Giữa trời cao, một chiếc chiến xa Tuần Thiên Phủ chậm rãi di chuyển trong mây mù. Ba tên tuần thiên tướng trên đó chính đang tập trung quan sát hạ giới.
Mỗi lần hạ thấp độ cao, tuần thiên tướng giá ngự dây cương lại phải hơi hơi kéo nhẹ, điều chỉnh tốc độ lao dốc.
Hơn sáu trăm năm, Thiên Đình sớm đã không còn phong quang như năm đó. Trinh tra gần kề mặt đất là chuyện mà thế hệ trước mới dám làm. Chứ đại đa tuần thiên tướng bây giờ chỉ dám đứng trên cao không xem lướt một hồi, đặc biệt là ở giải đất yêu quái hoành hành, thường thường chỉ lệ hành công sự, để tiện đi về báo cáo thôi. Về phần có phát hiện được gì không, sớm đã không phải là điều bọn họ đặc biệt quan chú.
Một tên trong đó thoáng ngẩn ngơ mất mấy giây, vươn tay chỉ hướng tiền phương.
Thuận theo hướng mà tuần thiên tướng kia vừa chỉ, hai tên còn lại trông thấy một thân ảnh chính đang dùng tốc độ cực nhanh vạch qua chân trời, cắt nguyên tầng mây dày đặc thành hai khối chỉnh tề.
- Đó là... Dương Tiễn?
Một tên tuần thiên tướng trong đám kinh ngạc vuốt vuốt tròng mắt.
- Không thể nào? Chẳng phải trước giờ hắn vẫn ngẩn ở Quán Giang khẩu ư? Bao nhiêu năm đều không quản thế sự, giờ lại muốn đi ra làm gì?
- Có cần bẩm báo chuyện này cho cấp trên?
- Thôi đi. Bệ hạ bây giờ không phải bệ hạ của năm đó, đâu đến nỗi cả ngày nhìn chằm chằm vào Quán Giang khẩu.
- Nói cũng phải. Đầu năm nay, chuyện không liên quan, ít quản thì hơn.
Lúc tuần thiên tướng giá ngự chiến xa ghì lại dây cương, chuẩn bị quay đầu dẹp đường hồi phủ, bỗng đột nhiên, một trận gió lốc ập tới, chỉnh giá chiến xa đều bị lật tung!
Hai thất chiến mã giãy thoát dây cương, không biết chạy hay là bị gió thổi đi, chỉ thấy tan biến đâu mất. Chiến xa trực tiếp rơi thẳng xuống hạ giới.
Gió lốc cuốn qua, ba tên tuần thiên tướng bị hất văng ra chiến xa thật không dễ dàng mới định trụ thân hình, sắc mặt ai nấy đều có phần tím tái.
- Vừa nãy... Đó là cái gì?
- Không biết, hình như là... Một người vác theo một người khác.
- Người mặc tăng bào?
- Không hay!
Đúng lúc này, tên thứ ba nãy giờ không thấy lên tiếng chợt chỉ ra đằng sau rồi kêu rít lên.
Đột nhiên quay đầu, bọn họ bắt gặp một mảnh chi chít thứ gì đó đang vọt tới bên này, nhìn qua hệt như bầy ong.
Tùy theo “bầy ong” tới gần, ba tên tuần thiên tướng cơ hồ đồng thời ngây người. Thứ bọn họ gặp phải là một đại quần yêu quái! Một đại quần!
Khắc này, đầu óc ba tên tuần thiên tướng gần như trống rỗng. Một tên trong đó thậm chí thả lỏng tay ra, trường thương nắm ở chưởng tâm tuột ra.
Nhưng mà, sự tình trong dự liệu tịnh không phát sinh. Đại quần yêu quái kia không phải tới giết bọn họ. Những yêu quái đó thậm chí không thèm liếc bọn họ lấy một lần, cứ thế bay vút qua ngay bên người. Nháy mắt, tất cả đã tan biến trên đường chân trời phía sau lưng.
Thẳng đến lúc ấy, ba người này mới hoãn thần lại, ai nấy đều run lên lẩy bẩy.
- Xảy ra chuyện gì... Vừa nãy, hình như ta thấy có Ngưu Ma Vương, còn cả... Quyển Liêm... Thiên Bồng...
- Kẻ lướt qua khi trước là con khỉ kia! Bọn họ lao về cùng một hướng với Dương Tiễn! Nhanh bẩm báo bệ hạ! Bẩm báo bệ hạ!
Một tên trong đó đột nhiên rít to.
*****
Trên giáo trường Tề Thiên cung, Lục Nhĩ Mi Hầu giữ chặt tay Dương Thiền, ngửa đầu nhìn về hướng đông. Bất luận Dương Thiền giãy dụa thế nào đều không thoát được khỏi tay hắn.
Thời này khắc này, trọn cả giáo trường đều đã giới nghiêm, không nhìn thấy một binh một tốt nào cả. Ngoài cung khói mù cuồn cuộn xông thẳng chân trời, nhìn qua toàn bộ Sư Đà quốc như thể vừa trải qua một trường đại chiến, thậm chí thời này khắc này chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn. Tiếng kêu khóc, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên không dứt. Ánh lửa hừng hực tứ ngược hơn phân nửa thành bang, mà đám yêu binh thủ hạ Bằng Ma Vương vẫn đang thiêu giết cướp giật tứ xứ.
Đối với hết thảy những điều đó, Lục Nhĩ Mi Hầu lại nhìn mà không thấy, chỉ ngước đầu, cười lạnh nhìn về đường chân trời phía đông.
- Rốt cục ngươi muốn làm gì? Trọn cả Sư Đà quốc đô đã hủy ngươi còn không thấy ư?
- Đấy chẳng phải là điều ngươi muốn thấy?
- Ngươi!
- Đi hết cũng tốt, thanh tịnh.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhếch môi cười lạnh nói:
- Còn ngươi, dù thế nào ta cũng không để ngươi đi. Dùng ngươi làm mồi nhử, có thể dẫn ra rất nhiều người.
Dương Thiền cau mày giận trừng Lục Nhĩ Mi Hầu, lại cũng vô kế khả thi, chỉ biết nỗ lực tính thử tách tay hắn ra. Gấp đến nỗi trong vành mắt ẩn ước thấy được lệ hoa.
Nàng thực sự không cách nào tưởng tượng nếu Dương Tiễn thật tới đấy, thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, thời này khắc này, nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố của Dương Thiền, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên có một loại khoái cảm dị dạng.
Trên vách núi nơi xa, Địa Tạng vương cùng Chính Pháp Minh Như Lai vẫn đăm đăm quan chú tình hình trong Sư Đà quốc.
- Dương Tiễn sắp tới rồi.
- Chắc vậy. Hầu tử kia hẳn cũng sẽ tới.
- Ngươi đoán ai tới trước?
- Nhất định là Dương Tiễn.
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng thán nói:
- Hầu tử kia phải mang theo Huyền Trang, ngăn ngừa trúng kế. Nhất định sẽ hơi chậm một chút. Tuy lo cho Dương Thiền, nhưng rốt cuộc hắn không tín nhiệm Bằng Ma Vương.
- Đây có được xem là khác biệt giữa hai kẻ đó?
- Cứ coi là vậy.
Địa Tạng vương khẽ cười cười, nói:
- Bần tăng cảm thấy, tính cách Lục Nhĩ Mi Hầu này ngược lại khá giống với con khỉ của hơn sáu trăm năm trước. Chỉ bất quá thời cuộc bất đồng thôi.
- Trải qua hơn sáu trăm năm quang âm. Người rồi sẽ trưởng thành, chỉ là vấn đề thời gian, trải nghiệm. Hai con khỉ, một tên trưởng thành, một tên chưa trưởng thành thôi.
Nghe vậy, Địa Tạng vương ý vị sâu xa nhìn Chính Pháp Minh Như Lai một cái, nhẹ giọng thán nói:
- “Người rồi sẽ trưởng thành?” Câu này, nghe ra có phần tương đồng với đạo mà Huyền Trang muốn chứng. Nếu người rồi sẽ lớn lên, nhất định cũng sẽ đốn ngộ. Đến lúc đó, chẳng phải chúng sinh đều độ?
- Có thể nói như thế. Chỉ có điều Bàn Đào chỉ được chừng đó, dùng phương thức này, số có thể độ quá ít, quá khó, không thể coi là phổ độ. Bần tăng muốn xem xem, Huyền Trang có thể tìm được phương cách nào tốt hơn không.
Giữa lúc nói chuyện, hai mắt Địa Tạng vương chậm rãi quay qua nhìn về hướng đông, nhẹ giọng nói:
- Tới rồi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy phía chân trời cuối cùng xuất hiện một điểm sáng lấp lánh.
Khắc sau, một đạo bạch quang trực tiếp xạ hướng Lục Nhĩ Mi Hầu. Chỉ thấy hắn khe khẽ quay đầu, nhẹ nhàng tránh đi.
Bạch quang đâm tới đại đỉnh đặt ở bậc thềm sau lưng Lục Nhĩ Mi Hầu. Chỉ nghe “choang”, một tiếng nổ vang, nguyên cả đại đỉnh chợt nổ tung!
Dưới sức xung kích của kình khí mà bạch quang cuốn theo, mảnh vỡ đại đỉnh nổ tung ra, giống như gợn sóng đẩy tới bốn phía, quét ngang trọn cả giáo trường.
Đợi cát bụi tiêu tán, chỉ thấy vị trí vốn đặt đại đỉnh cắm nghiêng một chuôi Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, thân đao hơi hơi chấn động. Mặt đất điểm rơi rạn nứt thành hình thù như mạng nhện.
Mà Dương Tiễn thì đã đứng ở trước mặt Lục Nhĩ Mi Hầu, cách nhau không đến mười trượng.
- Hắc hắc, chúng ta lại gặp mặt.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hì hì nói:
- Bất quá, lần này ta thật sự muốn lấy mạng ngươi.
Dương Tiễn giơ tay lên, Tam Tiêm Lưỡng Nhân đao cắm ở sau người Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức lăng không bay lên, vẽ ra một đường cong giữa không trung, chuẩn xác rơi vào trong tay hắn.
Nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao, Dương Tiễn bày ra giá thế nghênh chiến.
- Đừng! Đừng qua đây!
Dương Thiền nước mắt mông lung, khóc kêu nói:
- Nhanh đi đi! Ngươi đánh không lại hắn!
Lục Nhĩ Mi Hầu giơ tay Dương Thiền lên khiêu hấn, nhè nhẹ lắc lư.
Không có chút nào do dự, Dương Tiễn siết lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao xông thẳng tới Lục Nhĩ Mi Hầu!
Nháy mắt, linh lực ba động thốc lên thậm chí đã có thể thấy được bằng mắt thường, giống như sóng biển men theo đường thẳng nối giữa hai người khuếch tán ra hai bên!
Một kích này, Dương Tiễn dùng hết toàn lực, nhưng mà, sai lệch đặt ở kia. Trước khi động thủ, thắng thua sớm đã chú định.
Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu khẽ khom lưng, một tay cầm côn dùng sức khẽ vung!
Trong lúc xông đâm, Dương Tiễn thậm chí còn không kịp nhìn rõ động tác đối phương, một búng máu tươi đã trào ra! Cả người giống như mũi tên rời dây quăng mạnh ra sau.
Đồng thời với đó, Lục Nhĩ Mi Hầu lại nhẹ nhàng giơ côn lên. Một cỗ linh lực tức thì bao phủ quanh Dương Tiễn, cường hành kéo hắn trở về, nện cách vị trí hắn đang đứng không đến năm trượng. Nhíu mày, nhàn nhạt nói:
- Lên, đánh tiếp.
Kinh ngạc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, Dương Thiền như thể đã sụp đổ. Nàng run rẩy hỏi:
- Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn làm cái gì!
- Đùa một lát. Trước khi giết hắn, đùa một lát.
Nhe răng, Lục Nhĩ Mi Hầu cười nhẹ nói:
- Ta cũng muốn thử xem cảm giác đùa bỡn, trêu chọc người khác mà ngươi từng làm với ta.