Đại Bát Hầu

Chương 825: Phong vũ dục lai



Khi Lão Quân đi tới ngoài Nam Thiên môn, không biết từ lúc nào, rất nhiều tiên gia đã đứng đợi ở đây. Thấy Lão Quân đi đến, ai nấy đều cung kính hành lễ. Ngay cả Lý Tĩnh đứng trên đại môn cũng như thế.

Khẽ nhìn lướt qua chúng tiên, Lão Quân từ trong đó tìm ra Tước Nhi, gọi nàng đến bên cạnh, lấy ra một mảnh lệnh bài nhẹ giọng nói:

- Thay vi sư đi Tà Nguyệt Tam Tinh Động một chuyến...

*****

Linh sơn, trong Đại Lôi Âm tự vẫn ồn ào tranh luận, chư Phật đang tranh cãi xem nên dùng thủ đoạn nào để ngăn trở ý đồ khôi phục tu vị của Lão Quân.

Chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi, Lão Quân hiển nhiên đã thay thế Huyền Trang, trở thành uy hiếp lớn nhất cho Phật Môn.

Trên đài sen, Như Lai ngồi xếp bằng, thần tình như thép đúc, không nhìn ra nửa điểm gợn sóng. Chừng như đang nhập định.

Ở bên, Chính Pháp Minh Như Lai đứng thẳng bất động, ánh mắt thi thoảng lại lấp lánh.

Hồi lâu, hắn từng bước đi tới chính giữa đại điện, hướng Như Lai lặng lẽ xá một cái, khom người lui ra ngoài.

Bỗng chốc, chư Phật trong điện đường ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.

*****

Trên giáo trường Sư Đà quốc, mấy trăm tên yêu tướng phân thành hai hàng lặng lẽ đứng đó. Lục Nhĩ Mi Hầu sớm đã đổi lấy y phục thường ngày, hai tay chống nạnh vui vẻ kiểm duyệt tới lui.

Sơn Dương tinh khom lưng gắt gao theo sát ngay sau, nhẹ giọng nói:

- Đại Thánh gia, những yêu tướng này đều là tinh anh cốt cán của Sư Đà quốc chúng ta. Có bọn họ ở đây, lại thêm ngài tự thân tọa trấn, trừ phi Phật Môn đại cử động thủ, bằng không ai cũng đừng hòng động đến một sợi lông của Huyền Trang pháp sư.

- Hả? Lợi hại vậy ư?

Lục Nhĩ Mi Hầu thuận miệng hỏi:

- Thế nếu kẻ động thủ là con khỉ kia?

- Ách...

Bị hỏi vậy, Sơn Dương tinh tức thì ngây dại, không biết đối đáp thế nào cho phải.

Quay đầu nhìn Sơn Dương tinh bị hỏi cho sững sờ, Lục Nhĩ Mi Hầu lười nhác khoát khoát tay, nói:

- Được rồi, đừng chỉ nói lời hay. Thủ hạ mình có mấy cân mấy lượng chẳng lẽ ta còn không biết? Lần này xuất hành cũng không phải muốn xung đột chính diện với hắn.

Nói xong, lại tập trung chăm chú kiểm duyệt.

Sơn Dương tinh nuốt khô ngụm nước bọt cùng đi theo, thấp giọng nói:

- Đại Thánh gia, hay là, dẫn theo Cửu Đầu Trùng cùng Bằng Ma Vương? Mang theo bọn họ có vẻ yên tâm hơn.

- Không cần.

Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay lật qua đai lưng một tên yêu tướng để kiểm tra, thuận miệng nói:

- Mang đi hết, thế ai thủ Sư Đà quốc? Hơn nữa, nhiều người chưa hẳn đã là chuyện tốt. Lần này bên kia chẳng phải bởi vì nhiều người, xảy ra nội hồng đều bị chúng ta biết được? Cũng tiện... Hắc hắc, đợi bọn họ náo lật, ta liền đường đường chính chính đứng ra gánh vác nhiệm vụ bảo hộ Huyền Trang pháp sư tây hành, xem ai còn cảm thấy lão tử không phải Tề Thiên đại thánh!

Nghe vậy, hai hàng lông mày Sơn Dương tinh không khỏi nhăn nhúm lại.

Gánh vác trọng nhiệm tây hành liền thực sự thành là Tề Thiên đại thánh? Logic trong này hắn thực sự không hiểu nổi. Chẳng qua, Đại Thánh gia nhà mình đã nói vậy, hắn cũng không tiện buông lời phản bác.

Không lâu sau, Lục Nhĩ Mi Hầu quay đầu hỏi:

- Hắn đi chưa?

- Cái đó...

Sơn Dương tinh vội lúng túng nhìn quanh bốn phía.

Đúng lúc đó, một tên yêu tướng từ nơi xa vội vã chạy tới, quỳ gối trước mặt hai người tấu báo nói:

- Khải bẩm Đại Thánh gia, hầu tử... hầu tử kia không biết vì sao mà náo lật cùng Huyền Trang pháp sư, nhưng lại không đi. Giờ đang lôi kéo Thiên Bồng thương thảo gì đó.

- Thương thảo cái gì?

- Không... Không biết được.

- Tái thám!

- Dạ!

Lần nữa hành lễ, yêu tướng kia khom người lui ra.

Nhìn thân ảnh yêu tướng đi xa, Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi, vẻ mặt không vui nói:

- Đừng nói là... hắn lại không đi nhé? Nếu mà không đi thì phiền to, ta chắc gì đã cướp qua được hắn.

*****

Thời này khắc này, bên dòng suối nhỏ khô cạn, hai người vẫn đang lặng lẽ đứng đó.

Thiên Bồng nhẹ giọng hỏi:

- Như quả đại giá trợ giúp Lão Quân khôi phục Thiên Đạo “Vô Vi” là vứt bỏ tự do, hoàn toàn trở thành Tôn Ngộ Không trong chính quỹ Thiên Đạo, ngươi còn sẽ đáp ứng không?

Hầu tử thẫn thờ đáp nói:

- Ta không biết...

Nhìn Huyền Trang phía xa xa một cái, Thiên Bồng thấp giọng nói:

- Trước ngươi từng nói qua, trong “Thiên Đạo” của Lão Quân không có chuyện Huyền Trang pháp sư tây hành. Cũng tức là, trong hai chuyện này chỉ có thể chọn một. Kết quả tốt nhất đương nhiên là Huyền Trang pháp sư tây hành chứng đạo thành công. Nhưng mà, giờ chuyện này chúng ta không ai dám chắc. Nhỡ đến lúc đó lại thất bại, đường bên phía Lão Quân còn thông hay không... Khó nói.

- Hai chọn một... Hai chọn một...

Dưới ánh trăng, hầu tử dùng sức ôm cứng não đại, không ngừng thì thào lẩm bẩm.

Nơi xa, đám yêu tướng vẫn lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi quyết định sau cùng.

Nhưng mà, hầu tử vẫn cứ không ngừng dạo bước tới lui, than thở, quấn quýt.

Lần này, bất kể thế nào cũng không thể chọn sai.

*****

- Hắn đã đi chưa?

- Khải bẩm Đại Thánh gia, vẫn chưa đi.

- Tái thám!

- Dạ!

*****

- Cuối cùng hắn đã đi chưa!

- Đại... Đại Thánh gia, vẫn chưa...

- Tái thám!

- Dạ!

*****

- Hắn còn chưa đi?

- Khải bẩm Đại Thánh gia, hắn... Còn chưa đi.

- Thế rốt cục giờ hắn đang làm gì?

- Đang... Ngây người.

- Ngây người?

Nhất thời, Lục Nhĩ Mi Hầu cảm thấy đầu mình như bị lừa đá. Mắt thấy tình thế tốt đẹp sắp xảy ra, cờ đã đến tay, sao đột nhiên lại thế này?

- Đang ngây người? Thế rốt cục hắn có đi nữa hay không?

- Chắc là không đi.

Tiếng thì thầm khe khẽ của đám yêu tướng rơi vào trong tai Lục Nhĩ Mi Hầu. Mấy lần hồi báo vốn đã khiến hắn nộ hỏa trung thiêu, dần dần mất đi nhẫn nại, giờ lại thêm mấy lời như châm dầu vào lửa này, tình tự hắn chỉ còn chực nổ bung.

Trong cơn tức giận, Lục Nhĩ Mi Hầu quát nói:

- Chuẩn bị! Xuất phát!

- Chuẩn bị xuất phát?

Sơn Dương tinh chợt bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói:

- Đại Thánh gia, hắn... vẫn chưa đi mà.

- Không đi thì đã sao? Rồi cũng sẽ đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ!

Nói xong, không quản Sơn Dương tinh can ngăn, Lục Nhĩ Mi Hầu đã xoay người đằng không mà lên. Đám yêu tướng đành phải đuổi theo.

Trên lâu đài nơi xa, Dương Thiền vừa khéo nhìn thấy đội ngũ hạo hạo đãng đãng lên đường. Thì thào tự ngữ nói:

- Đã xuất phát... Thu được tin tức gì rồi ư?

- Chắc là không.

Yêu tướng đằng sau thấp giọng nói:

- Theo tin tức mạt tướng thám thính được thì không. Lần này bọn họ đi, sợ là hai phương nhân mã sẽ đụng đầu chính diện.

- Đụng độ chính diện cũng không sao.

Dương Thiền cười lên đắng chát, nói:

- Hai người đều đã từng có tu vị Thiên Đạo, trừ thiên kiếp, còn ai có thể làm gì được bọn họ? Chỉ là khổ người bên dưới thôi.

Yêu tướng sau lưng khẽ cúi đầu, không nói gì thêm.

Trầm mặc hồi lâu, đợi khi Lục Nhĩ Mi Hầu và đám yêu tướng thủ hạ đã đi xa, Dương Thiền mới xoay người từng bước đi tới thư phòng, nhẹ giọng dặn dò nói:

- Kiểm tra phản ứng các phương, kỹ càng một chút. Đặc biệt là hai phương Lão Quân và Tu Bồ Đề. Hai lão hồ ly kia... Quên đi, tận lực mà làm. Chắc các ngươi cũng khó mà tra được điều gì hữu dụng.

- Dạ.

*****

Trên bậc đá thật dài, Chính Pháp Minh Như Lai từng bước đi xuống, nhìn thấy Linh Cát và Phổ Hiền ngồi ngay ngắn trong lương đình phía xa xa.

Đứng dậy hành lễ, Phổ Hiền cười lên, gân cổ kêu nói:

- Tôn giả muốn đi đâu?

Chính Pháp Minh Như Lai cũng cười, gân cổ đáp lại:

- Đi cứu hỏa --!

Nghe vậy, Phổ Hiền cười càng hoan khoái, cao giọng kêu nói:

- Một đường tây hành, tôn giả mở đầu, đến sau liền chưa thấy ra tay. Giờ sao lại xuất thủ?

Chính Pháp Minh Như Lai thở dài một hơi, cười nói:

- Bần tăng muốn xem xem kết cục tây hành, nếu đã lao sư động chúng mà cuối cùng lại không nhìn được, chẳng phải đáng tiếc?

Phổ Hiền không đáp, chỉ cười. Cười đến nỗi Linh Cát bên cạnh vốn thần tình trang nghiêm cũng cười theo.

Đợi đi tới trước mặt bọn họ, Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, hành lễ nói:

- Hay là hai vị cùng theo bần tăng xuống núi, được không?

- Không đi, vũng nước đục này không lội được.

Phổ Hiền lắc đầu khoát tay nói:

- Chính pháp Minh tôn giả có hứng trí như vậy, mình ngài đi là được rồi. Hai ta ở đây chờ đợi tin tốt.

Chính Pháp Minh Như Lai nhàn nhạt nhìn Phổ Hiền một cái, lại quay sang nhìn Linh Cát một cái, khẽ thở dài:

- Được rồi.

Lặng lẽ hành lễ cáo biệt, Chính Pháp Minh Như Lai nhấc chân lên, tiếp tục men theo sơn đạo bước xuống dưới núi.

*****

Trong Tiềm Tâm điện, đệ tử toàn giám gom hết vào trong điện, chỉ là ai nấy đều thấy Tu Bồ Đề không ngừng thở dài, rồi lại thở dài. Hắn đi tới trước cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, tựa hồ muốn vươn tay đi đụng cảnh sắc bên ngoài. Song thoáng chốc lại thu về, quay lại chỗ cũ. Cứ thế tới lui, chậm chạp mà không thấy thốt tiếng nào.

Đây là một kết quả mà không ai ngờ tới. Lão Quân tham dự, nháy mắt biến kỳ thủ trên bàn cờ thành ba phe. Mà trong ba kỳ thủ này, cuối cùng chỉ một người có thể hoạch thắng.

Càng tệ hại hơn chính là, mấy năm nay Lão Quân ngụy trang quá tốt, đến nỗi không ai đề phòng hắn cả. Đến giờ phút này, vô luận là Phật Môn hay Tu Bồ Đề, tất cả bố cục đều nhắm vào đối phương, ngược lại cấp cho Lão Quân thời cơ cực tốt để chen chân vào. Thậm chí có khả năng triệt để đẩy hầu tử về hướng Lão Quân.

Đây là một kết quả mà Tu Bồ Đề tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nhưng mà, chuyện tới nước này, hắn còn có thể làm gì được?

Chỉ có hầu tử mới có được ký ức ở một thế giới khác, điều đó đồng nghĩa với trên bàn cờ của Lão Quân, hầu tử có một vị trí không thể thay thế. Nhưng một khi Tu Bồ Đề đứng về phía hầu tử, bằng với Lục Nhĩ Mi Hầu triệt để đảo hướng Phật Môn. Đến lúc đó, Phật Môn sẽ chỉ dẫn hắn làm ra chuyện gì đây?

Hầu tử là then chốt quyết định xem Lão Quân có thể khôi phục tu vi Thiên Đạo hay không, Lục Nhĩ Mi Hầu lại là khắc tinh của hầu tử. Đứng về phía hầu tử, cấp cho hắn càng nhiều tuyển chọn, khẳng định có thể đoạn tuyệt niệm tưởng trong lòng Lão Quân. Nhưng nếu vậy, trong chuyện tây hành, khi đối mặt Phật Môn bên này tất nằm ở liệt thế. Triệt để ném bỏ hầu tử đổi lấy tín nhiệm từ Lục Nhĩ Mi Hầu, tuy chiếm cứ được ưu thế khi đánh cờ với Phật Môn, nhưng lại không cách nào bảo chứng tây hành thành công, đến cuối cùng, còn mang đến cho Lão Quân cơ hội cực tốt. Mà cơ hội đó, thậm chí khả năng trở thành chướng ngại cản trở tây hành chứng đạo...

Nghĩ tới đây, Tu Bồ Đề không khỏi càng thêm đau đầu. Hắn nhắm nghiền hai mắt, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chăm chú trầm tư, từng giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống men theo gò má.

Tám trăm năm trù mưu, thời này khắc này, thắng thua chỉ cách nhau bởi một ý niệm. Sao hắn có thể không âu lo cho được?

- Đám đạo đồ trước mắt không biết xoay sở làm sao, ai nấy đều trông mong nhìn hắn.

Không lâu sau, Vu Nghĩa từ ngoài cửa tiến vào, khom người nói:

- Bẩm sư tôn, Lục Nhĩ Mi Hầu đã mang theo bộ hạ tìm tới chỗ Huyền Trang pháp sư. Còn có... Tước Nhi tổng quản Đâu Suất Cung tới, nàng cầm theo lệnh bài Lão Quân, nói muốn gặp ngài.

Nghe vậy, Tu Bồ Đề hơi kinh hãi, từ từ mở mắt ra.

Thời điểm lựa chọn, đến rồi.