Trên giáo trường, Dương Thiền mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Nhĩ Mi Hầu. Trong mắt toàn là kinh khủng, nhất thời không nói được ra lời.
Nơi không xa, Dương Tiễn chính đang giãy dụa đứng dậy, một búng máu tươi tràn ra từ trong miệng, trong cơn kịch đau, hắn đành phải khuỵu gối xuống đất, chống lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
- Ca... Ca, ngươi không sao chứ?
Dương Thiền vội vàng quay đầu, muốn xông tới chỗ Dương Tiễn, lại bị Lục Nhĩ Mi Hầu cường hành kéo về.
- Ngươi thả ta ra! Thả ta ra!
- Thì ra ngươi cũng biết đau? Sao đối với ta lại tâm địa sắt đá như vậy?
- Ngươi thả ta ra!
- Theo ta thấy, trong tâm tư ngươi căn bản không có chỗ cho ta? Dù có, cũng là chỗ cho tên đang tây hành kia!
Dương Thiền cắn răng, gồng tận toàn lực muốn tách khỏi tay Lục Nhĩ Mi Hầu. Nhưng mà, đôi tay kia giống như xiềng xích đúc bằng sắt, cứng rắn khóa chặt cổ tay nàng.
- Giờ gấp thì ích gì? Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi, ta từng dùng ca ca ngươi để uy hiếp ngươi. Chẳng lẽ khi đó ngươi không nghĩ tới, ngươi làm thế với ta, tính mạng ca ca ngươi sẽ nguy hiểm?
Trùng trùng dộng mạnh Thiết Can binh cắm sâu vào trong nền đá giáo trường, Lục Nhĩ Mi Hầu vươn tay chỉ tới, thân khu Dương Tiễn lập tức mất đi khống chế, phù lên giữa không trung. Dù giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
- Hôm nay, ta muốn để ca ca ngươi chết ngay trước mặt ngươi.
Thời này khắc này, Dương Thiền đã khóc không thành tiếng. Nàng la hét nói:
- Thả ca ca ta ra! Ta đáp ứng ngươi, ngươi muốn làm gì ta cũng đáp ứng ngươi!
Nghe vậy, Lục Nhĩ Mi Hầu chợt quay mặt qua, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Dương Thiền.
Nháy mắt, Dương Thiền ngây dại.
Nàng tưởng rằng Lục Nhĩ Mi Hầu đồng ý, đồng ý chỉ cần nàng đáp ứng điều kiện của hắn, hắn sẽ buông tha cho Dương Tiễn.
Nhưng mà, không hề.
Chỉ thấy Lục Nhĩ Mi Hầu chậm rãi bật cười, nhẹ giọng nói:
- Thương tâm ư? Thương tâm, thì khóc lớn lên. Sẽ dễ chịu hơn một chút. Ha ha ha ha.
Khắc này, Dương Thiền khóc không được nữa. Nàng đột nhiên phát hiện, kẻ mình trêu chọc là một tên điên, một tên điên triệt để!
Vẻ buông đùa tuột đi, Lục Nhĩ Mi Hầu lần nữa quay đầu trông hướng Dương Tiễn, thong thả nói:
- Tay, hay là chân. Ta đếm một hai ba, đếm tới ba, nếu ngươi vẫn chưa quyết định được, ta tiện tay tá luôn cả tay lẫn chân. Một!
Dương Thiền ngây dại nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, thân mình khẽ run lên.
- Hai!
Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Dương Thiền, là của Dương Tiễn.
- Đừng cầu hắn, vô dụng thôi... Hắn là tên điên. Kỳ thực, đứa kia cũng thế. Khác biệt chỉ là trong lòng đứa điên kia có ngươi thôi.
Dương Thiền thẫn thờ quay mặt qua, nhìn hướng Dương Tiễn.
Thời này khắc này, Dương Tiễn sớm đã kiệt sức, lại vẫn gắng gượng dùng thần thức nói ra câu sau cuối với Dương Thiền:
- Yên tâm đi, hắn sẽ đến. Trong lòng kẻ điên kia, có ngươi.
- Ba!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo kim quang từ nơi xa lao vút mà đến, trùng trùng đánh tới trước ngực Lục Nhĩ Mi Hầu!
Nháy mắt, thân hình Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên giật ngược ra sau, đâm sầm vào lễ đài trên giáo trường. Hai chân vạch ra hai vệt dài sâu hoắm trên nền đất, cát đá tung tóe. Tay bắt lấy Dương Thiền cuối cùng tuột ra.
Cũng trong nháy mắt ấy, thân hình Dương Tiễn mất đi khống chế, chậm rãi rớt đất. Dương Thiền vội tung mình bổ nhào tới đỡ.
Lúc Dương Thiền vững vàng tiếp được Dương Tiễn, hầu tử đã vác theo Huyền Trang đứng ở bên cạnh hai người.
- Đã nói với ngươi là theo ta đi về, không nghe, cứ phải ở lại chỗ này. Làm cho khắp thiên hạ đều cảm thấy ta bị đội nón xanh... Ai, khỉ đực cũng để ý thanh danh lắm.
Hầu tử thong thả nhìn Dương Thiền, khom lưng thả Huyền Trang xuống.
Nháy mắt, Dương Thiền lại cười, che môi, cười ra nước mắt.
Chính lúc hai người đang nhìn nhau cười, chợt “phanh” một tiếng, trong đống đá vụn nơi xa vươn ra một cánh tay.
Lục Nhĩ Mi Hầu hất văng đá vụn áp trên thân, chậm rãi đứng lên, giận trừng hầu tử. Thứ nắm trong tay là Kim Cô bổng của hầu tử.
Lúc này, sau lưng hầu tử, đám người Thiên Bồng, Ngưu Ma Vương, Quyển Liêm cũng đã vội vàng chạy tới.
Quay đầu nhìn một cái, hầu tử vươn tay vuốt chóp mũi Dương Thiền, nhẹ giọng nói:
- Đừng khóc, có chuyện gì lát nữa hẵng nói. Chờ ta giải quyết phiền toái này cái đã.
Nói xong, hắn tiến về phía trước hai bước, vươn tay rút ra Thiết Can binh cắm trên mặt đất, nắm ở trong tay, bày ra giá thế nghênh chiến.
Thời này khắc này, đám yêu tướng tụ hết sau lưng hầu tử, từ xa nhìn lại đông nghịt một mảnh.
Nhìn quanh, Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có lấy một ai. Chỉ thừa lại một mảnh phế khu. Ngay cả Sơn Dương tinh mà trước nay vẫn cho rằng một mực trung thành cũng đã không thấy đâu.
Đây là lựa chọn cuối cùng của cái thế giới này? Từ trong hai con khỉ...
- Ta muốn giết ngươi --!
Nháy mắt, phẫn nộ cắn nuốt lý trí, hắn gào thét lên, khua múa Kim Cô bổng nhào hướng hầu tử. Song phương trùng trùng quấn lấy nhau. Một đạo tiếp một đạo kình khí thuận theo mặt đất khuếch tán ra bốn phía.
*****
Kình khí lướt qua bên cạnh Chính Pháp Minh Như Lai, hất lên tay áo, cũng cuốn thốc tây áo Địa Tạng vương đứng bên cạnh.
Lúc sự chú ý của đám yêu quái chạy trốn tứ tán đặt hết lên thân hai con hầu tử đang giao chiến, đối tượng mà Địa Tạng vương cùng Chính Pháp Minh Như Lai quan chú lại là Huyền Trang đang được Dương Thiền và đám yêu quái hộ ở chính giữa giáo trường.
- Chính chủ đăng trường.
- Ừ!
Chính Pháp Minh Như Lai nhẹ giọng thán nói:
- Đánh xong trận này, khúc cuối tây hành cũng được kéo ra mở màn. Hoặc là chúng sinh phổ độ, hoặc là... Trời giáng đại nạn.
*****
Thời này khắc này, Ngọc đế cao tọa trên Lăng Tiêu bảo điện vừa tiếp đến chiến báo, cả người ngây ra đó.
Sau hồi lâu do dự, hắn mới nâng vạt áo bào đứng dậy nói:
- Hôm nay đến đây thôi, có chuyện gì, ngày mai hẵng luận. Lý ái khanh, Thái Bạch tinh quân, làm phiền cùng trẫm đến thư phòng một chuyến.
Nói xong, xoay người liền đi.
- Cung tiễn bệ hạ --!
Toàn bộ tiên gia cung kính địa hành lễ, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn sang Lý Tĩnh cùng Thái Bạch Kim Tinh. Chỉ thấy hai người đều nhíu mày, mãi mà không giãn ra nổi.
Thoáng chốc, trong lòng chúng nhân đều đoán được phần nào.
Có người thấp giọng thán nói:
- Sợ là... Hai con khỉ kia lại xảy ra chuyện...
*****
Phàm trần, hai Phật Đà ngước đầu nhìn lên hai con khỉ đang kịch chiến giữa không trung.
Bọn họ đánh từ thiên không xuống đại địa, lại từ đại địa đánh tới thiên không, cứ thế không ngừng lặp lại, cả hai đều lấy ra toàn lực vồ giết. Lần này, không bên nào tưởng muốn đào ly chiến trường.
Trong cơn linh lực ba động kịch liệt, giữa thiên không sớm đã ngưng tụ mây đen giống như lốc xoáy, bao phủ trọn hết mọi thứ. Một lần tiếp một lần va chạm, sấm vang chớp giật chiếu sáng nguyên một góc trời.
Dần dần, Lục Nhĩ Mi Hầu có phần thất thế. Hắn bị hung hăng đánh bay xuống, mặt đất nứt ra một hố sâu cự đại. Khi lần nữa bò lên, khôi giáp trên người sớm đã nứt vụn tơi tả.
Nhưng mà, hắn vẫn muốn xông lên chiến tiếp.
Đúng lúc này, một thanh âm bỗng vang lên trong đầu hắn.
- Còn nhớ điều kiện bần tăng nói qua với ngươi không?
Hắn chợt sững sờ.
Hầu tử giữa không trung đang chuẩn bị nghênh đón lượt xung kích tiếp theo cũng chợt sững sờ, có phần nghi hoặc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu đột nhiên đình chỉ công kích.
Đứng ngây ra đó, nhãn châu Lục Nhĩ Mi Hầu đảo quanh, rất nhanh liền khóa định vị trí kẻ đang dùng thần thức truyền âm, song lại trầm mặc không lên tiếng.
- Thế nào? Đồng ý với giao dịch bần tăng đề ra chứ? Đeo lên kim cô, lập địa thành Phật, Đại Thánh gia ngài liền không bị vấn đề trước mắt khốn nhiễu nữa.
Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn trầm mặc không lên tiếng, bất giác siết chặt lấy Kim Cô bổng trong tay.
- Cần cần suy xét nữa ư?
Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn cứ trầm mặc.
Chính Pháp Minh Như Lai không hỏi nữa.
Hồi lâu, Lục Nhĩ Mi Hầu lại gồng mình lao lên. Thân ảnh đan chéo cùng một chỗ với hầu tử, tiếp tục chém giết hăng say.
- Thất bại ư?
Địa Tạng vương nhẹ giọng hỏi.
- Không, hắn đã dao động.
Chính Pháp Minh Như Lai nói:
- Chỉ là, còn thiếu một kích trí mạng. Bởi vì, hắn cho là, hắn còn chưa bại.
Nghe vậy, Địa Tạng vương không khỏi bật cười, nói:
- Xem ra, quả đúng như lời tôn giả từng nói. Tên này chẳng khác gì con khỉ của hơn sáu trăm năm trước, không đến thời khắc sau cùng thì tuyệt không tử tâm. Cái tính không chịu thua đó, quả nhiên là sinh ra đã có.
Nói rồi, hắn ý ngẩng đầu nhìn lên, ý vị sâu xa nói:
- Cũng may kẻ thắng là con khỉ của hơn sáu trăm năm sau, nếu là hơn sáu trăm năm trước, vừa có tính tình như thế, lại không có ký ức... Một khi thăng lên Thiên Đạo, quả thật không ai làm gì được hắn.