử một cái, thần sắc như thường.

- Xem ra ngươi sớm đoán được.

Hầu tử cười hừ một tiếng đành chịu.

Thiên Bồng lặng lẽ gật đầu:

- Chuyện trong ý liệu thôi. Nếu... Nếu hiện tại kẻ có ký ức là Lục Nhĩ Mi Hầu, người hắn chọn giúp cũng sẽ là ngươi.

- Ngươi nói thế là có ý gì?

- Chỉ cần có ký ức, liền sẽ đấu sống đấu chết cùng Như Lai. Bởi vì đó là thâm thù đại hận không cách nào hóa giải. Không ký ức thì khác... Với kẻ không ký ức, hắn tự nhiên phải làm đủ mọi cách ngăn ngừa người đó dựa hướng Như Lai.

- Thế nên, quan hệ sư đồ giữa chúng ta xem như danh tồn thực vong, đúng không? Trong lòng hắn chỉ có tây hành chứng đạo.

- Hẳn... Có thể nói như vậy. Chín vị sư huynh kia của ngươi chẳng phải đều vì thế mà chết? Đây là chuyện mà cả tam giới đều biết.

Nhìn đăm đăm dòng suối sớm đã khô cạn, đen nhánh thành một mảnh trước mặt, hầu tử nhe răng chậm rãi bật cười, lại không cười được ra tiếng. Dưới ánh trăng, tròng mắt bày đầy tơ máu ánh xạ huỳnh quang nhỏ yếu.

Hai người cứ thế lẳng lặng đứng đó.

Hồi lâu, hầu tử vươn tay vỗ nhẹ lên vai Thiên Bồng, nói:

- Nói thật, trước giờ ta luôn muốn ngươi chết, ý ta là, mấy trăm năm trước, ngươi cùng ác giao là đối tượng mà ta muốn giết nhất.

- Hả?

Thiên Bồng mặt không biểu tình nhìn hầu tử một cái.

- Cùng tham gia tây hành, ta biết trong người ngươi có ngọc giản liên hệ với Nam Thiên môn, chỉ là bởi không muốn xé phá da mặt mới không nói ra.

Thiên Bồng cúi đầu lấy ra ngọc giản giấu ở giữa eo, dùng ngón cái nhè nhẹ xoa vuốt hai hồi, lại cất trở về.

- Chẳng qua, đó đều là chuyện quá khứ.

Chống lấy Kim Cô bổng, hầu tử rung người thán nói:

- Ai có thể ngờ? Lúc then chốt, người mà ta có thể tìm đến thương lượng cư nhiên chỉ có ngươi. Xem ra, ta làm người đúng là chẳng ra làm sao. Cư nhiên không có lấy một bằng hữu để dốc bầu tâm sự.

- Sao nói thế được?

Thiên Bồng khẽ cười cười, nói:

- Lữ Lục Quải không phải sao?

Nhìn Lữ Lục Quải phía xa xa một cái, hầu tử cười hừ nói:

- Ta mới biết, hắn che giấu chuyện Thanh Tâm tiếp xúc cùng Lục Nhĩ Mi Hầu. Chuyện như thế, cư nhiên đều dám giấu diếm. Có phải ngươi cũng sớm biết?

Thiên Bồng khe khẽ cúi mặt xuống, không tiếp lời.

Chuyện Thanh Tâm thân hãm Sư Đà quốc, kỳ thực Thiên Bồng cũng biết. Giấu diếm hầu tử, là quyết định chung của hắn, Lữ Lục Quải, Ngưu Ma Vương.

Trầm mặc hồi lâu, hầu tử nói tiếp:

- Ngươi là kẻ đứng ngoài, nhìn được rõ ràng, ta muốn ngươi giúp ta phân tích một chuyện.

- Chuyện gì?

- “Vô Vi” của Lão Quân tựa hồ còn có khả năng khôi phục. Nếu hắn có thể khôi phục tu vị, hiển nhiên so với phổ độ thì càng đáng tin. Ta muốn dựa hướng hắn. Đương nhiên, ngươi yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi ta nhất định sẽ làm, kể cả khi phổ độ không thành công. Chẳng qua... Lão Quân nói có đại giá. Hơn nữa đại giá mà ta phải trả còn rất lớn. Bức đến nước này mới nói cho ta, có thể ý liệu được đại giá này không nhỏ. Ta muốn biết... Sẽ là cái gì?

Nhìn đám yêu quái ở bờ bên kia, Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi để ý nhất là cái gì?

Hầu tử híp mắt lại nói:

- Ta muốn Như Lai chết, chết một cách triệt để.

- Còn gì nữa?

- Thanh Tâm, Dương Thiền, bọn họ không thể bị cuốn vào chuyện này.

- Còn gì nữa?

Hầu tử khe khẽ ngưỡng cổ lên, nhìn đám yêu quái ở bờ bên kia, nói:

- Còn cả bọn họ, huynh đệ của ta, ta không muốn có ai phải chết nữa.

- Còn gì không?

- Còn gì được nữa?

Hầu tử cười hừ nói:

- Như Lai chết rồi, Thanh Tâm và Dương Thiền không sao, bọn họ cũng không sao. Thế còn chưa đủ? Nếu được vậy, ta liền sống cuộc sống tiêu dao của riêng mình, còn cần thêm cái gì?

Thiên Bồng ngập ngừng nói:

- Ta nghĩ...”Đại giá” chính là cái đó.

Hầu tử lập tức sửng sốt, quay đầu trông hướng Thiên Bồng. Vẻ sá dị trong ánh mắt dần dần chuyển thành kinh ngạc.

- Ý ngươi là...

- Tự do, tự do của ngươi.

Thiên Bồng nhàn nhạt nói:

- Ngươi là hồn phách tới từ thiên ngoại, bởi vì ngươi, Thiên Đạo thạch mới bị hủy, tu vị Lão Quân bị phá. Lục Nhĩ Mi Hầu không có ký ức, hắn không cấu thành uy hiếp. Cấu thành uy hiếp chỉ là ngươi, hoặc nói cách khác... là ngươi trong trạng thái tự do. Ta nghĩ, đại giá hẳn là thứ đó. Ít nhất là bao hàm thứ đó.

Nháy mắt, trong đầu hầu tử đột nhiên chớp qua ba chữ: “Vòng Kim Cô” .

Chỉnh chỉnh hơn tám trăm năm, bản “Tây Du kí” kia giống như ma chú ám lấy hắn, dù hắn giãy dụa thế nào, tránh né ra sao, chỉnh cho thế giới này biến dạng đến đâu, cuối cùng chẳng phải vẫn về lại nguyên điểm.

Có lẽ, đây mới là căn nguyên khiến cho phổ độ không chút tiến triển. Hắn gom đủ đội ngũ tây hành, lại thiếu mất vật phẩm then chốt đó...

Dưới ánh trăng, hầu tử cắn răng, siết chặt Kim Cô bổng, cười lên ngao ngán, cười ra nước mắt.