- Thánh mẫu đại nhân! Thừa tướng dẫn đội bắt lại mấy viên đại tướng dưới trướng Cửu Đầu Trùng! Nói là phụng ý chỉ Đại Thánh gia!
Tâm tạng Dương Thiền không khỏi lộp bộp một tiếng.
- Tái thám!
*****
- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân, thừa tướng dẫn đội bọc đánh phủ đệ Cửu Đầu Trùng, còn dẫn theo cả Bằng Ma Vương cùng Sư Đà vương, muốn Cửu Đầu Trùng khoanh tay chịu trói! Hai bên đang giằng co!
- Tái... Tái thám!
*****
Trong mật thất, Đa Mục Quái vẫn cứ du nhàn đối ẩm cùng Bằng Ma Vương.
- Ngươi dám chắc thánh mẫu đại nhân nhất định sẽ can dự?
- Lúc ở Hoa Quả Sơn, hẳn Bằng Ma Vương không chăm chú quan sát qua về vòng giao tế của mỗi người.
- Sao nói vậy?
- Người người đều phải có bằng hữu.
Đa Mục Quái vươn ra một tay, giơ từng ngón đếm nói:
- Khuê mật của Thánh mẫu đại nhân có những ai? Vạn Thánh công chúa Noãn Noãn, Đô Úy Tề Thiên cung Dĩ Tố, phu nhân Đoản Chủy nguyên soái Bạch Cáp, ngoài ra còn có tổng quản phủ khố Thảo Tiểu Hoa.
Nghe vậy, Bằng Ma Vương không khỏi hoảng nhiên đại ngộ.
- Cho dù ngày thường không quan sát kỹ, thì nữ tính có thân phận có địa vị ở Hoa Quả Sơn, có thể ngồi cùng bàn với thánh mẫu lại được mấy người, ngẫm nghĩ một lát là ra thôi.
Nói xong, Đa Mục Quái thong thả nói:
- Sau khi tới Sư Đà quốc, thánh mẫu đại nhân chưa từng liên hệ với Vạn Thánh công chúa, người cũng thân ở nơi này, đó là bởi thiên hạ chưa định, trong lòng nàng có băn khoăn. Tương tự, Vạn Thánh công chúa cũng có băn khoăn. Chẳng qua, một khi nguy hiểm đến tính mạng Cửu Đầu Trùng, Vạn Thánh công chúa nhất định sẽ không bỏ qua căn rơm rạ cứu mạng là thánh mẫu đại nhân. Mà thánh mẫu đại nhân, cũng tất sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
*****
- Khải bẩm thánh mẫu đại nhân, Cửu Đầu Trùng đã bị áp vào nhà giam!
- Song phương giao thủ không?
- Không, Cửu Đầu Trùng không đề kháng. Còn có...
- Còn có cái gì?
- Vạn Thánh công chúa Noãn Noãn đang đứng ngoài cung thánh mẫu.
Nghe được lời này, Dương Thiền lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, bàn tay bất giác đưa vịn lên ghế.
Quả nhiên... Đây là mưu kế của Đa Mục Quái. Đây là muốn tính kế cả mình.
- Thánh mẫu đại nhân, có cho Noãn Noãn điện hạ tiến vào không?
Hít một hơi thật sâu, Dương Thiền có phần đành chịu khoát khoát tay nói:
- Trước để nàng ngồi đợi gian ngoài cái đã.
- Nhưng mà nàng...
- Tóm lại, cứ để nàng ngồi đợi bên ngoài. Nói cho nàng, Cửu Đầu Trùng nhất thời không chết được. Cho dù tàn phế, ta cũng sẽ nghĩ cách tìm đến đan dược chữa trị cho hắn.
Quay mặt sang, Dương Thiền dặn dò một tên yêu tướng khác:
- Lập tức thông tri Đa Mục Quái tới gặp ta!
- Dạ!
*****
Đẩy ra cửa mật thất, một tên yêu tướng gấp gáp chạy đến trước mặt Đa Mục Quái, quỳ gối xuống đất tâu nói:
- Khải bẩm đại nhân, thánh mẫu đại nhân phái người tới mời ngài vào thánh mẫu cung gặp mặt.
Nghe vậy, Đa Mục Quái đắc ý ngẩng đầu lên. Bằng Ma Vương ở bên không khỏi giơ lên ngón cái, tán thưởng nói:
- Luận mưu lược, bản vương quả thật không bằng một phần vạn Đa Mục đại nhân!
- Ma vương quá khen.
- Thế tiếp theo, ngươi tính làm thế nào?
Hít sâu một hơi, Đa Mục Quái đáp từng câu từng chữ:
- Công khai, nói thẳng.
*****
Không lâu sau, Đa Mục Quái đã bước qua đại môn cung thánh mẫu, dưới sự dẫn dắt của thị nữ, từng bước đi tới hậu viện.
Bước vào trong sảnh đường, thấy Dương Thiền cao tọa trên chủ vị, vẻ mặt lãnh đạm, Đa Mục Quái khẽ khom người chắp tay, cung kính nói:
- Thảo dân Đa Mục, tham kiến thánh mẫu đại nhân.
- Ngồi đi.
Dương Thiền khoát khoát tay.
Một tên yêu tướng lặng lẽ đẩy ghế đến sau lưng Đa Mục. Ngay sau đó, đám người liên can trong sảnh đường tự giác lui hết ra ngoài.
Vừa ngồi xuống, Đa Mục Quái tiện tay ném ra cấm âm chú, cách tuyệt hết thảy thanh âm trong sảnh đường với bên ngoài.
Thấy thế, Dương Thiền bèn nhẹ giọng nói:
- Đa Mục đại nhân tự xưng thảo dân, đây là đang oán giận bản cung biếm đi quan chức của ngươi.
- Không dám.
- Không dám?
- Ngày đó bị biếm, Đa Mục xác thực rất tức giận. Chẳng qua, ấy đều là chuyện quá khứ. Cũng may nhờ thánh mẫu đại nhân, bằng không, Đa Mục không cách nào rút thân ngoài cuộc, nhìn nhận mọi việc rõ ràng.
- Hả? Vậy ngươi nhìn được rõ ràng cái gì?
Đa Mục Quái thoáng ngước đầu nhìn Dương Thiền, cười mà không nói.
Hơi hơi trầm mặc một lúc, Dương Thiền hít một hơi thật sâu, nói:
- Nói đi, rốt cục ngươi muốn thế nào? Vì sao phải liên lụy tới Cửu Đầu Trùng, thực tế hắn đâu liên quan gì.
- Thánh mẫu đại nhân đúng là thẳng thắn.
- Nói thẳng chẳng phải càng tốt? Thời gian của ngươi ta đều rất quý báu. Có lời gì thì cứ nói ra. Vì sao phải muốn liên lụy Cửu Đầu Trùng?
- Bởi vì liên lụy Cửu Đầu Trùng mới có thể kéo được thánh mẫu đại nhân ngài vào cuộc.
- Thế vì sao phải kéo ta vào cuộc?
- Vì để Sư Đà quốc đại loạn.
- Để Sư Đà quốc đại loạn?
- Đúng vậy!
Đa Mục Quái mặt không biểu tình đáp nói:
- Trước kia Đa Mục vốn cho là, Đại Thánh gia đang trên đường tây hành kia đã cấu kết cùng Huyền Trang, khó mà hi vọng được nữa. Trong khi Lục Nhĩ Mi Hầu có thể là cứu tinh của Yêu tộc ta. Chỉ cần hắn đính lấy danh hiệu Tề Thiên đại thánh, liền có thể lần nữa đoàn kết yêu chúng tam giới, dẫn dắt Yêu tộc quật khởi, trùng chấn quang huy của Hoa Quả Sơn xưa kia. Mà trong mắt thánh mẫu đại nhân ngài chỉ có Đại Thánh gia đang trên đường tây hành kia, chứ tịnh không có Yêu tộc. Thế nên, thái độ của ngài có thể lơ là không kể. Đáng tiếc...
Dương Thiền thoáng nhăn mày, tịnh chưa đáp lời.
- Đáng tiếc, Đa Mục sai rồi
Nhàn nhạt thở dài một hơi, Đa Mục Quái nói tiếp:
- Lục Nhĩ Mi Hầu này tuy có danh hiệu Đại Thánh gia, cũng có thực lực tương xứng, lại không có dã tâm xưng vương. Trong lòng hắn càng không có hưng vong của Yêu tộc, điều hắn để ý, chỉ là tương lai của chính mình.
- Thế nên ngươi muốn làm thế nào? Chuẩn bị lần nữa đầu hiệu cái tên đang tây hành kia, hay là...
- Đó là nói sau.
Chậm rãi lắc đầu, Đa Mục Quái thở dài nói:
- Tình thế hiện nay, phải lấy bảo toàn trên dưới Sư Đà quốc làm gốc. Trên dưới Sư Đà quốc chiếm nửa số Yêu tộc trong tam giới, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng sẽ bị hủy diệt theo Lục Nhĩ Mi Hầu. Đấy, không phải điều Đa Mục muốn thấy.
- Thế nên?
- Thế nên, tất phải khiến nhân tâm trên dưới Sư Đà quốc động đãng, tất phải khiến chúng yêu chạy ra. Vài chục vạn yêu quái, một khi tứ tán, mặc cho Lục Nhĩ Mi Hầu có bản lĩnh thông thiên, cũng không cách nào đuổi bắt hết được. Huống hồ, hắn còn phải đối kháng cùng Đại Thánh gia đang trên đường tây hành.
Nói xong, Đa Mục Quái thoáng ngước đầu, mặt không biểu tình nhìn Dương Thiền.
Bỗng chốc, Dương Thiền cũng ngây dại. Từ trên mặt Đa Mục Quái, nàng nhìn thấy vẻ kiên nghị giống như là tử sĩ.
Nói đến cùng, Đa Mục Quái này khác hẳn những yêu quái bình thường, hắn tịnh không trung với vị “Đại Thánh gia” nào hết, đối tượng mà hắn trung thành chỉ có Yêu tộc.
Hồi lâu, thấy Dương Thiền mãi chần chừ không quyết, Đa Mục Quái lại truy hỏi:
- Việc này, không biết thánh mẫu đại nhân nghĩ thế nào? Chỉ cần thánh mẫu đại nhân nguyện ý phối hợp, Đa Mục có thể đảm bảo Cửu Đầu Trùng bình yên vô sự.
- Ngươi nghĩ rằng ta đang suy xét cho an nguy của Cửu Đầu Trùng?
Dương Thiền thuận miệng nói.
- Chẳng lẽ không phải?
- Đương nhiên không phải.
Dương Thiền mắt lạnh nói:
- Muốn cứu Cửu Đầu Trùng, vấn đề không lớn. Cùng lắm thì ta tự thân đi Tề Thiên cung một chuyến là được. Trường hợp xấu nhất chỉ là náo một trận, dù sao cũng không phải chưa từng náo qua. Nhưng là... Nếu kế này thực thi án theo dự định của ngươi, ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào?
- Hậu quả?
Nhìn Đa Mục Quái, Dương Thiền chậm rãi nói:
- Hậu quả chính là, Lục Nhĩ Mi Hầu tất sẽ nương nhờ Phật Môn. Đương sơ sở dĩ ta chọn lưu tại Sư Đà quốc, không phải là bởi sợ ngày này đi tới ư? Bằng không, ngươi nghĩ rằng ta ở lại nơi này làm gì? Họa loạn Sư Đà quốc chắc?
Nghe vậy, Đa Mục Quái không khỏi sững sờ.